Thâm Sơn Có Quỷ

Chương 12




Có một người có khả năng đốn cây trời sinh như Lý Thanh, tiến độ hoàn thành ngôi nhà nhanh hơn không ít so với dự tính của Tiểu Xuân.

Đêm đó, Tiểu Xuân ngồi trên vai Lý Thanh, chỉ huy Lý Thanh vận chuyển mấy cọc gỗ đã được gọt dũa ra phía sau nhà, chất đống thành một đống.

“Ừm, không tệ.” Tiểu Xuân vỗ vỗ tay “Cọc gỗ nhiêu đây cũng đã đủ rồi, còn dư thì chúng ta cứ để dành.”

Lý Thanh bị hành hạ suốt đêm, nhưng lại không hề có vẻ mệt mỏi. Hắn đứng đằng sau lưng Tiểu Xuân, tay bị nàng kéo đi.

Tiểu Xuân quay đầu, nhìn Lý Thanh nói: “Này, to con, huynh có mệt không?”

Lý Thanh lắc đầu.

“Vậy có đói bụng không?”

Lý Thanh lại lắc đầu.

Tiểu Xuân thầm nói: “Thật giống y như gia súc vậy, bán huynh đi chắc lời không ít tiền đâu.”

Lý Thanh nhìn Tiểu Xuân, hoang mang mở miệng: “…..Bán?”

Tiểu Xuân làm như không có việc gì phất phất tay: “Ôi thôi huynh nghe lầm rồi. Nào, để ta lấy chút đồ ăn cho huynh.”

Lý Thanh bị Tiểu Xuân kéo vào trong nhà, Tiểu Xuân đi đến bên hông nhà, quay đầu nói với Lý Thanh: “To con, huynh có biết chúng ta đang đi đâu không?”

“Ùng ục.”

Tiểu Xuân: “Vậy huynh có biết cúi đầu xuống không?”

“….Ùng ục.”

Tiểu Xuân kéo kéo cổ Lý Thanh: “Huynh dùng đầu óc một chút đi, đừng có mỗi lần đi vào đây đều làm hỏng hóc, đi qua cửa thì phải nhớ cúi đầu, có biết không hả?”

Tiểu Xuân cố sức kéo chặt lấy cổ Lý Thanh, Lý Thanh bị nàng kéo đến mức phải cúi cả người xuống.

“Đúng, là như vậy đó.” Tiểu Xuân không trực tiếp đi vào nhà mà đặt tay Lý Thanh lên khung cửa “Huynh tự mình xem đi, nhìn xem chỗ này cao bao nhiêu, phải nhớ cho kĩ, mỗi lần ra vào nhà đều phải cúi người xuống.”

Tiểu Xuân thả lỏng tay ra, Lý Thanh nhất thời không quen, lại đi tìm nàng. Tiểu Xuân đánh hắn một cái, cả giận nói: “Đừng có tìm ta, tìm cửa ấy!”

Lý Thanh nghe Tiểu Xuân nói thì đưa tay lên sờ sờ khung cửa, sau đó từ từ sờ lên phía trên của khung cửa.

“Đúng vậy, đúng vậy, là như vậy đó, huynh có nhớ chỗ này cao bao nhiêu chưa?”

“….Ùng ục.”

Giọng của Lý Thanh hơi hoang mang lại mất mát, Tiểu Xuân nghe thấy thế không khỏi cảm thấy thương tiếc hắn.

Tên to con này không nhìn thấy gì, lại ngốc nghếch như thế, ông lão lại bệnh nặng, hắn gấp gáp nhưng lại không có cách nào, mỗi ngày đều ở cái nơi rừng sâu núi thẳm này, rốt cuộc phải sống thế nào chứ.

Tiểu Xuân đi đến, sờ sờ cánh tay Lý Thanh, Lý Thanh bị nàng chạm vào thì liền buông khung cửa trên tay ra, quay sang vịn lên người Tiểu Xuân.

“….” Nhìn thấy Lý Thanh như vậy, Tiểu Xuân lại càng dễ mềm lòng.

“Được rồi được rồi, huynh ở đây chờ ta đi, ta vào nhà lấy thức ăn ra, đừng làm ồn ông lão nghỉ ngơi.”

Lý Thanh đứng ngoài cửa, Tiểu Xuân vào nhà lấy bốn năm cái bánh màn thầu ra ngoài.

Nàng kéo Lý Thanh ra sau nhà, ngồi xuống cạnh đống cọc gỗ, sau đó đưa bánh màn thầu cho hắn.

“Trong nhà không có thịt, chỉ còn mấy cái bánh màn thầu, ta mang hết ra rồi đó, cả đêm huynh chưa ăn gì, ăn mau đi.”

Lý Thanh nhận lấy bánh, sờ sờ trong tay, lại bóp bóp, cuối cùng cẩn thận để dưới mũi ngửi.

Tiểu Xuân “…..” Nàng không nói gì nhìn Lý Thanh “Huynh làm gì đấy, đừng có đùa, bánh màn thầu không phải để cho huynh chơi, mau ăn đi, muốn sờ sờ thì ta đi kiếm cho huynh một tảng đá.”

“…..Ùng ục.”

Tiểu Xuan: “Hả?”

Lý Thanh không nói chuyện, đưa tay vào trong ngực áo lấy ra ba vật bẩn bẩn đến không nhận ra là gì.

Tiểu Xuân nhìn, ghét bỏ nói: “Huynh kiếm đâu ra ba cái bánh này vậy, còn bẩn đến thế này nữa.”

Lý Thanh: “….”

Hắn không nói, Tiểu Xuân đưa tay lấy ba cái “bánh” trong tay hắn, sau khi nhìn kĩ, nàng mới nhận ra đó là gì.

“Đây không phải là màn thầu mà ta đã làm sao? Hồi trưa này ta đưa sao huynh không ăn?”

“Ùng ục.”

Tiểu Xuân: “Huynh không thích ăn bánh màn thầu?”

Lý Thanh lắc đầu.

Tiểu Xuân: “Vậy là huynh muốn ăn cái khác?”

Lý Thanh dừng một chút lại lắc đầu.

Tiểu Xuân không kiên nhẫn ném ba cái bánh màn thầu móp méo kia lên đất: “Vậy thì tại sao, sao huynh không ăn?”

Lý Thanh ngồi cạnh Tiểu Xuân, chậm rãi nói khẽ: “Ta không cần ăn gì cả.”

“?”

Tiểu Xuân khó hiểu: “Không cần ăn? Huynh là thần tiên hả?”

Lý Thanh lắc đầu “Không phải.”

Tiểu Xuân: “Vậy vì sao huynh không cần ăn gì cả.”

Lý Thanh nghĩ một lúc, hình như không biết phải giải thích thế nào, sau đó hắn lắc đầu nói:”Mấy thứ này vô dụng với ta.”

Tiểu Xuân nhìn trân trân về phía Lý Thanh, cứ như đang nhìn thấy quái vật vậy.

“Ồ, biết nhảy xa đến mười trượng, thân thể còn sắc bén hơn cả cái rìu, bây giờ còn bảo là không cần ăn gì cả, Lý Thanh, huynh không làm thần tiên thật đáng tiếc.”

Lý Thanh nghe Tiểu Xuân trêu chọc, không nói lời nào.

Tiểu Xuân đưa tay lấy cái bánh màn thầu mới vừa cho Lý Thanh: “Chỉ là, huynh đã không ăn vậy thì càng tiết kiệm, đưa đây ta, huynh không ăn ta ăn.”

Nàng vừa chạm vào cái bánh kia, ai ngờ Lý Thanh bỗng nhiên xoay người, quay qua chỗ khác.

Tiểu Xuân: “…..”

“Huynh làm gì vậy, trả bánh màn thầu lại cho ta.”

Lý Thanh không nói tiếng nào, ngồi chồm hổm như tảng đá.

Tiểu Xuân: “Huynh không ăn sao còn không cho ta ăn.”

“….Ùng ục.”

Tiểu Xuân móc móc lỗ tai: “Không hiểu.”

Lý Thanh: “Cái này là cô cho ta mà.”

“….” Tiểu Xuân tốt bụng giải thích: “Đúng là ta đưa cho huynh, bởi vì ta tưởng huynh đói bụng. Bây giờ huynh nói huynh không cần ăn gì cả, vậy thì đưa bánh màn thầu lại cho ta, nếu không mấy cái bánh này cũng giống ba cái bánh kia, đều bị lãng phí hết.”

Lý Thanh cúi đầu, khẽ nói: “Cô cho ta mà.”

Tiểu Xuân nhìn bóng lưng hắn, một lúc lâu mới thở dài: “Aizz, thật hết thuốc chữa.”

Nàng đứng lên, vỗ vỗ vai Lý Thanh, tốt tính nói: “Được được, là ta cho huynh, Tiểu Xuân ta nói là làm, tuyệt đối sẽ không nuốt lời, mấy cái bánh này đều là của huynh hết.”

Lý Thanh nhét mấy cái bánh màn thầu kia vào ngực áo.

Tiểu Xuân: “…..”

Nói chuyện một lúc, đêm đã dần qua.

Tiểu Xuân ngẩng đầu, nhìn sắc trời một lúc, mệt mỏi ngáp một cái “Trời sắp sáng rồi, trở về trong động ngồi đi, ta cũng phải về nhà ngủ bù rồi. Ôi trời ạ, cả đêm nay thật sự là mệt chết ta rồi.”

Tiểu Xuân thấy hắn không nhúc nhích, đi đến kéo tay hắn: “Nhanh lên đi, hồi trước lúc huynh trộm dược liệu của ta, tới giờ này đã sớm bỏ chạy rồi.”

“….” Lý Thanh nghe Tiểu Xuân nói đến chuyện trộm dược liệu, vẻ mặt hơi bối rối. Tiểu Xuân nhìn thấy, sờ sờ đầu hắn “Được rồi, ta đâu có trách gì huynh, thuận miệng nhắc đến thôi. Nào, đứng lên.”

Lý Thanh do dự từ mặt đất đứng lên: “Ta sẽ trả cho cô mà.”

“A.” Tiểu Xuân kéo hắn đi về phía cái động kia, vừa cười vừa nói: “Được, trả cho ta, ta chờ huynh đó.”

“Ùng ục.”

Tiểu Xuân kéo Lý Thanh vào lại trong động, đậy nắp lại, vỗ vỗ cái nắp nói: “Huynh ngoan ngoãn ngồi trong đó đi, ta phải đi, đêm nay….à không, có thể không cần đến tối, trưa nay ta sẽ trở lại.”

“Ùng ục….”

“Hừm, ta đi đây.”

Khi Tiểu Xuân đang định xoay người bỏ đi, nàng nghe được từ trong động truyền đến một tiếng thật khẽ.

“Cám ơn cô.”

Tiểu Xuân nghiêng đầu, nhìn cái nắp gỗ một lúc, không nói tiếng nào bỏ đi.

Sau khi về đến nhà, Tiểu Xuân mệt mỏi, rã rời như một đống bùn, vừa nằm xuống giường đã ngủ say.

Người đánh thức nàng là Linh Nhi.

Nàng ngủ chưa quá ba canh giờ, Linh Nhi lại đến nhà, đánh thức Tiểu Xuân dậy.

“Này, không phải cô muốn ta đi xem bệnh cho ông lão kia sao, sao lại ngủ như heo vậy hả?”

Tiểu Xuân nhấc mí mắt ngồi dậy, rửa mặt qua loa, ăn chút cơm, rồi nói với Linh Nhi: “Được rồi, cô đã chuẩn bị xong hết chưa? Chúng ta đi thôi.”

Linh Nhi nhìn Tiểu Xuân nói: “Sao cô uể oải dữ vậy?”

Tiểu Xuân lắc đầu: “Không sao không sao.”

Tiểu Xuân gói chút thuốc, chuẩn bị thức ăn cho ông lão, dẫn Linh Nhi đi vào rừng cây.

“Aizz, tối hôm qua tên trộm thuốc kia có ra ngoài không?” Đi đến giữa đường, Linh Nhi tò mò hỏi.

Tiểu Xuân gật gật đầu: “Có ra, đêm nào hắn cũng ra ngoài mà.”

Linh Nhi: “Hôm nay ta muốn ở lại quan sát, sao hắn giống như hoàng hoa khuê nữ vậy hả, muốn nhìn chút cũng không được, thật là làm ta tò mò muốn chết.”

Tiểu Xuân cười nhạo: “Cả ngày nhảy cẫng lên muốn nhìn đàn ông, đúng là xấu hổ chết đi được.”

Linh Nhi đạp Tiểu Xuân một cái: “Cô nói ai đó hả, cô còn không nghĩ lại xem, là ai đêm nào cũng gặm gặm cái khăn lau kiếm của đại sư huynh rồi mới ngủ được, rốt cuộc là ta với cô ai đáng xấu hổ hơn hả!”

“Ha ha ha—-!” Tiểu Xuân ngửa mặt lên trời cười to, trừng mắt nhìn Linh Nhi: “Cô không gặm khăn là vì cô đâu có cướp được nó từ ta! Ai bảo cô chậm chân, đáng đời cô!”

Nói đếm cái khăn lau kiếm này, đó là một câu chuyện cũ.

Sáu năm trước, giang hồ đã từng trải qua một trận đại loạn.

Khi đó Tiểu Xuân còn nhỏ, nguyên nhân của trận đại loạn kia nàng không nhớ lắm, chỉ mơ hồ nhớ là nhiều môn phái cùng muốn tranh đoạt một vật gì đó. Khi đó Đại Tông sư cũng phái mấy đệ tử của mình tham gia náo nhiệt, Vệ Thanh Phong chính là một trong số đó. Lúc ấy y cũng còn nhỏ, vẫn chưa phải là đại sư huynh, chỉ là một đệ tử bình thường thôi.

Tiểu Xuân nhớ, cuối cùng vật kia bị môn phái đệ nhất giang hồ —- Mẫn Kiếm sơn trang đoạt được. Lúc ấy cả giang hồ đều vô cùng xôn xao, bảo rằng Mẫn Kiếm sơn trang lần này hẳn sẽ dùng vật này xưng bá võ lâm.

Thế nhưng đã một thời gian rất dài qua đi nhưng Mẫn Kiếm sơn trang vẫn hệt như trước, không hề thay đổi gì cả. Bọn họ cũng không công bố cho mọi người biết về vật mà mình chiếm được, nên cực ít người biết bọn họ đã chiếm được thứ gì. Đến giờ đã là năm sáu năm trôi qua, mỗi ngày giang hồ đều xuất hiện những chuyện mới mẻ, trận tranh đoạt gió tanh mưa máu năm đó đã bị gạt qua một bên.

Thế nhưng!

Đó không phải chuyện chính!

Chuyện chính là, khi các đệ tử Kiếm Các trở lại núi Bạc Mang, gần như tất cả mọi người trong núi đều đến vây xem. Giang hồ cách họ quá xa, trong mắt họ chỉ có Kiếm Các. Có thể tận mắt nhìn thấy mấy người đệ tử ưu tú của Kiếm Các đã là một loại tin tức để bọn họ có thể khoe khoang bốc phét với nhau được rồi.

Tiểu Xuân và Linh Nhi cũng ở đó.

Lúc ấy đệ tử Kiếm Các phong trần mệt mỏi trở về, nghỉ ngơi dưới chân núi. Đám người trong núi túm lấy đám đệ tử hỏi này hỏi kia, đệ tử của Kiếm Các đều đáp lại rành mạch. Khi đó Vệ Thanh Phong lại không khéo ăn nói, ngồi một mình dưới tàng cây, cầm một chiếc khăn lau thanh bội kiếm của mình.

Tiểu Xuân và Linh Nhi đứng ở cánh rừng đằng sau, hai đôi mắt nhìn chằm chằm Vệ Thanh Phong lóe ra ánh sáng xanh (giống sói =)) )

Hai người đẩy qua đẩy lại, xem ai phải ra bắt chuyện với Vệ Thanh Phong trước. Cuối cùng, Vệ Thanh Phong đứng lên, sửa sang lại quần áo trên người, sau đó bỏ đi.

Khi y rời đi, chiếc khăn lau kiếm kia bị để quên dưới tàng cây.

Tiểu Xuân tinh mắt, đẩy Linh Nhi ra, cứ như chó dữ vồ mồi nhào về phía cái cây kia. Nàng vì quá cố sức để nhảy, nên khi nàng vừa túm được cái khăn kia, đầu nàng cũng va vào thân cây. Đợi nàng xua đi hết sao trăng bay đầy đầu, nàng mới phát hiện Linh Nhi đang đứng bên cạnh mình, ngẩn ngơ.

Tiểu Xuân quay đầu nhìn theo ánh mắt Linh Nhi, thấy Vệ Thanh Phong đang đứng trước mặt hai người.

Tiểu Xuân lập tức bối rối.

Vệ Thanh Phong cúi người, khẽ nói một câu “thất lễ” rồi vươn tay nâng tay Tiểu Xuân, đỡ nàng dậy.

“Cô nương, có sao không?”

Vẻ mặt Tiểu Xuân giống hệt như Linh Nhi, đều đờ cả ra.

Vệ Thanh Phong: “Cô nương?”

“A!” Tiểu Xuân đột nhiên bừng tỉnh nhận ra ai đang nói chuyện với mình, nàng lắc mạnh đầu “Không có! Ta không sao!”

Vệ Thanh Phong gật gật đầu, khẽ nói: “Vậy tại hạ xin đi trước.”

Tiểu Xuân đưa mắt nhìn Vệ Thanh Phong đi xa, cả người cứ như say rượu.