Thâm Sơ

Chương 56: Phiên ngoại cuộc sống sau khi kết hôn




Edit: Ngư Nhi | Beta: Vi Yên

Hứa Đình Thâm cứ ỷ vào việc Trì Tinh chưa có con nên lúc nào cũng khoe con, không ngờ chưa tới hai năm Trì Tinh đã có được một cô con gái. Việc đó khiến Hứa Đình Thâm biến thành một trái chanh chua loét.

“Tại sao cậu lại có con gái?” Hứa Đình Thâm nhịn cả nửa ngày mới thốt ra được một câu, “Chẳng lẽ kẻ ngốc đều có phúc à?”

Trì Tinh nghiến răng, đang tính cúi đầu nghiêm túc mắng Hứa Đình Thâm thì nghe anh nói tiếp, “Nói thế cũng không đúng lắm, người ngốc có phúc của người ngốc còn mấy đứa ngu cũng có luôn á?”

“Hứa Đình Thâm, cậu chết với tôi!” Trì Tinh liếc mắt xem thường, “Cậu ghen tị chứ gì.”

“Ghen tị?” Hứa Đình Thâm cười lạnh, “A, tôi được như thế này rồi thì cần gì phải ghen tị chứ? Tôi là loại người thích ghen tị như thế à?”

Trì Tinh thầm nghĩ tên này xạo chó ghê, cậu không ngờ Hứa Đình Thâm còn rất có tâm mà thừa nhận, “Tôi quả thật là người như thế.”

“…”

“Tôi đặt tên cho con gái cậu nhé?”

Trì Tinh nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác, “Cậu đừng mơ! Chỉ có tôi với Hi Hi mới có thể đặt tên thôi.”

“À.” Hứa Đình Thâm tựa vào tường, nhìn như không có xương sống, “Vậy khi nào cậu mới cho tôi mượn cục cưng nhà cậu về chơi?”

Trì Tinh cảm thấy Hứa Đình Thâm đúng là chó, “Cậu hết hy vọng đi, tôi không cho cậu động vào người con bé đâu!”

“Ồ, đúng là đàn ông.” Tên hẹp hòi!

Vì mấy câu của Hứa Đình Thâm mà mỗi lần hai nhà gặp nhau Trì Tinh phòng Hứa Đình Thâm như phòng trộm, kể cả nhìn cũng không cho anh nhìn lấy một lần. Hứa Đình Thâm “Chậc” một tiếng, “Nhìn tôi giống dân bắt cóc trẻ em lắm hả? Nói thật, không phải chúng ta là anh em ruột thịt sao?”

Trì Tinh không tin nổi nhìn anh chằm chằm, không ngờ lúc thốt ra câu đó anh lại không biết ngại. Nếu hai người là anh em tốt thật thì tại sao Hứa Đình Thâm luôn đối xử với cậu như thế?

“Chúng ta là anh em tốt khi nào nhỉ? Tình anh em chắc có bền lâu thì đúng hơn! Mấy lời cậu nói tin được à, thôi cậu phắn đi đi.”

Khương Sơ nhịn cười, kéo tay Hứa Đình Thâm, “Anh về nhà chơi với Phao Phao đi, buông tha cho con gái nhà người ta được rồi đó.”

Phao Phao là nhũ danh của con trai Hứa Đình Thâm, tên thật của bé là Hứa Tinh Lan. Phao Phao không phải là thổi bong bóng xà phòng, thật ra là mũi “nở” ra bong bóng đấy, đừng nghĩ nhiều làm gì. Vì nhóc con Hứa Tinh Lan rất mít ướt nên mới có nhũ danh này, không biết lúc bé biết được ý nghĩa thật sự của tên mình có tức đến độ khóc lóc ba ngày ba đêm luôn không…

Hứa Đình Thâm lắc đầu, ngóng trông về phía Trì Tinh, “Phao Phao chơi vui lắm ấy, hai chúng ta đổi con không?”

Trì Tinh thở dài, “Nếu không tôi gọi điện báo cảnh sát cũng được. Thật ra cậu nhìn rất giống phường bắt cóc buôn bán trẻ em đấy!”

“…”

Cuối cùng mọi người đều cụt hứng trở về.

Tuy trông Hứa Đình Thâm vẫn đang thương nhớ con nhà người ta nhưng thật ra anh cũng rất thương con trai của mình. Lúc về nhà Khương Tiểu Sơ nói với Hứa Đình Thâm, “Anh đừng nói mấy câu không thích con gì đó trước mặt nó nhé! Lỡ như con mình có bóng ma tâm lý gì thì toi.”

Khương Sơ còn có lòng lo nghĩ đến tâm lý của con mình, bình thường cô còn phải lo lắng đề phòng Hứa Đình Thâm nuôi con lệch thành lưu manh nữa.

Hứa Đình Thâm khinh thường, “Dối trá.”

Lại nói về Hứa Tinh Lan – con trai của Hứa Đình Thâm, thật ra anh rất thương con mình. Tuy ngoài miệng anh nói mình thích con gái nhưng giờ lỡ sinh con trai rồi thì còn làm được gì nữa? Con của mình thì mình phải cưng chiều chứ!

Hứa Đình Thâm tự tay đút sữa thay tã thì sao không thương được? Từ sau khi trở thành ba thì địa vị của Hứa Đình Thâm bị giáng xuống tầng chót trong nhà. Quả nhiên mọi thứ đều không như tính toán của Hứa Đình Thâm, Khương Sơ nuông chiều con còn hơn cả anh!

Nếu Khương Sơ nghe thấy lời này thì chắc chắn sẽ mắng, anh là lão súc sinh ngày ngày đều làm những chuyện không phải chuyện con người nên làm thì em nuông chiều anh làm gì? Anh nhìn thằng bé ngây ngô hồn nhiên như thế, em không cưng nó thì cưng ai?

Mới đầu Hứa Đình Thâm nghĩ con mình chắc chắn sẽ giống mình nhưng từ từ anh dần nhận ra có hơi sai sai rồi.

Nó thích khóc nhè, dối trá lại còn nghiện diễn trò nữa! Không lấy được mỗi chiếc đũa thôi nó cũng sẽ khóc đến mức mũi “nở” bong bóng luôn, chắc chắn là sinh nhầm giới tính rồi!

Khương Sơ khinh bỉ anh, “Anh không dối trá à?”

“Anh không.”

“Đệt, mặt dày.”

Nhân lúc thằng nhóc đang ngủ thì Hứa Đình Thâm lập tức bước đến, “Tiểu Khương Sơ, đã bao lâu rồi em chưa thương anh?”

Đúng là tên nghiện làm nũng! Khương Sơ ngượng ngùng dỗi anh, “Anh xem anh kìa, đẹp hơn con chỗ nào chứ?”

“Bà xã ơi.” Tên nào đó lại bắt đầu giả vờ đáng thương, “Hồi đó em chưa từng dỗi anh bao giờ ý.”

“…”

“Bây giờ có con rồi trong lòng em không còn anh nữa, còn vì nó mà dỗi anh.”

Như này mà không dối trá á?

Quả nhiên một giây sau Hứa Đình Thâm lại thốt ra lời thoại kinh điển, “Em không thương anh nữa rồi, trong lòng em không còn hình bóng của anh nữa.”

“…” Khương Sơ không lên tiếng, một lúc sau cô thở dài, “Đúng thế, em không còn thương anh nữa, không còn tình cảm với anh nữa rồi. Bởi vì anh rất thích làm nũng lại còn không biết xấu hổ. Cửa ở kia kìa, anh đi được rồi đó.”

“Anh không đi.” Người nào đó không chịu, “Tuy em không thương anh nữa nhưng anh tình nguyện tiêu tốn vì em, chỉ cần có thể ở bên em…”

“Ọe, em nôn cho anh coi.” Khương Sơ sợ nghe Hứa Đình Thâm nói nữa thì cô sẽ nôn cả bữa tối ra mất, cô nhón chân cắn lấy môi anh, “Được rồi, đừng lên cơn nữa.”

Nói xong cô trừng mắt, “Anh nhìn đi, anh thấy em cao cả chưa? Anh bị điên như vậy thế mà em vẫn ở bên không vứt bỏ anh.”

“…”

Mỗi ngày đều phải đối phó với hai tên nghiện làm nũng mệt thật, Khương Sơ nghĩ nghĩ, “Chúng ta sinh thêm một bé gái nữa được không?”

Hứa Đình Thâm chưa lên tiếng thì bà xã nhà mình đã chốt thêm một câu, “Hay là hỏi ý kiến của con trước đi.”

Lúc cô nói xong người nào đó rất tức giận, tại sao không hỏi ý của anh trước mà lại phải hỏi ý của con chứ?

Quả thật không ai thương anh mà!

“Anh cảm thấy anh như phi tử bị thất sủng trong hậu cung, vừa cô đơn lẻ loi lại còn rất đáng thương.”

Kiểu so sánh này… Khương Sơ nhìn anh, “Vậy thì đêm nay lật thẻ bài của anh, cho anh cảm nhận chút sủng ái của trẫm.”

***

Khương Sơ và Hứa Đình Thâm luôn tùy ý gọi nhau nhưng một hôm nào đó, đứa con trai không hiểu chuyện của họ lại nắm lấy ống quần, giọng nói giòn tan lanh lảnh vang lên, “Thâm Thâm.”

“Phải gọi là ba.”

Nhóc con kia lắc đầu, “Mẹ luôn gọi là Thâm Thâm mà.”

“…” Hứa Đình Thâm bế con lên, “Mẹ con là bà xã của ba, chỉ có mẹ mới được gọi biết không?”

Tiếc là giải thích mãi bé vẫn không thông, ngoảnh mặt thì gật đầu đồng ý nhưng khi quay mặt về thì vẫn gọi “Thâm Thâm” như thường. Hứa Đình Thâm nói với Khương Sơ con trai cố ý trêu anh, Khương Sơ không tin, cô nói con ngây ngô ngốc nghếch đáng yêu như thế sao có thể hư như vậy chứ.

Hứa Đình Thâm thầm nghĩ bà xã của mình dễ lừa ghê.

“Tụi mình xưng hô “ba, mẹ” giống con thôi vậy. Để nó khỏi phải học theo.”

Anh giương mắt lên, “Em gọi anh là gì?”

Khương Sơ mím môi khẽ nói, “Ba à.”

Hứa Đình Thâm không ngờ lúc sinh thời anh còn có thể nghe được từ này, mắt anh lóe lên ý xấu, anh từ từ đến gần, “Không nghe rõ lắm, em lặp lại lần nữa xem.”

“Hứa Đình Thâm, anh ngứa đòn đấy à?”

Người nào đó cười khà khà, “Lúc không có con cũng gọi như thế hả em?”

Sau đó anh bị đá xuống giường.

Hứa Đình Thâm vẫn không sợ chết ngoi lên, “Còn ở trên giường thì sao? Cũng gọi thế á?”

“…”

Khương Sơ xấu hổ nhấc chân định đá anh thì đối phương lại giữ lấy ngón chân trắng nõn của cô, “Anh biến thái lắm đấy!”

Dù gì cũng chẳng phải ngày đầu điên mà.

Trải qua những nỗ lực của Khương Sơ và Hứa Đình Thâm thì Hứa Tinh Lan không còn gọi anh là “Thâm Thâm” nữa, thay vào đó bé gọi anh là “ông ngoại”.

“…” Xém chút nữa Hứa Đình Thâm tức chết. Anh cố gắng kìm nén cơn giận của mình, ra vẻ đang kiên trì dỗ dành con trai, “Tại sao con lại gọi thế?”

“Ba của mẹ… Hình như được gọi là ông ngoại mà…”

Hứa Đình Thâm thầm nghĩ, nếu con của anh không biết gọi anh là ba thì để anh kêu nó là ba luôn đi!

Anh sử dụng chiêu cuối, “Nếu con còn gọi bậy nữa thì ba sẽ nói cho mẹ nghe chuyện đêm qua con tè dầm đấy!”

Trong mắt Hứa Tinh Lan tràn ngập nước, “Ba ơi, đừng nói mà.”

Dù là con nít nhưng cũng phải cần có sĩ diện nha.

“Ngoan lắm.” Hứa Đình Thâm lau nước mắt của bé, “Con xem mẹ đâu có ở nhà, con khóc nữa không ai dỗ con đâu.”

Nhóc con kia khóc càng dữ hơn, quan tâm nó có ích gì, để nó khóc xong rồi nói sau.

Sau này, Hứa Tinh Lan luôn ngoan ngoãn khi ở trước mặt Hứa Đình Thâm nhưng lại bắt đầu làm trò con bò trước mặt Trì Tinh.

Có lần bé đến nhà Trì Tinh chơi, thấy Trì Tinh đang ngồi trên sofa chơi game thì nhanh chóng chạy đến gọi, “Anh ơi.”

Trì Tinh nghe thấy bé gọi thế thì nhíu mày, “Gọi là chú.”

“Con phải gọi anh chứ, vì tên của chúng ta đều có chữ “Tinh” mà.”

Logic này khiến Trì Tinh nghi ngờ lúc Hứa Đình Thâm đặt tên cho con đã muốn trêu chọc mình.

Cậu kiên nhẫn nói bên tai Hứa Tinh Lan, “Chú là bạn của ba con, phải gọi chú mới đúng!”

Bé béo vẫn rất kiên định, “Anh ơi.”

“…”

Đợi Hứa Đình Thâm vào nhà đã thấy Trì Tinh cười lạnh nhìn anh, bá vai đẩy anh ra cửa, “Cậu cố ý dạy con cậu gọi tôi là anh à? Không ngờ cậu xấu xa vậy đấy!”

Hứa Đình Thâm ngơ ngác một lúc rồi bật cười, “Con tôi thông minh ghê, giống hệt tôi.”

Xém chút nữa Trì Tinh bị Hứa Đình Thâm chọc tức chết, “Cậu không thể sống tốt được một chút à?”

“Đồ không biết xấu hổ.” Hứa Đình Thâm không để ý đến sức nặng, đè lại vai Trì Tinh, “Cháu trai, gọi chú nghe cái nào.”

“Phắn!”

“Cậu nhìn đi, con tôi gọi cậu là anh ý nói cậu vẫn còn trẻ đấy.” Hứa Đình Thâm chớp mắt bắt đầu khen ngợi con mình, “Cậu thấy con tôi có lòng chưa? Với khuôn mặt già nua như cậu mà còn gọi anh, chậc chậc.”

“…” Trì Tinh muốn giết người rồi, đã chiếm hời của người khác lại còn công kích cá nhân nữa chứ.

Thế là hận thù của Trì Tinh và Hứa Tinh Lan đã được sinh ra từ khi Hứa Tinh Lan còn chưa hiểu chuyện.

Hứa Tinh Lan và con gái của Trì Tinh – Trì Nhuế Hàm đang chơi với nhau trong phòng. Khương Sơ thấy con mình có vẻ thích em gái nên mới nhẹ nhàng hỏi bé, “Mẹ sinh em gái cho con được không?”

Hứa Tinh Lan nghĩ một lúc sau đó lắc đầu.

Khương Sơ khó hiểu hỏi bé tiếp, “Tại sao thế? Không phải con rất thích em Nhuế Hàm sao?”

“Em Nhuế Hàm với em gái mẹ sinh không giống nhau.” Nhóc con không hiểu gì, chỉ biết là mình cực thích Trì Nhuế Hàm thôi, “Em Nhuế Hàm cũng không giống với những người khác nữa.”

Sau này Hứa Tinh Lan hiểu chuyện một chút thì Hứa Đình Thâm hỏi lại một lần nữa, “Nếu mẹ sinh em bé tiếp thì con thích em trai hay em gái?”

Cách hỏi này rõ ràng là đang tính hố Hứa Tinh Lan mà.

Giống như lúc bạn đang trong cửa hàng mua đồ, đột nhiên người chủ hỏi bạn muốn thêm một quả trứng hay hai quả trứng. Bạn phân vân một lúc cuối cùng quyết định thêm một quả thôi. Nhưng bạn không nghĩ đến còn một sự lựa chọn nữa là không thêm một quả trứng nào.

Quả nhiên Hứa Tinh Lan bị rớt hố, bé suy nghĩ rồi nói, “Nếu là em trai thì con sẽ bắt nạt nó, còn nếu là em gái thì con sẽ bảo vệ em.”

Đầu Khương Sơ đầy sọc đen, cô nhìn Hứa Đình Thâm rồi lên tiếng, “Ba nó, đây đúng là con trai ruột của anh đấy!”