Thâm Thâm Lam

Chương 11: Đồng nghiệp




Dịch: tctvan

Sửa: meoden

Tác giả nhắn lại:

Bùi Trạch Viễn còn có thể bình tĩnh bao lâu, cô gái này không ngừng xuất hiện ở bên mình là có ý gì? Hắn đã không nhịn được muốn hỏi cho ra lẽ.

Sáng hôm sau, Đinh Tiêu Tiếu vẫn dậy sớm như trước. Đứng ở ban công, cô nhìn chăm chú vào hình dáng của Bùi Trạch Viễn, chậm rãi biến mất ở xa xa.

Suy nghĩ một đêm, Đinh Tiêu Tiếu rốt cục nghĩ thông được một chút. Bùi Trạch Viễn không giống với những người đàn ông khác, nếu như hắn gặp người đẹp mà động lòng ngay thì nhất định là không phải. Tốt nhất là phải làm cho hắn động lòng mà tự bộc lộ bản thân, cho dù trong lòng hắn có ý nghĩ gì cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Cho nên, muốn khiêu khích loại đàn ông như vậy chỉ dựa vào sắc đẹp thì không đủ mà còn phải dựa vào trí tuệ.

Vì thế Đinh Tiêu Tiếu quyết định thay đổi phương thức. Nhanh quá sẽ làm cho hắn cảm thấy có áp lực, lại càng làm cho hắn lui về thế giới của hắn, không cho cô tiếp cận. Trước tiên phải tạo cho hắn cảm giác cô là vô hại, hắn mới có thể từ từ tiếp nhận chính mình.

Cô nghĩ người dàn ông này có chút thú vị, ít nhất những người đàn ông cô gặp qua đều không giống với hắn, thế nhưng Đinh Tiêu Tiếu vẫn không tin được đàn ông thấy mỹ nữ mà không động lòng. Dù bản thân mình không phải là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng tuyệt đối tự tin có thể làm cho đàn ông để ý. Được thôi, thời gian còn dài, trò chơi này cứ từ từ mà thưởng thức vậy.

Đinh Tiêu Tiếu quyết định không làm cho hắn có cảm giác mê hoặc mãnh liệt nữa, có khi nới lỏng ra rồi buộc chặt lại càng làm cho con mồi dễ cắn câu. Vậy Đinh Tiêu Tiếu này sẽ thay đổi, quá nhiệt tình, quyến rũ sẽ làm cho hắn muốn chạy trốn, nay đổi thành người đơn giản thoải mái hẳn là sẽ không tạo áp lực cho hắn.

Nhìn nắng chiếu lên mặt đất ngoài cửa sổ, Đinh Tiêu Tiếu lại mỉm cười lộ ra vẻ tự tin, chỉ cần cô muốn làm, không có gì là làm không được.

Cô gọi điện thoại đến công ty cũ, hẹn buổi chiều sẽ đến bàn giao tiếp. buổi sáng cô muốn đi làm chuyện chính.

Hôm nay cô mặc áo sơ mi đơn giản cùng quần bò, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn vào gương xem lại chính mình, Đinh Tiêu Tiếu hài lòng nở nụ cười, như vậy nhìn cũng rất xinh, hơn nữa lại có vẻ trẻ hơn rất nhiều. Trên lưng lại đeo một cái ba lô nhỏ, nhìn có vẻ đáng yêu mê người.

Khoảng 10 giờ, Đinh Tiêu Tiếu bước vào cửa chính của công ty Liễu Phong. Công ty có diện tích không lớn, ước chừng khoảng 150 m2 làm khu văn phòng, lại có hai lầu. Đinh Tiêu Tiếu bước đến quầy tiếp tân có cô nhân viên tiếp tân lễ phép đứng lên hỏi cô, cô gật đầu giới thiệu cô họ Đinh cùng Lưu tổng có hẹn trước. Cô tiếp tân vừa nghe liền nhớ sáng nay Lưu tổng có dặn dò liền mời cô lên lầu hai. Đinh Tiêu Tiếu vừa bước lên cầu thang, vừa quan sát toàn văn phòng, lầu một có ba phòng, đại sảnh dùng bình phong làm vách ngăn hơn mười bàn, có vẻ hơi chật. Ba phòng bên cạnh đều đóng cửa, cô mơ hồ nhìn lên bảng tên trước cửa phòng, nào là phòng họp, phòng tài vụ còn có một phòng không viết tên.

Đinh Tiêu Tiếu lên lầu hai, đầu tiên nhìn thấy phòng của bộ phận kỹ thuật, trong lòng thấy căng thẳng, không biết có Bùi Trạch Viễn ở bên trong hay không, nhưng cô không có cách nào đi vào bên trong, nhìn không thấy bóng dáng hắn, chỉ nhìn sơ qua thấy có bóng vài người thanh niên đang ngồi bận rộn trước máy tính.

Cô tiếp tân dẫn cô đi vào gian phòng trong cùng, Đinh Tiêu Tiếu ngước nhìn lên thấy bảng-Phòng quản lí. Cô tiếp tân gõ cửa, nghe bên trong có tiếng nói mời vào. Cô tiếp tân đẩy cửa, ý mời Đinh Tiêu Tiếu vào bên trong. Đinh Tiêu Tiếu mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn” rồi đi vào.

Văn phòng của Lưu Tuấn Huy rất đơn giản, chỉ có cái bàn dành cho giám đốc, bên cạnh tường là một kệ để sách, bên trong kệ có rất nhiều sách, thoạt nhìn đều là sách về máy tính. Bên cạnh cửa là một bộ ghế sô pha cùng với bàn trà bằng thủy tinh rất đơn giản, cũng không hẳn là đẹp.

Lưu Tuấn Huy đang ngồi trước máy tính, thấy Đinh Tiêu Tiếu vào, đứng nhanh dậy. Anh bước qua bàn làm việc, đi về phía Đinh Tiêu Tiếu.

“Đinh tiểu thư, tôi vừa nghĩ không biết khi nào thì cô đến?” Lưu Tuấn Huy nhiệt tình mời Đinh Tiêu Tiếu ngồi, ân cần hỏi. “Đinh tiểu thư, cô uống trà hay là cà phê?” Đinh Tiêu Tiếu gật nhẹ đầu, “Trà.” Lưu Tuấn Huy giao cho cô tiếp tân đi châm trà. Cô tiếp tân nghe xong lui ra.

Lưu Tuấn Huy ngồi bên cạnh Đinh Tiêu Tiếu ở sô pha, trên mặt có vẻ rất vui. Không thể tưởng tượng được Đinh đại tiểu thư không phải nói đùa mà thật sự đến công ty của anh. Lòng anh tràn đầy vui mừng nhìn Đinh Tiêu Tiếu, “Đinh tiểu thư, cô thật sự đến công ty của chúng tôi, thật sự làm chúng tôi vinh hạnh.”

Đinh Tiêu Tiếu nhẹ nhàng cười. “Lưu tổng, xin đừng gọi là Đinh tiểu thư. Nghe thực không quen, nếu tôi là nhân viên của anh thì cứ trực tiếp gọi tên của tôi, gọi tôi là Tiếu Tiếu được rồi.”

Lưu Tuấn Huy gật đầu, “À, gọi thế cũng hay, thân thiết hơn.” Lúc này, cô tiếp tân bưng trà vào, nhẹ nhàng đặt trước mặt Lưu Tuấn Huy và Đinh Tiêu Tiếu rồi lui ra.

Lưu Tuấn Huy mời Đinh Tiêu Tiếu dùng trà, một bên suy nghĩ nên bắt chuyện như thế nào, “Tiếu….à, Tiếu Tiếu, cô định đổi công việc à?”

Đinh Tiêu Tiếu nhíu mày, “Thế nào? Chưa làm qua thì không được à? Học hỏi thì được rồi chứ?” Cô vốn không sợ học.

“Đương nhiên không phải, chỉ là có chút tò mò. Có việc này không biết có nên hỏi hay không?” Lưu Tuấn Huy dù sao cũng còn trẻ, cũng không phải người bảo thủ, chỉ là có chút thắc mắc nên muốn hỏi rõ ràng. “Nghe nói, cô làm bán hàng tốt lắm vì sao không tiếp tục làm?”

Đinh Tiêu Tiếu cười nhẹ, “Chính là vì làm bán hàng lâu nên muốn thay đổi để học hỏi cái mới”. Mục đích thật sự đương nhiên không thể nói cho anh ta biết.

“Ừ, cũng đúng, tuổi trẻ nên học hỏi này nọ, mắt cũng nên nhìn xa một chút.” Lưu Tuấn Huy gật đầu khen ngợi. “Nhưng Tiếu Tiếu à, làm văn phòng nhiều khi cần tăng ca, cô không có vấn đề gì chứ?” Anh cho rằng có một số việc nên chuẩn bị tinh thần trước khi đi làm nếu không làm chỉ vài ngày chịu không nổi xin nghỉ vậy thì không tốt lắm.

“Yên tâm, tôi không phải là tiểu thư như anh nghĩ đâu.” Đinh Tiêu Tiếu uống xong một hớp trà, đặt nhẹ tách lên bàn. “Tôi không phải là người bỏ dở nửa chừng.” Tuy nói cho Lưu tổng an tâm nhưng cô cũng không phải đùa. Mục đích của cô không đơn giản nhưng ngoài công việc tốt, có thể được học thêm một số kiến thức mới đối với cô cũng không có thiệt hại.

Lưu Tuấn Huy gật đầu khen ngợi: “À, việc này có cần phải nói với Đinh tổng một tiếng không?” Anh thật sự quan tâm thái độ của Đinh tổng đối với việc này, dù sao tương lai cũng hy vọng được hợp tác lâu dài.

“Khi đúng lúc, tôi sẽ tự nói.” Đinh Tiêu Tiếu trực tiếp quyết định, việc này do chính miệng mình nói thì tốt hơn.

“Ừ, được rồi,” Lưu Tuấn Huy ngẫm lại cũng không ép cô, nghĩ đến một việc liền nhắc cô: “Tiếu Tiếu, đây là công ty nhỏ, phương diện tiền lương đối với cô có thể không được tốt lắm. Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức. Ý cô thế nào?” Mấy vấn đề này vẫn phải bàn bạc rõ ràng, dù sao việc chính cần phải bàn là tiền lương.

Đinh Tiêu Tiếu phóng khoáng nói, “Tôi không có yêu cầu gì đặc biệt, đến đây chủ yếu là học hỏi”. Tiền đối với cô mà nói cũng không phải là chuyện quan trọng, thực sự là cô kiếm tiền dễ dàng nên cũng không lưu tâm.

“Tiền lương bình quân công ty chúng tôi là 1800 tệ, cô làm tháng thử việc đầu tiên tiền lương là 1500 tệ nhé, như thế nào?” Lưu Tuấn Huy có chút bất an, anh biết tiền lương như vậy đối với Đinh Tiêu Tiếu không là bao nhiêu, nhưng dù sao anh cũng chỉ là kinh doanh nhỏ, cũng không thể vì nhân vật lớn mà loạn chi tiêu.

Đinh Tiêu Tiếu thực sự cho rằng mức lương như vậy thật buồn cười còn không bằng 1/3 mức lương cũ của cô. Nhưng nghĩ lại thì Lưu Tuấn Huy cũng là người phụ trách lời lỗ của công ty, nhất định không thể lãng phí. Vốn chính mình tự đến đây yêu cầu làm việc, mức lương như vậy cũng không thể chê gì. Đinh Tiêu Tiếu suy nghĩ xong mỉm cười: “Lưu tổng cảm thấy thích hợp là được, tôi không có vấn đề gì.”

Lưu Tuấn Huy thở dài nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy Đinh tiểu thư này cũng không làm cao như mọi người nói, thật ra là một người dễ chịu. Thật tốt, chuyện nên nói đã nói xong, chuyện công việc thì cứ từ từ mà học hỏi.

Lưu Tuấn Huy vui vẻ đưa tay ra, “Tiếu Tiếu, cảm ơn cô đã không chê công ty chúng tôi, chân thành hoan nghênh cô gia nhập.”

Đinh Tiêu Tiếu bắt tay anh, cười khẽ nói, “Tôi cũng cảm ơn anh cho tôi cơ hội đến đây để học tập.” Trong lòng cô mừng thầm, rốt cục có thể vào được, từng bước tiến đến gần mục tiêu.

Lưu Tuấn Huy buông tay ra, đứng lên, “Tiếu Tiếu, như vậy chừng nào cô có thể đi làm? Một chút nữa tôi sẽ bảo người chuẩn bị chỗ cho cô.” Lưu Tuấn Huy thật cao hứng, có thể giải quyết mọi việc nhanh như vậy.

“Tôi còn bàn giao công việc ở công ty cũ, đến ngày mốt là có thể đi làm.” Đinh Tiêu Tiếu nghĩ công việc bên kia cũng sẽ xong rất nhanh thôi.

“Tốt lắm, tôi dẫn cô đi giới thiệu trước một chút nhé. Trong vòng hai ngày tới, tôi sẽ sắp xếp người chuẩn bị này nọ cho cô.” Lưu Tuấn Huy gật đầu, dẫn Đinh Tiêu Tiếu đi ra văn phòng.

Đinh Tiêu Tiếu đi theo anh ra văn phòng, trong lòng thầm nghĩ lát nữa khi Bùi Trạch Viễn thấy cô thì sẽ có phản ứng gì? Ngày hôm qua hắn cố ý lãnh đạm như vậy, hôm nay không biết có giữ được bình tĩnh không? Hừ, bất kể hắn kháng cự như thế nào, cũng không ngăn được cô đến gần hắn. Hắn đã không thích dạng hấp dẫn quá mãnh liệt thì thay đổi phương thức cũng tốt, dù sao mục đích cũng chỉ có một là làm cho hắn vì cô mà rung động.

Đi ra phòng quản lý là đến ngay phòng kỹ thuật, Lưu Tuấn Huy dẫn cô vào bộ phận kỹ thuật đầu tiên. Đinh Tiêu Tiếu đi vào phòng, nhẹ nhàng liếc nhìn toàn bộ khung cảnh văn phòng. Nơi đây là hai phòng được nhập thành một cho không gian rộng mở. Có tổng cộng đến bảy tám cái máy tính, phòng kỹ thuật đa số đều là nam chỉ có một hai người nữ. Đinh Tiêu Tiếu rất nhanh tìm được hình dáng quen thuộc. Bùi Trạch Viễn ngồi ở vị trí quản lý trong văn phòng, vùi đầu vào bàn phím máy tính, khuôn mặt bị màn hình máy tính che khuất.

Lưu Tuấn Huy vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người lại gần. Anh mỉm cười giới thiệu đồng nghiệp mới, “Các bạn, đây là nhân viên mới của công ty.” Đinh Tiêu Tiếu mỉm cười nhìn mọi người, không có gì bất ngờ xảy ra, nhân viên nam thì thích thú trước vẻ đẹp của cô, nhân viên nữ thì có thái độ hoài nghi không biết cô này có được việc không?

Chỉ có một người không hề ngẩng đầu lên nhìn cô. Đinh Tiêu Tiếu cười lạnh, mềm mại tự giới thiệu, “Xin chào mọi người, tôi tên là Đinh Tiêu Tiếu, về sau xin mọi người chỉ bảo.” Tiếng nói vang lên, thanh âm ôn nhu nồng đậm hương vị phụ nữ. Mọi người nghe được tiếng nói của cô, vẻ khen ngợi càng rõ ràng trong mắt, cấp số ái mộ trong lòng nhân viên nam khẳng định tăng lên mấy lần.

Đinh Tiêu Tiếu không để ý đến bọn họ, mắt chăm chú nhìn vào phía sau màn hình máy tính của hắn. Xem hắn còn không có phản ứng, quả nhiên trong chốc lát gương mặt quen thuộc chậm rãi ló ra phía sau màn hình, trên mặt có một biểu hiện mà không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được, ánh mắt Đinh Tiêu Tiếu từ xa nhìn thẳng tắp vào người hắn. Lúc này sao có thể làm lơ cô được.

Lưu Tuấn Huy đứng ở đối diện cắt ngang bọn họ. “Tiếu Tiếu, ở đây đều là nòng cốt của bộ phận kỹ thuật, đây là Ngô Ba, đây là Cao Quân, đây là Phương Minh…” Lưu Chấn Huy đồng loạt giới thiệu giới thiệu mọi người cho cô, Đinh Tiêu Tiếu mỉm cười gật đầu chào hỏi, vẻ thưởng thức sáng rỡ trong mắt đàn ông cô đã quá quen thuộc.

Đi đến bàn trong cùng, Lưu Tuấn Huy kéo Bùi Trạch Viễn đứng dậy. Sau đó trịnh trọng giới thiệu với Đinh Tiêu Tiếu, “Tiếu Tiếu, đây là Bùi Trạch Viễn, là nhân vật trung tâm của công ty chúng ta, không chỉ là giỏi kỹ thuật mà còn là cao thủ máy tính.” Lưu Tuấn Huy đắc ý khoe. Đinh Tiêu Tiếu nhìn chằm chằm vào mặt Bùi Trạch Viễn, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ, nhìn thấy trong mắt hắn có một chút không vui, cô vươn tay nhẹ giọng nói: “Xin chào, tôi là Đinh Tiêu Tiếu, rất vui được biết anh.” Nói xong, cô yên lặng nhìn hắn.

Bùi Trạch Viễn không thể né tránh, nhìn cánh tay cô đưa ra nên đành phải lễ phép bắt tay lại. Đinh Tiêu Tiếu nhẹ nhàng cầm tay hắn, bàn tay cô ấm áp, tay hắn có chút lạnh thật thoải mái, bàn tay to bao lấy bàn tay nhỏ của cô, không như cô tưởng tượng, bàn tay hắn không thô ráp mà rất mềm mại áp vào da thịt cô, một cảm giác ấm áp chậm rãi truyền từ lòng tay đi tới.

Bùi Trạch Viễn ngẩn người, thấy cô đang nhìn mình thật chăm chú, tay không tính buông ra, hắn hơi dùng lực rút tay về. Lộ ra vẻ bình thản mỉm cười để che đậy nỗi khiếp sợ trong lòng: “Đinh tiểu thư, xin chào” cô gái này luôn có biện pháp làm cho hắn chấn động.

Đinh Tiêu Tiếu nhẹ nhàng cười nhìn về phía Lưu Tuấn Huy, “Anh ấy xuất sắc như vậy, có thể làm thầy hướng dẫn cho tôi không?” Lưu Tuấn Huy nhanh nhạy gật đầu, “Đương nhiên là không thành vấn đề, Trạch Viễn là cao thủ máy tính, có gì không hiểu cứ hỏi anh ấy là được.”

Đinh Tiêu Tiếu quay sang Bùi Trạch Viễn trong mắt có thâm ý cười, “Xin dạy bảo nhiều hơn.” Không thể bỏ qua được, cô đã muốn tiếp cận thì làm sao có thể né tránh?

Bùi Trạch Viễn vẫn duy trì vẻ thản nhiên mỉm cười, nhìn vẻ mặt xinh đẹp của cô trước mặt, hôm nay cô cũng xinh đẹp nhưng không giống như hôm trước, cô tự nhiên phô bày làn da mịn màng hồng hào, quần áo gọn gàng tinh tươm, lại càng có vẻ trẻ trung xinh đẹp. Nỗi khiếp sợ trong lòng dần dần tan biến, hắn thật sự không nghĩ tới ngoài việc là hàng xóm, cô còn nhanh chóng trở thành đồng nghiệp mới của hắn. Trong lòng hắn bất giác, sự tò mò về cô lại càng tăng lên, cô gái này rốt cuộc còn có bao nhiêu mặt mà hắn không biết.

Lưu Tuấn Huy cười khẽ vỗ vỗ vai Bùi Trạch Viễn, phá vỡ sự trầm mặc của cả hai, “Trạch Viễn, Tiếu Tiếu có nhiều việc không hiểu, cậu nhớ chỉ bảo nha.” Bùi Trạch Viễn mỉm cười gật đầu, cúi đầu không nhìn cô.

Đinh Tiêu Tiếu trong lòng cười khẽ, hài lòng vì mình đã đạt được mục đích, cô nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt hắn, đối với hắn, việc cô xuất hiện trước mặt hắn nhất định là ngoài ý muốn. Cô quyết định tạm thời buông tha hắn, cô không nên ép hắn, sẽ làm cho hắn tránh xa, hắn không phải là thầy hướng dẫn của cô sao, vẫn còn nhiều thời gian, còn nhiều cơ hội.

Đinh Tiêu Tiếu cười nói với Lưu Tuấn Huy, “Lưu tổng, tôi nhất định sẽ cố gắng học hỏi.” Đúng vậy, cơ hội tốt như vậy cô làm sao lại bỏ qua, nói xong còn cố ý liếc Bùi Trạch Viễn một cái, vừa lúc hắn lơ đãng nâng mắt lên, cô nhìn thấy mắt hắn tối sầm lại rồi rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

“À, Tiếu Tiếu, tôi giới thiệu với cô các bộ phận khác nhé.” Lưu Tuấn Huy dẫn đầu đi ra cửa, Đinh Tiêu Tiếu mỉm cười nhẹ nhàng xoay người chào tạm biệt các đồng nghiệp rồi đi theo ra ngoài không có quay đầu lại.

Bùi Trạch Viễn chậm rãi ngồi trở lại vị trí, tay bắt đầu đặt ở trên bàn phím muốn tiếp tục công việc nhưng trong đầu trống trơn, chỉ có hình dáng ngọt ngào ngoan cố xoay quanh không muốn rời đi. Bùi Trạch Viễn hít thật sâu, mắt khép hờ, cố gắng bình phục sự kinh ngạc trong lòng, thật là quá trùng hợp. Cô trùng hợp dọn đến đối diện nhà hắn, trùng hợp trở thành đồng nghiệp của hắn, mọi việc này đều rất đặc biệt, nhưng cũng chỉ có thể dùng chữ trùng hợp để giải thích.

Hắn nhớ Tú Viện tối qua đã yêu cầu hắn tránh mặt Đinh Tiêu Tiếu, không nghĩ đến ngày hôm nay cô lại đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, làm cho hắn có muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể dùng lí trí của chính mình giữ khoảng cách với cô.

Hẳn là không có việc gì, nếu là đồng nghiệp vậy thì là quan hệ đồng nghiệp tốt. Việc này không thành vấn đề, Bùi Trạch Viễn trong lòng an ủi chậm rãi áp chế lo lắng mới nảy sinh, chỉ cần hắn giữ khoảng cách chắc là cũng không gặp rắc rối gì.

Đinh Tiêu Tiếu một mặt làm quen với các đồng nghiệp mới, một mặt nghĩ tới ánh mắt vừa rồi của Bùi Trạch Viễn, trong lòng âm thầm cười trộm, thực sự thích thú ánh mắt ngoài ý muốn của hắn. Biết mình xuất hiện làm Bùi Trạch Viễn có chút chưa quen, cô phải càng kiên nhẫn, trò chơi vừa mới bước vào giai đoạn mở đầu.

Hai người gặp nhau với tâm sự khác nhau, nhưng không cách nào ngăn cản bọn họ chầm chậm đến gần nhau. Biết đâu, một chút tình cảm khác nhau như vậy cũng đang lặng lẽ phát sinh.