Thâm Tàng Bất Lộ

Chương 50: Trở về kinh




Editor + Beta: Basic Needs

Nói là giữa trưa có thể tới kinh, thực tế là Tống Sơ Chiêu chờ đến chạng vạng ở cửa thành cũng không phát hiện người đâu.

Tướng sĩ đi ra ngoài dò xét báo lại rằng Tống tướng quân có mang theo ít xe chứa đồ về, nhưng xe gặp trục trặc giữa đường nên bị chậm. Nay đã cử người đến sửa xe, chắc có thể đến nơi trước khi cổng thành đóng.

Tống Sơ Chiêu vốn dĩ đang đứng đợi, sau đó Cố phu nhân cũng tới. Nàng không nỡ để một phu nhân như vậy đứng hoài cùng mình trên phố, nên tìm một quầy hàng gần đó ngồi xuống.

Cố phu nhân còn kéo theo Cố Phong Giản tới. Dù hai người từng có tình hữu nghị trèo tường nhưng ở trước mặt Cố phu nhân, bọn họ phải giả bộ thật ngoan ngoãn.

Cố phu nhân thấy ánh mắt hai người cứ tránh nhau, không biết là bọn họ đang chột dạ, còn tưởng vì ngại ngùng nên bà còn nói chuyện phiếm giúp khuấy động không khí.

Bà nắm lấy tay Tống Sơ Chiêu nói: “Đã lâu ta chưa gặp mẫu thân con, nghĩ lại còn hơi khẩn trương. Không biết nàng còn có thể nhận ra ta hay không.”

Tống Sơ Chiêu mở miệng nói: “Nương con có trí nhớ rất tốt, đừng nói là trước đây còn từng là tỷ muội, nữ tử mỹ lệ như Cố phu nhân dẫu người chỉ gặp một lần thì cũng không quên đâu.”

Cố phu nhân nghe được thì cười to, thật muốn hôn con bé một cái: “Đứa nhỏ này, làm sao con lại nói như vậy? Thật sự là làm ta thích thật.”

Xuân Đông cũng cười: “Cô nương chúng ta thật sự làm cho người ta yêu thích, ai ở cùng nàng ấy đều vui vẻ cả. Phu nhân không biết đâu, mấy ngày nay Hạ Công đã trẻ lại không ít. Ngay cả Phó Tướng quân tới Hạ phủ cũng bị cô nương chọc cười.”

Trong lòng Tống Sơ Chiêu lại nói ta cũng không phải người thích kể chuyện cười. Xuân Đông, ngươi thổi phồng ta quá mức rồi.

Cố phu nhân nói với sự ẩn ý: “Xem ra ta thấy ngươi đã quên mình là người Cố phủ rồi nha.”

Xuân Đông lắc lắc đầu nói: “Đều giống nhau mà. Dù sao sau này nô tì cũng phải đi theo cô nương đúng không? Vậy thì vẫn là người Cố phủ nha.”

Tống Sơ Chiêu kéo vạt áo của nàng ta.

Cố phu nhân cười thầm: “Vậy ta chờ ngươi trở về Cố phủ một lần nữa, ta nhất định sẽ thưởng cho ngươi thật tốt.”

Xuân Đông: “Cảm ơn phu nhân, cảm ơn cô nương!”

Tống Sơ Chiêu xấu hổ, nhún vai với Cố Phong Giản.

Cố Phong Giản cười cười, đẩy chén trà trước mặt mình qua.

Tống Sơ Chiêu không rõ lý do, nàng bưng lên với sự hoài nghi. Lúc nàng chuẩn bị uống thì Cố Phong Giản lại giơ tay đè xuống.

Cố Phong Giản sờ bên thành ly một chút, ra hiệu cho nàng…cầm cho ấm tay.

Cố phu nhân trợn tròn mắt, dù cho là Ngũ lang nhà bà thì bà cũng sắp không chịu nổi.

Nói một câu thì có chuyện gì à?

Hơn nữa, không phải Cố phủ bọn họ cũng có lò sưởi tay hay sao?

Cố phu nhân kiêu ngạo đặt cái lò sưởi tay lên bàn, bà đẩy sấn tới bên cạnh chén trà đơn sơ. Đoạn, cười hiền lành: “Chiêu Chiêu có thấy lạnh không? Có phải quên mang theo đồ lúc ra khỏi cửa hay không? Đây, Tư di đưa cho con này.”

Thật ra Tống Sơ Chiêu không lạnh lắm, dù sao nàng đã ở biên quan quen rồi, lại có thêm nội lực trong thân nên chỉ cần mặc ấm thì sẽ không có vấn đề lớn. Nàng vừa chuyển tầm mắt đã thấy Cố Phong Giản đưa tay mình vào trong ống tay áo dài, thế nên nàng liền đẩy lò sưởi sang, nói: “Thật ra con cũng còn tốt lắm. Cố Ngũ lang, ngươi có cần không?”

Nụ cười trên môi Cố phu nhân bỗng cứng đờ, còn Cố Phong Giản thì cúi đầu cười thành tiếng. Mới vừa rồi hắn chỉ tùy ý tìm cớ mà thôi. Hắn thuận tay nhận lấy cái lò, gật đầu nói: “Đa tạ Tống cô nương.”

Tống Sơ Chiêu phất tay: “Đâu có gì, đâu có gì.”

Cố phu nhân: “……” Thôi được rồi, bà không cần tham gia vào cuộc vui này nữa.

Cố phu nhân chọn những lời khác để trò chuyện với Tống Sơ Chiêu. Bà hỏi rất nhiều chuyện về tình hình gần đây của Hạ Uyển, cũng như sở thích của Hạ Uyển, xem như là lời nhắc nhở cho Cố Phong Giản, làm cho hắn cẩn thận ghi nhớ trong lòng, đừng phạm sai lầm ở lần đầu tiên gặp mặt.

Thật ra trong lòng bà cũng biết rõ rằng Hạ Uyển là người rộng lượng thoải mái, tuyệt đối sẽ không chán ghét nhi tử mình.

Mấy người đương trò chuyện vui vẻ thì có một người chen vào nói: “Đã lâu không thấy mẫu thân cười vui vẻ đến như thế.”

Cố phu nhân xoay đầu nhìn lại, bà nói: “Trước giờ con chỉ biết làm ta bực bội, tự nhiên không nhìn thấy rồi.”

Cố Tứ lang chắp tay thi lễ với Tống Sơ Chiêu, hắn chào hỏi với nụ cười tươi sáng, bên cạnh hắn còn có một nam tử trung niên cao lớn. Tống Sơ Chiêu vội vàng đứng lên, thi lễ với hai người.

Cố Quốc công vẫn còn mặc bộ triều phục, vừa nhìn thấy đã biết ông mới trở về từ quan thự*.

*Quan thự (官署): Nơi quan lại làm việc (hiện nay gọi là công sở).

Mấy ngày gần đây ông cứ bị phu nhân khiển trách, nói ông hay xụ mặt, nếu gặp Tống Sơ Chiêu sợ rằng tiểu cô nương sẽ bị dọa đến mức sợ hãi.

Cố Quốc công nhớ kỹ việc này nên cố gắng làm dịu đi biểu cảm của mình. Ông kéo ra một nụ cười thật tươi, nói: “Đây là Tống Tam nương đúng không.”

Tống Sơ Chiêu thấy đột nhiên ông ấy nở nụ cười dữ tợn thì da đầu nàng tê dại, cũng may nàng biết tính tình của Cố Quốc công nên cũng khéo léo đáp lại: “Là vãn bối, Cố thúc.”

Cố Quốc công rất vừa lòng, ông nghĩ hồi nãy nhất định mình đã làm không tồi. Ông vuốt râu, nói: “Mau ngồi, không cần đa lễ. Tứ lang, con đi hỏi thăm xem vì sao người còn chưa tới. Đừng để mọi người chờ lâu.”

Tống Sơ Chiêu ngồi xuống, nhưng trong lòng lại nói nếu như không biết thì không đoán được rằng người được mọi người đón tiếp hôm nay là phụ mẫu của nàng.

Cái bàn lập tức đầy người.

Tống Sơ Chiêu lẫn trong người Cố gia, nàng có cảm giác hòa hợp kỳ lạ. Dù sao thì…

Nàng đã từng tâm sự với mấy người này vào đêm khuya.

Chỉ là bức tranh chỗ này có chỗ kỳ lạ, nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu cũng không phát hiện ra chỗ nào không đúng.

Cảm giác không yên này, khi Tống lão phu nhân xuất hiện, cuối cùng cũng làm cho nàng hiểu ra.

Lúc này nàng…nàng vẫn là người Tống gia mà! Làm sao lại thành ở cùng với Cố Phong Giản rồi?

Tống lão phu nhân ngồi kiệu tới đây, sắc mặt vẫn xanh xao ốm yếu, nước da còn kém hơn rất nhiều so với lúc Tống Sơ Chiêu mới trở về kinh. Có thể thấy gần đây Tống gia quả thực gặp rất nhiều phiền phức.

Cùng đi với bà còn có một nhà Tống tam lão gia.

Đại ca – người Tống Sơ Chiêu vẫn chưa gặp mặt – cũng tới đây, đối phương lớn hơn so với Tống Sơ Chiêu năm sáu tuổi, Tống Sơ Chiêu hoàn toàn không thân với hắn. Thế mà lại không thấy Tống Thi Văn đâu.

Hai bên nhìn thấy lẫn nhau, Tống lão phu nhân lại làm ngơ, xoay đầu đi làm như không thấy. Khóe miệng Tống Sơ Chiêu giật giật, thật ra nàng cũng không muốn tới đó.

Lúc nàng còn do dự, đột nhiên Cố Phong Giản nói: “Tống cô nương, cô nương đợi lâu như vậy thì có đói bụng không? Kêu Xuân Đông đi mua mì cho cô nương trước đi.”

Không đợi Tống Sơ Chiêu trả lời, Xuân Đông đã chạy ra ngoài.

Chạy nhanh như đi ăn trộm.

Cố Tứ lang không ngại chỗ này, hắn cười nhạo: “Mỗi lần trước khi Tống tướng quân về kinh thăm người thân cũng không thấy người Tống gia tới cổng thành đón tiếp, đều chờ ở trong phủ. Lúc này thì như thế nào? Sợ người khác nhanh chân hơn hay sợ Tống tướng quân không nghe thấy mấy câu tố cáo của mình? Làm sao nhiệt tình như thế kia.”

Tống Sơ Chiêu hừ một tiếng. Nếu muốn tố cáo thì nàng cũng sẽ không sao. Nàng vẫn còn ngoại tổ phụ với Phó thúc, chưa kể đến tài ăn nói của Cố Ngũ lang còn tốt hơn với bọn họ nhiều.

Hơn nữa người nhà của quan trên còn ở đây, khẳng định phụ thân sẽ muốn nói chuyện với Cố Quốc công trước.

Cố thúc, thật tốt khi người tới.

Cố phu nhân nói: “Tứ lang, không bằng con cũng đi mua chén mì cho mình đi?”

Cố Tứ lang ngoan ngoãn nói: “Con không đói bụng.”

May mắn thay, chưa kịp nói vài câu, xe ngựa của Tống Quảng Uyên và Hạ Uyển đã xuất hiện khi trời sắp tối.

Xe ngựa dừng ở cổng thành để nhận sự sắp xếp, Hạ Uyển đi ra ngoài trước.

“Nương!” Tống Sơ Chiêu phóng như bay tiến lên, nàng nắm chặt cánh tay của bà, vui vẻ kêu lên, “Nương, Chiêu Chiêu rất nhớ người đó!”

Hạ Uyển giơ tay định đánh nàng, Tống Sơ Chiêu rụt cổ trốn, đáng thương nhìn về phía bà.

Cuối cùng bà cũng không đánh tiếp, Hạ Uyển giả vờ tức giận nói: “Đã kêu con đùng chạy lung tung rồi. Chỉ biết làm nương lo lắng.”

Tống Sơ Chiêu lắc đầu nói: “Không có lần sau.” Nàng đã nhìn rõ bộ mặt thật của Tống lão phu nhân rồi.

Hạ Uyển: “Con còn ngụy biện, chờ ta trở về sẽ dạy dỗ lại con.”

Cố phu nhân kích động, bà tiến lên nói: “Hạ Uyển muội muội của ta!”

Hạ Uyển còn trẻ hơn Cố phu nhân rất nhiều, thật ra chỉ vừa mới hơn ba mươi tuổi. Cố phu nhân nhìn phụ nhân ăn mặc giản dị trước mặt, bà cảm thấy nàng ấy không khác mấy so với lúc rời đi trước đây – Vẫn là đóa hoa hải đường đang nở rộ, mùi thơm tao nhã, vừa thấy đã làm lòng người ta vui mừng.

Hạ Uyển cũng cảm động khi thấy bà, không ngờ Cố phu nhân lại ra đây đón mình. Trong nháy mắt, bà bỏ Tống Sơ Chiêu sang một bên rồi bắt lấy Cố phu nhân kêu lên: “Tư tỷ tỷ!”

Hai người đã nhiều năm không thấy nhau, nay vừa thấy mặt nhưng lại không hề xa lạ. Họ nắm tay nhau và nhìn nhau rớm lệ.

Tống Sơ Chiêu nhìn đôi bàn tay trống trơn của mình, nàng không thể tin được, trái tim nàng đau nhói một chút.

Cố phu nhân tỉ mỉ đánh giá bộ dáng của muội muội mình, bà cười đến híp cả mắt, rồi lại nhanh chóng kéo Cố Phong Giản tới, nói: “Mau nhìn xem, đây là Ngũ lang nhà ta, muội xem xem có hài lòng hay không!”

Cố Phong Giản bước lên, hắn hất tay áo, làm lễ vái chào Tống phu nhân: “Vãn bối Cố Phong Giản, trong nhà đứng hàng thứ năm. Ra mắt Tống phu nhân.”

Hạ Uyển nghiêm túc đánh giá hắn một lần. Cảm thấy công tử trước mặt vừa tự nhiên hào phóng, lại khiêm tốn lễ phép, dù cho khí phách hay là diện mạo đều tốt vô cùng, thì bà khen chân thành: “Thật là một người tuấn tú!”

Cố phu nhân tự hào nói: “Muội cứ ra ngoài hỏi thăm thử xem, Ngũ lang nhà ta là người thích đọc sách, thanh danh trong sạch, lại hòa ái lịch sự, sẽ không làm muội thất vọng đâu.”

Hạ Uyển: “Đương nhiên muội tin tưởng vào đứa trẻ được tỷ tỷ dạy dỗ rồi.”

Bà hiểu được một người như Cố Phong Giản tất nhiên là một trong những lang quân được hoan nghênh nhất ở kinh thành. Chỉ bằng dung mạo của đối phương chỉ sợ có thể làm vô số nữ tử ái mộ. Huống chi còn có phong thái nho nhã, đúng thật là làm người ta mê mẩn.

Chiêu Chiêu nhà bọn họ…Chiêu Chiêu cũng rất tốt, nhưng mà tính tình hai người khác nhau, thậm chí là chênh lệch quá lớn.

Hạ Uyển hơi lo lắng. Cố Ngũ lang ưu tú như vậy, bà sợ sau này hai người không hợp nhau. Dường như Cố phu nhân nhìn ra nỗi băn khoăn của bà ấy, bà giữ bà ấy lại nói: “Thật đúng là duyên số, Chiêu Chiêu của muội từng cứu Ngũ lang nhà ta. Hai người bọn họ…”

Cố phu nhân liếc mắt nhìn xung quanh, bà kiềm nén lại cảm xúc của mình và nói: “Chờ trở về ta sẽ nói cho muội!”

Hạ Uyển kinh ngạc: “Còn có chuyện như vậy? Tại sao ngay cả muội cũng không biết?”

Tống Sơ Chiêu thầm nói, ngay cả chính nàng lúc trước còn không hiểu được cơ mà!

Cố phu nhân nói: “Ngũ lang nhà ta là người có sao nói vậy, muội kêu Ngũ lang tự nói đi.”

Cố Phong Giản nhìn Tống Sơ Chiêu, hắn cười nói: “Tống Tam nương là người hồn nhiên mơ mộng, có khả năng phán đoán tốt, dám làm dám chịu và có tinh thần hào hiệp hiếm thấy ở những nữ tử trong kinh thành…”

Mặt Tống Sơ Chiêu đỏ bừng, xua tay ngắt lời nói: “Đủ rồi, đủ rồi! Mọi người đừng giễu cợt ta được không? Ngũ lang! Ngươi không có chuyện gì khác để nói sao!”

Cố Phong Giản cười nhẹ.

Hạ Uyển thấy hai người bọn họ thật sự quen thuộc với nhau, lúc đối mặt nhau còn có sự ăn ý giấu đầu lòi đuôi thì bà hiểu được quan hệ giữa hai người không phải cạn. Trong lúc nhất thời, bà vừa than thở đúng là duyên phận, đồng thời lại cảm thấy vui mừng.

Cũng hên là đối tượng thành thân của Tống Sơ Chiêu là Cố Phong Giản, nếu không thì lần này nó trở về sợ là đã quậy đến mức long trời lở đất.

Thấy mình bị bỏ quên, Cố Tứ lang chỉ có thể vuốt mũi mình rồi chủ động tiến lên nói trong việc bị ghét bỏ: “Vãn bối ra mắt Tống phu nhân!”

Cố phu nhân được hắn nhắc nhở thì lúc này bà mới nhớ tới việc mình còn có cả gia đình đi theo, thế nên bà vội cười giới thiệu: “Xem này. Đây là Tứ lang nhà tỷ, còn đây là lang quân của tỷ.”

Tống tướng quân đang đưa công vụ cho tướng sĩ thủ thành, thấy thấp thoáng Cố Quốc công thì ông hoảng sợ, vội vàng nhảy xuống xe ngựa rồi đi nhanh lại đây, được sủng ái mà lo sợ nói: “Cố Quốc công! Cố phu nhân!”

Mấy người mỉm cười và trò chuyện với nhau.

Tống Sơ Chiêu kêu: “Cha!” [1]

Tống Quảng Uyên nhìn nàng, ông hỏi: “Con có ngoan không đó?”

Tống Sơ Chiêu: “Thật sự rất nghe lời!”

Tống Quảng Uyên gật đầu, cười nói: “Xem ra thật sự không tồi, còn mập lên một ít.”

Tống Sơ Chiêu và Cố Phong Giản cùng trầm mặc.

………….

Chú thích

[1] Xưng hô này do tác giả ghi là Cha (Đa- 爹) chứ không phải do mình nhầm lẫn. Giống như một cách Tống Sơ Chiêu xưng hô với phụ thân mình. Các nhân vật khác vẫn có lúc xưng hô phụ thân (父亲) bình thường. Nên nếu các bạn thấy chỗ nào hoặc ai xưng hô cha/mẹ thì do chủ ý của tác giả, không phải do mình thay từ.