Thâm Sơ

Chương 17




Edit: Vi Yên | Beta: Ngư Nhi

"Cút."

Trì Tinh nhìn thế nào cũng thấy Hứa Đình Thâm không phải kiểu người đứng đắn, đùa nói: "Cậu yêu đương mà không động tay động chân gì á, đấy mà là cậu?"

"Khi đó cô ấy vừa mới trưởng thành." Hứa Đình Thâm híp mắt: "Liên quan gì tới cậu?"

"Vừa mới trưởng thành..." Trì Tinh nghiền ngẫm ý nghĩa của từ này. May mà khi đó Khương Sơ mới trưởng thành, nếu không không biết tên súc sinh này sẽ làm trò gì nữa: "Kể chuyện của cậu đi."

"Lượn đi."

Trì Tinh bất đắc dĩ lắc đầu, dùng cùi chỏ chọc một cái: "Tôi quen cậu lâu thế rồi, lề mề không phải phong cách của cậu. Nếu cứ nhớ mãi không quên thì mau theo đuổi Khương Sơ đi, bây giờ cô ấy không có bạn trai, đợi cô ấy có bạn trai thì muộn rồi."

Hứa Đình Thâm rút bao thuốc trong túi Trì Tinh ra, lấy một điếu ngậm trong miệng nhưng không đốt.

Chuyện "Hứa Đình Thâm giết chết Trì Tinh" lên top search, mọi người đều đang rôm rả bàn luận vụ này, không ai hiểu có chuyện gì xảy ra.

"Hứa Đình Thâm quá đáng thế?"

"Bạn bè đùa nhau thôi, thế mà bác cũng tưởng thật à?"

"Không phải, nhưng bác có giễu cợt bạn bác là đồ óc chó không?"

Bởi vì quan hệ của hai người nên quần chúng ăn dưa bàn luận rất sôi nổi, Trì Tinh đăng weibo đáp lại: "Đã hẹn ngày quyết đấu rồi nhé!"

Top bình luận là một bạn fan của Trì Tinh: "Tôi nhớ có một lần nào đó Trì Tinh chơi game bị đồng đội mắng là đồ óc chó, mấy trận sau đó anh ý không thèm đánh đối thủ nữa mà chỉ một lòng đuổi giết đồng dội. Anh ý thực sự không thể chịu nổi khi bị gọi là đồ óc chó đâu."

Bình luận trả lời lại không những không thương Hứa Đình Thâm mà còn vô cùng chờ mong: "Tuyệt đấy, xem ra là huyết hải thâm cừu cũng nên."

"Đồng chí nói tuyệt đấy ơi, đồng chí là ma quỷ hả? Tui nghiêm túc khiển trách suy nghĩ của đồng chí, đây không phải là quá tuyệt, mà là quá kích thích."

"Ngồi đợi Trì Tinh hành hạ lại Hứa Đình Thâm."

"Không biết lầu trên là anti hay fan đấy, với cả trình độ đấy của Trì Tinh chỉ sợ bị Hứa Đình Thâm diệt cho thảm hơn thôi."

Trì Tinh vừa mở bình luận lên đã thấy có người thẳng thắn nói cậu không bằng Hứa Đình Thâm thì suýt nữa tức chết. Đám fan đáng ghét! Cậu yên lặng găm một dấu X vào "kẻ thù" Hứa Đình Thâm, thế nên mấy ngày sau đều không thèm phản ứng Hứa Đình Thâm.

Đáng đời dám gọi cậu là đồ óc chó.

Mọi người đều ngạc nhiên khi hai người vốn đang tốt lại tự dưng lạnh nhạt với nhau, còn Minh Dĩ Hân thì không hề bất ngờ tí nào, lúc cô ta gặp Trì Tinh đang dựa vào tường khách sạn thì thuận miệng hỏi: "Anh khó chịu Hứa Đình Thâm lâu rồi?"

"Không." Ngón tay thon dài của Trì Tinh vuốt ve chiếc bật lửa, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt cậu tạo nên những vùng sáng nhỏ. Cậu thực sự rất đẹp, ấy là vẻ đẹp phi giới tính khiến người không thể dời ánh mắt.

Minh Dĩ Hân cảm thấy Trì Tinh không dám nói sự thật, cô ta đang định nói gì thì đột nhiên Trì Tinh nâng đôi mắt chứa ý cười lên: "Còn cô thì sao?"

"Tôi?" Cô ta không hiểu vì sao đối phương lại hỏi vậy nhưng vẫn khách sáo trả lời: "Tôi kính trọng thầy Hứa còn chẳng kịp, sao có thể thấy thầy ấy khó chịu..."

"Đã vậy thì giao ra đây đi..." Trì Tinh lười biếng dựa vào tường, ánh mắt vẫn đặt trên người cô ta.

Khuôn mặt Minh Dĩ Hân không giấu được sự bối rối: "Cái... Cái gì?"

Cậu khẽ nở một nụ cười quyến rũ: "Ảnh cô chụp Hứa Đình Thâm trong phòng."

Minh Dĩ Hân trợn to mắt: "Anh..."

"Sao tôi lại biết đúng không?" Trì Tinh cười xùy: "Cô nghĩ Hứa Đình Thâm không biết à? Tuy bình thường cậu ta rất không giống người nhưng vẫn rất lễ độ với phụ nữ, cô chỉ chụp trộm mấy tấm hình nên chưa chạm đến điểm mấu chốt của cậu ta, nhưng nếu cô dám đăng lên mạng thì không cần cho thể diện nữa rồi."

Khuôn mặt cô ta đỏ bừng, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, miệng ấp úng không nói thành lời.

"Hứa Đình Thâm đã ra mắt lâu thế rồi còn thủ đoạn nào chưa từng thấy qua, người như cô cũng chẳng ít, cậu ta chẳng muốn so đo cũng chẳng thèm vạch mặt cô đâu nhưng tôi thì không..." Đôi mắt sâu thẳm của Trì Tinh nhìn cô ta chăm chú, giọng nói mang theo sự tàn nhẫn: "Con người tôi chẳng được giáo dục gì, tốt nhất là cô nên an phận đi."

Minh Dĩ Hân không ngờ cậu lại nói chuyện khó nghe như vậy, dù sao trong đoàn Trì Tinh cũng rất dễ gần, hơn nữa cậu có rất nhiều fan mẹ, ấn tượng của cậu với đại chúng cũng là một cậu bé đáng yêu. Nếu bộ dạng hôm nay mà bị người ngoài bắt gặp chỉ sợ sẽ được mở rộng tầm mắt.

Cô ta không chịu nổi, mặt tái mét: "Tôi... Tôi biết rồi."

Hứa Đình Thâm đến tìm Trì Tinh, đúng lúc thấy Minh Dĩ Hân về phòng. Anh dò xét Trì Tinh vài lần, cười xùy hỏi: "Hẹn hò?"

"Hẹn hò cái đầu cậu." Trì Tinh mở cửa phòng: "Vừa giúp cậu giải quyết phiền toái đấy, định báo đáp thế nào đây?"

Hứa Đình Thâm nhíu mày, chân thành nói: "Được, đợi lúc nữa chơi game không mắng cậu là đồ óc chó nữa."

Trì Tinh tin là thật, kết quả lại bị Hứa Đình Thâm hành hạ cho đến chết, cuối cùng còn để lại một câu: "Cậu chơi đúng là lãng phí tiền mạng."

"..."

Trì Tinh thực sự muốn gọi Minh Dĩ Hân lại, bảo cô ta thỏa thích tạo scandal với Hứa Đình Thâm đi.

Bầu không khí trong đoàn rất vui vẻ, nửa tháng trôi qua, đoạn diễn của Khương Sơ không còn nhiều nhưng cô vẫn ở lại đoàn để học tập, hoạt động bình thường của cô khá ít nên vẫn có thời gian nán lại đoàn.

Trái lại Hứa Đình Thâm chẳng có mấy thời gian rảnh rỗi, không những có rất nhiều hoạt động cần tham gia mà còn có nhiều quảng cáo cần quay chụp nhưng anh không hề làm ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim, anh cũng xem chuyện quay phim là việc cần phải hoàn thành nên mỗi ngày đều rất nghiêm túc, không hề lười biếng.

Khương Sơ chăm chú nhìn anh hóa thân vào nhân vật đến nỗi Trần Niệm Niệm vỗ vai hai cái cũng không nhận ra.

"Chị xem bọn họ quay phim hay nhìn Hứa Đình Thâm đấy?"

Khương Sơ nắm chặt kịch bản, hỏi ngược lại: "Hai cái này có gì mâu thuẫn không?"

Trần Niệm Niệm đứng che trước mặt cô: "Bớt xem Hứa Đình Thâm đi."

Cô cảm thấy mê hoặc: "Đây là ham muốn độc chiếm của người hâm mộ đấy à?"

"Hứ, ai là người hâm mộ của anh ta chứ." Trần Niệm Niệm vặn chai nước đưa cho Khương Sơ, "Trên người Hứa Đình Thâm có một loại mị lực khiến phụ nữ không thể chống cự lại được. Vì sự an toàn của chị, em đề nghị chị ít tiếp xúc với Hứa Đình Thâm đi, tránh có ngày bị anh ta mê hoặc."

Khương Sơ: "..."

Còn nói không phải người hâm mộ, thế đây gọi là cái gì?

Để Khương Sơ tin tưởng, Trần Niệm Niệm còn nâng kính trên sống mũi, tay cầm một quyển sách rất dày trông có vẻ chuyên nghiệp.

Khương Sơ thở dài, khi nào phòng làm việc có tiền nhất định phải đưa Trần Niệm Niệm đi khám não mới được.

"Đúng rồi." Trần Niệm Niệm nhìn điện thoại: "Chủ nhật chị mở livestream đi."

"Gì?" Khương Sơ khó hiểu: "Sao tự dưng lại bảo chị quay livestream, bảo phòng làm việc đăng mấy tấm hình không được à?

Trần Niệm Niệm: "Em cảm thấy chị sẽ tức giận."

Khương Sơ làm như nghe được chuyện cười gì: "Em càng ngày càng nhiều trò để lừa chị mở livestream đấy. Được rồi được rồi, chị mở là được, đừng có lừa chị."

Trần Niệm Niệm: "..." Cô vô tội mà.

Chủ nhật Khương Sơ được tan làm sớm, cô bảo Trần Niệm Niệm ra ngoài mua cơm còn mình thì mở live để trò chuyện với người hâm mộ. Khương Sơ phát hiện hôm nay có nhiều người xem hơn bình thường nhưng cô cũng không để ý nhiều.

"Khương Sơ quay phim với Hứa Đình Thâm có cảm giác thế nào?"

"Có xé mặt nhau không?"

"Đây rõ ràng là yêu nhau lắm cắn nhau đau mà."

"Sơ Sơ em rất yêu chị."

Khương Sơ khen một lượt tất cả mọi người trong đoàn, từ đạo diễn cho tới bác lao công nhưng không nhắc tới Hứa Đình Thâm một chữ nào như ngầm đồng ý.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Khương Sơ đi mở cửa. Cô tưởng Trần Niệm Niệm mua cơm xong rồi, vừa mở cửa ra thì thấy Hứa Đình Thâm nghiêng người dựa vào cửa, dáng người đẹp đẽ như phát ra một vầng sáng.

"Đi liên hoan."

Mấy hôm nay không có đoạn diễn của Hứa Đình Thâm nên anh rảnh rỗi hơn mấy hôm trước nhiều.

Khương Sơ vốn đang hớn hở vì sắp được ăn tối nhưng nhìn thấy anh thì bối rối, sau đó chậm chạp gật đầu, nhưng nhớ ra mình vẫn còn đang livestream thì "rầm" một cái đóng cửa lại.

Hứa Đình Thâm còn chưa kịp vui vẻ:?

Đến lúc về chỗ ngồi, người hâm mộ không ngừng hỏi đó là giọng của ai. May mà đứng khá xa nên không nghe được rõ lắm, vì vậy Hứa Đình Thâm cũng không bị phát hiện. Khương Sơ thở phào, sao đó mặt không đổi sắc nghiêm túc nói: "Trợ lí nhỏ."

Phần bình luận vô cùng náo nhiệt.

"Trợ lí nhỏ á, sao nửa đêm rồi anh ta vẫn làm phiền Sơ Sơ, em cũng muốn làm phiền Sơ Sơ."

"Sơ Sơ còn thiếu trợ lí không? Em không cần lương chỉ cần ăn thôi."

"Em không cần ăn cũng chẳng cần lương, Sơ Sơ xem xét em đi."

"Em làm việc cùng với vị trợ lí kia cũng được."

Khương Sơ uống một hớp nước, hai má phồng lên: "Vừa rồi là trợ lí cấp thấp nhất, làm việc 24/24 gọi là tới. Mấy việc lặt vặt như chùi bồn cầu đều do anh ta đảm nhận, công việc này không thích hợp với mọi người đâu."

Đầu bên kia Trì Tinh nhận lệnh của Hứa Đình Thâm bật livestream lên, đúng lúc nghe thấy hai câu Khương Sơ nhắc tới trợ lí.

"..."

Cả phòng im bặt, Trì Tinh hé mắt: "Bạn gái cũ của cậu cá tính lắm."

Khương Sơ tiếp tục phát live, hoàn toàn không biết lời của mình đã bị người trong cuộc nghe thấy. Một lát sau Trần Niệm Niệm mua cơm về, Khương Sơ vừa ăn cơm vừa quay, người hâm mộ đều đau lòng bảo Khương Sơ ăn cơm trước đi.

Khương Sơ đang ăn cơm thì đột nhiên thấy một hàng chữ trên màn hình: "Trợ lí nhỏ cấp thấp chùi bồn cầu tặng bạn một chiếc Lamborrghini."

Khương Sơ suýt sặc cơm, trợ lí nhỏ? Không thể nào!

Cô nhìn tiếp, rất nhiều fan đổi ID của mình thành "Trợ lí đáng yêu của Khương Sơ", "Trợ lí nhỏ chuyên chùi bồn cầu cho Sơ Sơ", các ID tặng quà cũng đều có chữ "Trợ lí nhỏ".

Khương Sơ thở dài.

Sau khi quay livestream xong, chuông cửa đột nhiên vang lên, Khương Sơ tưởng là trợ lí nhưng không ngờ lại thấy Hứa Đình Thâm đứng ở cửa. Chân Khương Sơ mềm nhũn suýt quỳ xuống.

"Sao anh lại tới đây?"

Hứa Đình Thâm nhíu mày: "Trợ lí nhỏ?"

Khương Sơ nhận ra Hứa Đình Thâm đã nghe được mấy lời kia thì lúng túng nói: "Cái đó..."

Hứa Đình Thâm sải bước vào phòng, hình như vừa tắm xong nên trên người vẫn còn hương sữa tắm thoang thoảng, rất dễ chịu.

Cánh tay rắn chắc của anh lướt qua vách tường lạnh buốt sau lưng cô: "Chùi bồn cầu cho em? Hửm?"