Thâm Sơn Có Quỷ

Chương 19




Tiểu Xuân vừa chạy vừa nhảy, đi nhanh vào trong rừng.

Ánh trăng lên cao, tâm trạng của nàng lại vô cùng nhàn nhã.

Chuyện luyện kiếm này, vốn chỉ là cái cớ để lừa người, nàng chỉ là muốn giữ Hạ Hàm Chi lại hơn nửa tháng, không cho y luyện công, chờ đại sư huynh xuất quan sẽ xử lý y.

“Thật không muốn tới chút nào.” Tiểu Xuân tự nhủ “Kẻ kia trông khá khôn khéo, không ngờ lại dễ lừa như vậy.” Nàng bĩu môi, lại nói: “Có thể thấy, nhìn người không chỉ nhìn bề ngoài.”

Không lâu sau, Tiểu Xuân đã đến trước thác nước, Hạ Hàm Chi đang tựa vào nhánh cây hôm qua, ôm Tinh Hà màu trắng bạc trong ngực, nhắm mắt dưỡng thần.

Khi Tiểu Xuân cách đó khoảng mười trượng, Hạ Hàm Chi mở mắt.

“Đến rồi?”

Tiểu Xuân điều chỉnh lại vẻ mặt, đi về phía trước.

“Hạ đại ca.”

Vẻ mặt Hạ Hàm Chi lười nhát: “Tiểu Xuân.”

“Hạ đại ca, ta đến trễ à?”

Hạ Hàm Chi lắc đầu: “Vừa đúng lúc.”

Tiểu Xuân đi đến, Hạ Hàm Chi đứng thẳng người. Đôi mắt dài nhỏ của y liếc nhìn vật trong tay Tiểu Xuân, nói: “Tiểu Xuân, đây là gì?”

Tiểu Xuân vẫy vẫy cây gậy gỗ trong tay: “Đây là kiếm của ta!”

Hạ Hàm Chi nhíu mày, “à” một tiếng dài.

“Thì ra là kiếm của cô.”

Tiểu Xuân cười tủm tỉm nói: “Hạ đại ca, ta chỉ mới bắt đầu học kiếm, chiêu thức còn mới lạ, cầm kiếm sắc bén quá chỉ sợ sẽ có sơ xuất.”

Hạ Hàm Chi gật đầu, phụ họa nói: “Ừm, đúng là vậy.”

Tiểu Xuân: “Huống chi hoàn cảnh nhà tiểu nữ thiếu thốn, không thể mua kiếm quá tốt, Hạ đại ca sẽ không ngại chứ?”

Hạ Hàm Chi lắc đầu nói: “Sao lại ngại.”

Tiểu Xuân: “Vậy….chúng ta bắt đầu đi.”

Hạ Hàm Chi nhàn nhã nhìn bốn phía nói: “Vậy học thôi.”

Tiểu Xuân liếc mắt, thấy Hạ Hàm Chi đứng thẳng dậy, vững vàng đi đến trước mặt mình.

“Tiểu Xuân, kiếm đạo chính là nguồn gốc của kiếm. Chiêu thức của kiếm có thể thay đổi, nhưng bản chất của kiếm thì không.”

Tiểu Xuân ngáp một cái: “Ồ, có lý, rồi sao nữa?”

Hạ Hàm Chi: “Hết rồi.”

Tiểu Xuân kinh ngạc nói: “Hết rồi?”

Hạ Hàm Chi gật gật đầu “Hiểu không?”

“…..”

Hiểu gì chứ.

Tiểu Xuân ho khan hai tiếng, trịnh trọng nói: “Hạ đại ca, ta hiểu rồi.”

Hạ Hàm Chi sâu xa gật đầu nói: “Hiểu thì tốt.”

Cái kiểu học tập như thiền này, Tiểu Xuân mà hiểu mới là lạ. Chỉ là nàng cũng không để ý, vốn cũng là vào tai phải ra tai trái, có hiểu hay không cũng đâu có sao.

“Hạ đại ca, tiếp theo chúng ta luyện cái gì?”

Hạ Hàm Chi lại dựa lên thân cây “Cô đã học được tinh túy rồi, những điều khác chỉ là mấy thứ phù phiếm thôi, cô cố mà luyện cho tốt.”

Tiểu Xuân bĩu môi, thừa dịp Hạ Hàm Chi nhắm mắt dưỡng thần thì trừng mắt liếc y một cái.

Nàng đi dạo một vòng, cuối cùng dừng lại trước một thân cây.

Bây giờ còn sớm….Tiểu Xuân thầm nói, bây giờ mà về thì hôm nay coi như công cốc rồi, phải cố ở lại thêm một chút mới được.

Tiểu Xuân đứng trước thân cây, vừa cố tình ho khan cho Hạ Hàm Chi chú ý, vừa vén tay áo lên, thổi thổi hai cái lên bàn tay: “Hạ đại ca, ta thử chém cái cây này để luyện tay được không?”

Hạ Hàm Chi chả buồn mở mắt, lười biếng nói: “Được.”

Tiểu Xuân liếc y một cái, quay đầu, một tay nâng kiếm, chém một nhát lên thân cây.

“Rắc” một tiếng, cái cây thế mà bị chém gãy.

Tiểu Xuân: “…..”

Hạ Hàm Chi: “…..”

Tiểu Xuân trơ mắt nhìn nửa thân cây chậm rãi đổ xuống.

“Cái gì vậy—–!?” Cây vừa đổ xuống, Tiểu Xuân cũng sợ hết hồn, nàng trợn mắt nhìn cây gậy trong tay, như muốn nhìn cho đến lúc nó nở hoa vậy. Gậy gỗ này vẫn không hề có gì đặc biệt, Tiểu Xuân quay đầu nhìn về phía thân cây bị gãy, chỗ bị gãy vừa sạch sẽ vừa trơn nhẵn.

Cuối cùng, nàng thật sự không hiểu ra làm sao cả, đành nương tựa chỗ “sư phụ” nhà mình.

“Hạ đại ca! Huynh đến xem thử đi!?”

Lúc Tiểu Xuân quay đầu, Hạ Hàm Chi đã mở mắt. Y khẽ nheo hai mắt, nhìn về phía thân cây bị gãy —- mặc dù y nhìn về phía này, nhưng ánh mắt cứ như đang nhìn xuyên qua cái cây bị đứt rời kia, nhìn về phía cánh rừng đằng sau.

“Hạ đại ca!” Tiểu Xuân vẫn chưa hết hưng phấn.

Một lúc lâu sau, khóe môi Hạ Hàm Chi khẽ giương lên, sắc mặt của thả lỏng, y cắm Tinh Hà đang ôm trong ngực lên mặt đất, một mình đi đến ngồi cạnh Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân chỉ vào cái cây kia nói: “Huynh nhìn đi! Ta khoa tay múa chân một cái mà nó đã đổ rồi!”

Bàn tay lộ rõ khớp xương của Hạ Hàm Chi khẽ gõ lên cằm, ánh mắt khá phức tạp nhìn vết cắt kia.

“Tiểu Xuân, sao cô làm được?”

Tiểu Xuân: “Ta cũng không biết tại sao nữa!”

Hạ Hàm Chi: “…..”

“Hạ đại ca, đây không phải chính là điều ban nãy huynh nói sao, là nguồn gốc của kiếm đó, kiếm là đồ thật còn ta chỉ là đồ giả thôi, nhưng ta đã ra một chiêu thức vô hình!” Tiểu Xuân càng nói càng hưng phấn, tay chân múa may: “Có lẽ ta thật sự là kì tài luyện kiếm mà chính bản thân ta cũng không phát hiện!”

Hạ Hàm Chi dùng ánh mắt rất “thưởng thức” để nhìn Tiểu Xuân.

“Tổng kết không hề sai.”

Hai mắt Tiểu Xuân tỏa sáng, “Huynh cũng cảm thấy ta là kì tài luyện kiếm?!”

Hạ Hàm Chi chậm rãi gật đầu nói: “Cô quả thật là “kì tài”.”

“Ha ha ha!”

Tiểu Xuân cười ha ha, nhìn Hạ Hàm Chi cũng thuận mắt hơn nhiều. Nàng hăng hái vô cùng múa may cây gậy gỗ trong tay, nảy đến trước một gốc cây khác, nghiêm túc nói: “Không được, cái cây vừa rồi có thể là do ta may mắn, ta muốn thử lại lần nữa!”

Tiểu Xuân hít thật sâu, hai mắt sáng như đuốc, vung gậy gỗ phất qua thân cây—–

Hạ Hàm Chi nheo hai mắt lại, trong ánh mắt dài nhỏ kia, gậy gỗ trở nên di chuyển rất chậm, khi nó gần chạm đến thân cây kia, một luồng kiếm khí vô hình từ chỗ tối đã đánh tới, dễ dàng khiến thân cây bị chém đứt.

À, để tránh việc Tiểu Xuân bị thân cây đè lên, kiếm khí kia còn cố tình giảm sức chém ở lúc cuối cùng.

Răng rắc, cũng giống như thân cây kia, cây này cũng bị Tiểu Xuân dùng khí thế “đao nhọn gọt đậu hủ” mà chém ra.

“Ồ ồ ồ ồ—-!!!”

Trải qua lần thành công thứ hai, Tiểu Xuân hoàn toàn tin trình độ kiếm đạo của mình, lập tức thẳng lưng ưỡn ngực.

Tiểu Xuân thầm nghĩ, có câu nói thế nào nhỉ —- kim thành sở trí, kim thạch vi khai*. Lục Tiểu Xuân ta vì đại sư huynh mà chịu bao khổ cực, cần cù chăm chỉ, không cần danh không cần lợi, cuối cùng ta cũng đã biết lí do. Hóa ra ta là người có tài, khó trách ông trời lại sắp xếp cho ta và đại sư huynh gặp mặt.

(*chỉ cần cho ý chí thì sắt đá cũng mòn)

Tiểu Xuân gật gật đầu, ừm, quả nhiên, tất cả đều là ý trời.

Tự mình khen mình xong, Tiểu Xuân ngẩng đầu, phát hiện Hạ Hàm Chi đang dùng một vẻ mặt phức tạp nhìn về phía rừng cây.

Nàng đi đến “Hạ đại ca?”

Hạ Hàm Chi quay đầu “Hả?”

“Huynh có thấy không?”

“Thấy cái gì?”

“Khụ….” Tiểu Xuân chỉ chỉ hai thân cây đứt lìa “Cái kia kìa, có thấy không?”

Hạ Hàm Chi liếc nhìn một cái, bình tĩnh gật đầu “Có thấy.”

Hai mắt Tiểu Xuân sáng lên nhìn Hạ Hàm Chi.

Hạ Hàm Chi bị ánh mắt kia nhìn, dừng lại một lúc, sau đó dường như kịp phản ứng, cười tán dương: “Tiểu Xuân quả thật không tồi.”

“Vậy à.” Cổ tay tinh tế của Tiểu Xuân khẽ lắc lắc, trên mặt không dấu được vẻ đắc ý.

Hạ Hàm Chi nhìn về phía rừng cây, quay đầu nói với Tiểu Xuân: “Không ngờ Tiểu Xuân lại có thiên phú như vậy, trước đây là do ta nhìn lầm rồi.”

Hạ Hàm Chi khích lệ Tiểu Xuân, Tiểu Xuân nghe một lúc, cảm thấy đủ rồi liền mở miệng nói: “Ừm, vậy chúng ta có nên học cái gì khó hơn không?”

Hạ Hàm Chi: “Khó như thế nào?”

Tiểu Xuân không hề biết chút gì về kiếm, nghĩ nửa ngày mới nói: “Có kiếm pháp gì không, múa một bộ cho ta xem đi.”

Hạ Hàm Chi không nói gì nhìn Tiểu Xuân “Kiếm pháp chứ có phải cải trắng ở chợ đâu, nói múa là múa à.”

Tiểu Xuân: “À, không được à?”

Hạ Hàm Chi khoanh tay, nhìn Tiểu Xuân từ trên xuống dưới,mới nói: “Kiếm pháp có trăm loại, chiêu thức lại mỗi người mỗi khác, mỗi người phải học một bộ kiếm pháp thích hợp với mình.”

Tiểu Xuân: “Thích hợp với mình? Ừm….nghe rất có lý.”

Mặc dù ban đầu Tiểu Xuân đến đây chỉ vì muốn kéo dài thời gian của Hạ Hàm Chi, nhưung có lẽ vì vốn đã yêu thích kiếm nên Tiểu Xuân học cũng không tồi.

“Vậy làm sao biết bộ kiếm pháp đó có thích hợp với mình không?”

Hạ Hàm Chi nói: “Vận mệnh xoay chuyển, khí truyền toàn thân, chỉ vừa nhìn sơ thôi đã có cảm giác lưu loát sinh động.”

“???” Tiểu Xuân cố nghe nhưng cũng không hiểu Hạ Hàm Chi nói gì: “Này…huynh có thể nói đơn giản hơn chút không?”

Hạ Hàm Chi: “Tùy duyên đi.”

Tiểu Xuân: “….”

“Khụ.” Tiểu Xuân vội ho một tiếng “Tùy, tùy duyên?”

Hạ Hàm Chi gật đầu.

Tiểu Xuân suy nghĩ một lúc, sau đó nói với Hạ Hàm Chi: “Không đúng, nếu như một người xin gia nhập một môn phái, nhưng kiếm pháp của môn phái đó không thích hợp với kẻ đó, thì làm sao bây giờ?”

Hạ Hàm Chi: “Đổi môn phái khác.”

“….” Tiểu Xuân hét lớn “Sao lại đổi môn phái được!?”

Hạ Hàm Chi khẽ cười một tiếng: “Sao lại không?”

TIểu Xuân “Nào có chuyện gì mà không hợp lại đi đổi môn phái, đấy không phải là phản đồ sao?”

Hạ Hàm Chi nhướn mày “Nếu bắt buộc bản thân phải tiếp thu chiêu thức không thích hợp, sẽ đè nặng lên xương cốt, chịu khổ cả đời, điều này cũng gọi là phản đồ à?”

Tiểu Xuân cứng họng không trả lời được.

“Khụ! Thế nhưng, tóm lại không thể đổi môn phái được!”

Hạ Hàm Chi cười nhạt nói: “Cô thích Kiếm Các vậy à?”

Tiểu Xuân hé môi cười: “Đúng vậy.”

Hạ Hàm Chi: “Vì sao?”

Tiểu Xuân: “Đương nhiên là vì đại….” Nói đến một nửa, nàng đột nhiên kịp phản ứng, “Mắc mớ gì đến huynh!”

Hạ Hàm Chi: “Không muốn nói thì thôi.”

Tiểu Xuân nhàm chán vung gậy gỗ trong tay, nói với Hạ Hàm Chi: “Vậy huynh cảm thấy ta thích hợp học loại kiếm pháp nào?”

Hạ Hàm Chi: “Kiếm pháp trên thiên hạ tuy nhiều nhưng không có loại nào thích hợp với cô.”

“….” Tiểu Xuân nheo mắt “Huynh không muốn dạy ta?”

Hạ Hàm Chi lắc đầu “Cũng không phải.”

“Vậy sao huynh lại lừa ta?”

Hạ Hàm Chi “Ta không có lừa cô, trên đời này quả thật không có loại kiếm pháp nào thích hợp với cô.”

Tiểu Xuân: “Ý huynh bảo ta không có thiên phú à?”

Hạ Hàm Chi lắc đầu, y chỉ chỉ hai thân cây bị chặt gãy.

Tiểu Xuân nói “Vậy sao huynh bảo không có loại kiếm pháp nào thích hợp với ta?”

Hạ Hàm Chi nhìn Tiểu Xuân, bỗng nhiên cười một tiếng.

“Ta nói sai rồi, không phải là không có loại kiếm pháp nào thích hợp với cô, mà là—-”

Nói đến đây, Hạ Hàm Chi dừng lại một chút, sau đó lại nói:

“Mà là trên thế gian này, vẫn chưa có loại kiếm pháp nào xứng đôi với hắn mới đúng.”