Thâm Sơn Có Quỷ

Chương 11




Tiểu Xuân kéo cổ tay Lý Thanh đi vào rừng.

“Làm gì hả, huynh nói xem là làm gì, nhà của huynh không thể ở được nữa đâu, tất nhiên là phải xây nhà mới rồi.”

Lý Thanh bị Tiểu Xuân kéo đi, lảo đảo đi về phía trước.

Tiểu Xuân vừa đi vừa nói: “Huynh biết xây nhà không?”

Lý Thanh: “….Không biết.”

Tiểu Xuân: “Ta biết ngay là huynh không biết.”

“…..”

Tiểu Xuân dẫn Lý Thanh đến trước một thân cây, cầm tay hắn lên để hắn sờ sờ thân cây trước mặt, nói: “May là ta biết! Nào, trong cái bao kia có rìu, huynh chặt cái cây này cho ta xem.”

Lý Thanh đứng tại chô, Tiểu Xuân lấy cái bao trong tay hắn ra, đưa cái rìu cho hắn.

“Nhanh lên một chút, ngơ ngác cái gì.”

Lý Thanh nhận lấy cái rìu, cầm trong tay suy nghĩ một lúc, sau đó tay chạm vào lưỡi rìu, xoa xoa

Tiểu Xuân trừng mắt kéo tay của hắn ra, kêu lên: “Ta biết huynh bị ngốc rồi! Huynh không cần từng giờ từng phút chứng minh cho ta xem như thế!”

Lý Thanh nghi ngờ, lại kêu ùng ục một tiếng.

Tiểu Xuân kéo cánh tay Lý Thanh, nhờ ánh trăng yếu ớt để nhìn thử, xem tay hắn có vết thương nào không. Nàng vừa nhìn vừa đập Lý Thanh một phát: “Cái này là cái rìu, còn đây là lưỡi rìu! Huynh nghĩ sao mà lại đưa tay vào sờ thử hả!”

“Ùng ục…”

Tiểu Xuân híp mắt, đưa đầu ngón tay Lý Thanh lên xem thử, xác nhận là hắn không bị thương mới để xuống. Nàng ngửa đầu, nhìn Lý Thanh vẫn còn đang hoang mang, vô cùng đau đớn lắc đầu.

“Aizzz, ngốc như vậy, sau này làm thế nào bây giờ?”

“….Ùng ục.”

Tiểu Xuân tử tế sờ sờ vai Lý Thanh an ủi hắn, nói: “Nhưng không cần gấp, huynh yên tâm, chúng ta coi như là có duyên. Có lẽ huynh chính là cơ hội trời cho để ta có thể chứng minh nhân phẩm tốt đẹp của ta, ta nhất định sẽ giúp huynh.”

Lý Thanh bị nàng vỗ vai, cảm thấy hơi ngứa, lại cảm thấy hơi kì quái. Hắn khẽ lắc lắc thân thể, Tiểu Xuân buông tay ra, chỉ vào cái rìu nói; “Nào, dùng cái đầu này để chặt cây.”

Lý Thanh giơ cây rìu, Tiểu Xuân chạy đến nhìn thử.

Thế nhưng Lý Thanh giơ lên rồi lại buông xuống.

Tiểu Xuân chống nạnh, cau mày nói: “Sao vậy, sao không chặt đi, cây đang ở ngay trước mặt huynh đó, tự kiểm tra thử đi.”

Lý Thanh cúi đầu, dừng một chút, rồi lại đặt cây rìu xuống.

Tiểu Xuân: “…..”

Nàng vừa định đi đến khiển trách cái tên ngốc nghếch này thì Lý Thanh lại chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ lia một cái trong không trung.

“…Ầm….” Kèm theo tiếng sột soạt của cành lá, một gốc cây cao lớn lập tức ngã ầm xuống đất.

Tiểu Xuân: “!!!!”

Lý Thanh chém ngã một thân cây, liền đứng thẳng tắp ở đó, chờ Tiểu Xuân lên tiếng. Thế nhưng sau khi Tiểu Xuân chứng kiến tình cảnh kinh người như vừa rồi, mắt trợn như mắt cá vàng, một câu cũng không nói nên lời.

“….Ùng ục?”

“!”

“…..Ùng ục?”

“!!”

“Cô…..”

“!!!”

Tiểu Xuân bước dài một bước, kéo tay Lý Thanh, cầm đầu ngón tay hắn nhìn cẩn thận. Nàng đã dùng cả hai mắt mà nhìn rồi, thế nhưng lại không phát hiện ra điều gì lạ thường.

Tay của Lý Thanh là một bàn tay rất bình thường, nếu muốn nói đến chỗ khác thường thì có lẽ chỉ là bàn tay của hắn to hơn người khác nhiều. Thế nhưng ngoài chỗ đó ra, tay của hắn không khác tay người bình thường bao nhiêu cả. Ồ, có thể là còn bẩn hơn tay người khác nhiều nữa….

Tiểu Xuân lại loay hoay xem xét bàn tay Lý Thanh, nhưng lại không phát hiện ra gì cả, nên lại bắt đầu kéo kéo quần áo của Lý Thanh

“Huynh có giấu vật gì không?” Nàng lục lọi quần áo của Lý Thanh, nghi ngờ nhìn vào trong “Có phải giấu đao kiếm gì không, hay là vũ khí lợi hại gì đó, lấy ra cho ta xem với.”

Lý Thanh luống cuống đứng tại chỗ, để mặc Tiểu Xuân lật tới lật lui trên người hắn.

“Ùng ục….”

“Huynh đừng có ùng ục nữa! Để ta xem thử đi!”

Nàng lục tìm cả buổi trời cũng không tìm được “vũ khí lợi hại” gì, Lý Thanh bị nàng đẩy tới đẩy lui, loay hoay tại chỗ mấy lần.

Tiểu Xuân kiểm tra một lúc, cuối cùng không nói gì lui về sau một bước.

“Này, to con….”

Lý Thanh khẽ ngẩng đầu lên “Ùng ục?”

Vẻ mặt Tiểu Xuân nghiêm túc nói: “Huynh nói thật với ta đi, có phải trước đây huynh là cướp cạn tội ác tày trời….sau đó bị thương nên mới trốn vào trong núi không?”

“….Ùng ục?”

Tiểu Xuân chỉ vào người hắn lớn tiếng nói:”Đừng có giả vờ giả vịt với ta! Huynh biết võ công! Huynh nhất định biết võ công, nếu không làm sao có thể dùng tay không để chém đứt cây! Nói đi, trước kia huynh làm gì!” Nàng vừa nói vừa thở dài “Linh Nhi nói đúng, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, huynh đúng là giấu kĩ thật….”

Lý Thanh hoàn toàn không hiểu Tiểu Xuân đang nói gì, hắn đứng ngây người chẳng khác gì tảng đá.

Tiểu Xuân gân cổ nói: “Tên lường gạt!”

“…..”

“Đồ lường gạt!”

Lý Thanh hoang mang bước đến một bước: “Ta không có lừa cô.”

Tiểu Xuân suy nghĩ một lúc, hắn như thế cũng không tính là lừa nàng. Tiểu Xuân giương mắt nhìn tên to con trước mắt, cắn răng nói: “Được! Dù huynh không có gạt ta thì huynh cũng đã giấu diếm ta! Nói! Huynh còn gì gạt ta nữa không!”

Lý Thanh run rẩy, khẽ lắc đầu.

Tiểu Xuân: “Không có thật không!?”

Lý Thanh lại lắc đầu.

Tiểu Xuân: “Vậy huynh học võ công từ lúc nào?”

Lý Thanh: “Ùng ục.”

Tiểu Xuân: “Không hiểu!”

Lý Thanh suy nghĩ một lúc lại nói: “Ta chưa từng học võ công.”

“Ha ha ha!” Tiểu Xuân ngửa mặt lên trời cười to, “Huynh chưa từng học võ công ư? Huynh lừa ai vậy hả! Chưa từng học võ công mà có thể dùng tay không chém cây? Sao ta không làm được đi?!”

“…..” Lý Thanh không biết trả lời thế nào, vẻ mặt lại càng hoang mang.

Tiểu Xuân đi đến, kéo cổ tay hắn, vừa quan sát thêm một lúc nữa, nói: “Aizz, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, Tiểu Xuân ta cũng không phải người muốn đào bới chuyện quá khứ của người khác, như vậy đi, huynh chỉ chiêu này cho ta, ta liền không truy cứu nữa, sao hả?”

Lý Thanh: “….”

Tiểu Xuân: “Sao hả, bảo huynh dạy mà huynh không vui à? Huynh biết ta là ai không, ta chính là sư muội tương lai của đệ tử Kiếm Các Vệ Thanh Phong, Đại Tông sư của Kiếm Các chính là sư phụ tương lai của ta! Để huynh dạy ta một chút, sau này ta có nổi danh thì huynh cũng được thơm lây, thế nào hả?”

Lý Thanh: “……”

Hắn không nói lời nào, vẻ mặt Tiểu Xuân bất mãn nói: “Không dạy thì thôi, ai cần chứ.”

Đôi môi Lý Thanh mấp máy một chút, do dự nói: “Ta…ta thật sự chưa từng học võ công mà.”

Tiểu Xuân liếc hắn một cái: “Không muốn dạy thì ta cũng không ép huynh, cần gì nói láo, ta thấy huynh là người đôn hậu nên mới giúp huynh, ai ngờ huynh lại không thành thật như thế.”

Vẻ mặt Lý Thanh hơi gấp gáp, hắn bước lên trước một bước, đôi môi khô khốc hơi run lên, nhưng cả buổi trời cũng không nói được gì, Tiểu Xuân thấy vẻ mặt hắn hoang mang, cũng mềm lòng, nàng vỗ vỗ vai Lý Thanh: “Được rồi được rồi, nói cho huynh vui thôi. Ta có muốn học cũng phải học Kiếm Môn chính tông, sao lại học công phụ của một tên hoang dã núi sâu như huynh chứ.”

Lý Thanh cúi đầu, xoắn mấy đầu ngón tay lại.

Tiểu Xuân bừng tỉnh, đi đến bên cái cây, nhìn mặt phẳng vừa bị hắn chém ngang qua, trong lòng sợ hãi than một tiếng.

“Được rồi!” Tiểu Xuân vỗ tay một cái, nói: “Bất kể huynh có võ công hay không, có khả năng dùng tay không chém cây như thế, ta cũng không cần lo lắng cho tương lai của huynh nữa.”

“Ta không có lừa cô.”

Tiểu Xuân nhìn sang, phát hiện Lý Thanh vẫn đang cúi đầu, không hề nhúc nhích đứng đằng sau nàng, vẻ mặt cũng rất chân thành, giọng nói trầm xuống.

“Ta không có lừa cô.”

Không biết tại sao khi Tiểu Xuân nghe thấy giọng nói của hắn lúc đó, nàng bỗng nhiên tin lời hắn.

Tiểu Xuân mấp máy môi, khẽ nói: “Vậy….vậy sao huynh làm thế được. Lần trước ở trong nhà cũng vậy, ta dùng một cây gậy gỗ to như thế đánh huynh, vậy mà huynh chỉ dùng tay đỡ cũng đã khiến cây gậy gãy làm đôi. Hơn nữa….” Tiểu Xuân nhìn cây bị chém đứt, lại nhớ đến cây gậy gỗ của mình: “Hơn nữa, bất kể là cây gậy hay cái cây này, mặt phẳng bị chém đứt đều vô cùng bằng phẳng. Ta mặc dù không có kiến thức quá rộng rãi nhưng cũng biết chuyện như thế, không phải người bình thường nào cũng làm được.”

Lý Thanh há miệng, không nói nên lời.

Tiểu Xuân đi đến trước mặt hắn “Ta biết huynh nói chuyện khá khó khăn, không sao, nếu huynh muốn nói, ta có thể chờ, huynh từ từ nói.”

Lý Thanh động đậy, bỗng lộ ra một cái tay. Hắn lục lọi trong người một chút, cuối cùng kéo cổ tay Tiểu Xuân, hắn thuận theo cổ tay nàng, đưa bàn tay mình ra trước mặt Tiểu Xuân.

“Hả? Làm gì vậy?”

TIểu Xuân nghi ngờ, lại thấy ngón tay Lý Thanh khẽ động đậy, cuộn tay lại, hai ngón tay duỗi thẳng ra. Tiểu Xuân liếc mắt nhìn một cái, lại không nhìn ra được gì.

“Huynh bảo ta nhìn làm gì—–”

Tiểu Xuân đnag nói nửa chừng, nàng bỗng cảm thấy có điều khác thường.

Trên hai ngón tay Lý Thanh dường như phát ra tiếng gì đó khe khẽ. Tiểu Xuân nheo mắt lại, âm thanh càng lúc càng rõ ràng. Nàng đưa tay kéo bàn tay Lý Thanh, kéo đến trước mắt để nhìn —- xung quanh hai ngón tay của hắn, có một vòng gió xoáy yếu ớt, vòng gió xoáy bao quanh ngón tay Lý Thanh, nhìn xa một chút, trông như trên ngón tay có một lưỡi kiếm vô hình vậy.

“Ồ ồ ồ !?!?” Tiểu Xuân thấy tình cảnh thần kỳ như thế, không khỏi kêu to lên.

Nàng đánh mạnh vào người Lý Thanh một cái “Đây là gì?! Sao huynh làm được!?”

Lý Thanh bị nàng đánh hơi lắc lư, sau đó lại lắc đầu.

Tiểu Xuân: “Sao hả, không thể nói à?”

Lý Thanh lại lắc đầu.

Tiểu Xuân suy nghĩ, sau đó lại nói “Hay là huynh không biết nói thế nào?”

Lý Thanh gật đầu.

“Được rồi….” Tiểu Xuân bất đắc dĩ nói, nàng nâng tay Lý Thanh lên nhìn một lúc lâu, sau đó mới để xuống. Nàng giương mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lý Thanh: “Aizz, to con, ta phải nhìn huynh bằng cặp mắt khác đó.”

“….Ùng ục?”

Tiểu Xuân đẩy hắn một cái, cười nói: “Không ngờ trông huynh cái gì cũng tệ, thế mà lại có chỗ hơn người.”

Cánh tay Lý Thanh buông xuống, gió xoáy trên ngón tay cũng tan đi.

Tiểu Xuân vén tay áo, nhiệt tình nói: “Lạc đề lâu như thế, đã đến lúc trở lại chuyện chính rồi! Nhanh lên, chặt tiếp đi!”

Lý Thanh bị Tiểu Xuân lôi kéo, chém hết cây này đến cây khác, chém xong Tiểu Xuân còn bắt hắn bỏ đi vỏ cây và nhánh cây.

“Có chiêu này của huynh tiện thật, việc mài vỏ vốn tốn rất nhiều sức.” Tiểu Xuân ngồi bên cạnh, nhìn Lý Thanh dùng đầu ngón tay mài một thân cây thành một cái cọc gỗ. Nàng quơ quơ chân, nhẹ nhàng nói: “Aizz, biết vậy khỏi cần trở về lấy mấy thứ rìu búa kia, chỉ cần dùng ngón tay của huynh là đủ rồi.”

Dưới ánh trăng, Tiểu Xuân nhàn nhã nhắm mắt nghỉ ngơi, Lý Thanh bên cạnh không nói tiếng nào cúi đầu, trong lòng buồn bực gọt gỗ.

Cảnh sắc núi non chìm trong sự yên tĩnh đẹp đẽ.