Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 971




Chương 971

Thẩm Nguyệt lập tức nhăn nhúm mặt mày, suýt chút nữa đã ọe ra.

Thuốc này quá đắng, đắng đến mức đầu lưỡi của nàng tê dại, quan trọng nhất là mùi vị rất kỳ cục, rất tanh, rất hôi, lúc ngửi không ngửi ra được vấn đề gì, chỉ khi uống mới biết được tư vị chết người của nó.

Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của nàng mà Thôi thị cũng xuýt xoa khuyên bảo: “Công chúa, thuốc đắng dã tật, nín thở một liền một hơi là được ngay”.

Thẩm Nguyệt chép miệng, khó khăn lắm mới nuốt được một hớp, khóe miệng giật giật: “Ta hiểu chứ, nhưng ngươi thử uống thứ thuốc này xem, ta chưa từng uống loại thuốc nào khó uống đến thế”.

Tô Vũ nói: “Lúc nãy ta đã nhắc nhở nàng chuẩn bị tâm lý, hơi đắng một chút, cố chịu đựng uống một hơi cạn sạch là được”.

“Đâu phải chỉ đắng một chút”, Thẩm Nguyệt nhìn Tô Vũ nói: “Còn cái mùi kỳ lạ này nữa, chàng đã bỏ vào trong thứ gì vậy?”

Tô Vũ nhàn nhạt nói: “Uống xong ta sẽ nói cho nàng biết”.

“Chàng nói đi rồi ta mới uống”.

Tô Vũ nhướng mày nói: “Thuốc phải đắng một chút thì mới tốt”.

“Rốt cuộc là cái gì?”

Tô Vũ nhìn bát thuốc, sau đó lại nhìn vẻ mặt chán ghét của Thẩm Nguyệt, e rằng nếu không nói thì nàng sẽ không chịu uống, nhưng khi nói ra thì có lẽ nàng lại càng không chịu uống.

Tô Vũ thở dài, nhưng vẫn nói với nàng: “Mật rắn”.

Thẩm Nguyệt: “…”

Tô Vũ nói: “Vị có hơi tanh, dù sao cũng là mật sống lấy làm thuốc dẫn, ta sợ nàng không uống được mà nôn ra cho nên mới cho nàng ăn chút cháo”.

Thẩm Nguyệt muốn nôn, lại nghe Tô Vũ nói: “Lúc nãy nàng cũng vừa ăn cháo thịt rắn đó”.

Hóa ra cháo là do hắn nấu, trước khi đến Trì Xuân Uyển thì hắn đã chuẩn bị rồi.

Thẩm Nguyệt rốt cuộc không kìm được mà nôn khan hai lần, sau đó nói: “Tô Vũ, sao chàng không nói sớm? Thuốc này ta kiên quyết không uống!”

Nàng đẩy bát thuốc về cho Tô Vũ.

“Lúc nãy không phải nàng nói, nếu ta nói ra thì nàng sẽ uống hay sao? Nàng muốn chơi xấu sao?”

“Chơi xấu thì chơi xấu thôi, muốn uống thì chàng tự uống đi!”, Thẩm Nguyệt cự tuyệt, đúng là chơi xấu. Nếu bắt nàng uống bát thuốc này, nàng không thể nào nuốt trôi.

“Không thể không uống, đây là thuốc giải độc cho nàng. Để thuốc nguội lạnh thì sẽ làm ảnh hưởng đến dược hiệu của nó”, Tô Vũ nhìn nàng, mỉm cười khó hiểu rồi nói đầy ẩn ý: “Ta thấy bây giờ tinh thần của nàng vẫn rất tốt”.

Thẩm Nguyệt nói: “Tất nhiên là tinh thần của ta rất tốt, đã bịaq chọc giận đến mức khỏe lại”.

Tô Vũ như có như không mỉm cười nói: “Có tinh thần là tốt rồi. Nếu như nàng đã không chịu uống thì ta chỉ có thể giúp nàng uống mà thôi”.

Vừa dứt lời thì hắn đã uống một ngụm thuốc vào miệng.

Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, không ngờ sau đó Tô Vũ đột nhiên nghiêng người tiến về phía nàng. Nàng không hề phòng bị, bất thình lình đã bị hắn tóm lấy gáy.