Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 887




Chương 887

Đương nhiên Liễu Mi Vũ không muốn như vậy, nàng ta oán hận nói: “Nhưng ta không thể cúi đầu, nuốt không trôi cơn giận này”.

“Vậy phu nhân có còn muốn xin tướng quân khai ân tha cho huynh trưởng không?”

Liễu Mi Vũ vừa căm phẫn vừa giãy giụa.

Hương Lăng lại nói: “Nô tì phải nhắc nhở phu nhân là nếu đi cầu xin công chúa, phu nhân cần thật lòng thật dạ mới được. Chỉ có như thế, tướng quân mới tha thứ cho phu nhân”.

Suy cho cùng, Hương Lăng cũng chăm sóc cho Liễu Mi Vũ đã lâu, nàng ta vừa không muốn đắc tội Thẩm Nguyệt vừa không muốn đến lúc cuối cùng, Liễu Mi Vũ lại rơi vào kết cục thê thảm.

Cả phủ vui vẻ hòa thuận có gì không tốt chứ?

Một lúc sau, Liễu Mi Vũ hít sâu một hơi, đè nén sự căm hận trong lòng xuống mà nói: “Chỉ sợ dù ta muốn cúi đầu xin tha thứ, nàng ta cũng sẽ không chấp nhận”.

Hương Lăng nói: “Phu nhân không thử làm sao biết được?”

Muốn cứu Liễu Thiên Hạc nhưng Liễu Mi Vũ cũng chẳng còn cách nào khác, nàng ta không thể trơ mắt nhìn Liễu Thiên Hạc chết.

Cuối cùng nàng ta cũng nghe lời Hương Lăng, thử đi hòa giải với Thẩm Nguyệt.

Không cần biết trong lòng có bao nhiêu thành ý, dù sao nàng ta cũng đã chủ động đi rồi.

Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt cùng vào trong cung thăm Bắp Chân, hắn ta không thể để Thẩm Nguyệt vào cung một mình.

Lần này Thẩm Nguyệt chỉ lo chú ý đường đi nước bước trong cung để xem có sơ hở nào lợi dụng được không, muốn cứu Bắp Chân ra khỏi đó thì phải tránh được bao nhiêu thị vệ, chạy thoát khỏi mấy tầng cửa cung.

Nhưng đợi sau khi thăm dò địa hình, Thẩm Nguyệt mới phát hiện đúng là khó càng thêm khó.

Tần Như Lương đưa Thẩm Nguyệt về Trì Xuân Uyển, sau đó nàng cũng không nhàn rỗi, chăm chú vẽ lại địa hình trong cung.

Dĩ nhiên Tần Như Lương cũng ở trong Trì Xuân Uyển chỉ cho nàng cách bố trí canh phòng và bảo vệ trong cung.

Chỗ vườn ngự uyển nuôi nấng Bắp Chân kìa nằm ở khu vực giữa của hoàng cung, muốn ra ngoài cửa cung thì đều phải trải qua tầng lớp canh giữ sâm nghiêm.

Hơn nữa hoàng đế trông giữ rất chặt, trong ngoài vườn ngự uyển đều có thị vệ đại nội canh giữ.

Tần Như Lương trầm giọng nói: “Nếu cô muốn dùng vũ lực đưa Bắp Chân ra ngoài thì cực kỳ nguy hiểm. Dù phải cần giết thằng bé, hoàng thượng cũng sẽ không để nó sống sót ra ngoài”.

Thẩm Nguyệt nói: “Nếu mua chuộc người trong cung để lén đưa Bắp Chân ra ngoài thì sao? Trong cung không thiếu loại người có lòng riêng, không chừng sẽ đục nước béo cò được”.

Tần Như Lương hỏi: “Trong thời điểm này, người trong cung chỉ cần sáng mắt tinh tường sẽ không dám dính vào chuyện này, có ai chịu đứng ra bất chấp mạo hiểm cứu người thay cô chứ?”

Lòng dạ Thẩm Nguyệt rơi thẳng xuống đáy vực: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tần Như Lương mím môi đáp: “Chi bằng cô cứ đợi Tô Vũ đi, tìm cơ hội hỏi hắn”.

Đúng lúc này, Ngọc Nghiên tiến vào bẩm báo: “Công chúa, nhị phu nhân qua đây, nàng ta nói là tới xin lỗi công chúa”.

Thẩm Nguyệt cảm thấy ủ rũ, bây giờ nghe nói Liễu Mi Vũ chạy tới nên càng bực bội.

Nàng không vui không giận nói: “Mi Vũ thích chạy tới viện tử của ta nhỉ”.