Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 863




Chương 863

Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt cùng nhau quỳ trên sảnh, im lặng một lúc, sau đó cúi người ấn trán xuống đất cầu xin: “Xin hoàng thượng khai ân, cho vi thần cùng công chúa được gặp con nhỏ”.

Thẩm Nguyệt cũng cúi rạp người xuống, nếu không kìm được nước mắt thì nàng đã bật khóc ngay tại chỗ, nàng lúc này trông y hệt như một người phụ nữ ngu muội không biết gì mà chỉ biết khóc khi nhắc đến con của mình.

“Tĩnh Nguyệt đã đi nửa năm, nửa năm không được gặp con, ngay cả lúc nó sinh bệnh cũng không thể ở bên cạnh chăm sóc. Cũng may có hoàng thượng thương tình mang nó vào cung chăm sóc, Tĩnh Nguyệt thực sự rất muốn gặp con mình, chỉ cần được nhìn nó một cái là được rồi, cầu xin hoàng thượng hãy cho Tĩnh Nguyệt được nhìn thấy nó”.

Hoàng thượng không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Nguyệt đang khóc lóc rất thảm thương.

Nàng khóc rấm rứt đến mức khiến cho hoàng thượng cũng phải đau đầu. Hoàng thượng xoa xoa trán, có chút thiếu kiên nhẫn nói: “Đừng khóc nữa, lát sau ta sẽ cho phu thê các ngươi đi thăm nó một chút”.

Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt vội vàng tạ ơn.

Sau đó hai người lui khỏi cung điện, được cung nhân dẫn đến nơi nuôi nấng Bắp Chân.

Hoàng đế nhìn theo bóng lưng của hai người, ý vị sâu xa nói: “Ra ngoài đi”.

Lúc này, một người chậm rãi từ sau rèm bước ra, người đó mặc áo gấm, khuôn mặt như ngọc, khôi ngô tuấn tú.

Còn không phải là Hạ Du hay sao?

Bộ dáng của Hạ Du lúc này trông vô cùng nghiêm túc.

Hoàng đế nhìn hắn ta, quả thật hắn ta đã trưởng thành.

Hoàng đế hỏi: “Vừa rồi ngươi có nghe thấy bọn họ nói gì không?”

Hạ Du quỳ xuống đáp: “Thần đều nghe được”.

“Vậy những lời đó có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả?”

“Bẩm hoàng thượng, công chúa Tĩnh Nguyệt đã nói ngoa rồi. Công chúa Tĩnh Nguyệt sợ chịu khổ, mấy lần bị ám sát khiến nàng đã mất hết can đảm, trên đường đi gặp nạn lũ lụt, bản thân nàng lại quen được nuông chiều, muốn sống an nhàn cho nên không hề tự mình ra ngoài tìm dược liệu, chính là do Tô đại nhân đã kiên quyết dùng thanh danh của nàng để tiếp thêm động lực cho dân chúng”.

Hoàng đế nói: “Ta nghe nói trên đường đi các ngươi đã gặp mấy vụ ám sát. Đại học sĩ là văn thần, Tĩnh Nguyệt lại là công chúa chân yếu tay mềm, sao có thể trốn thoát được?”

Ông ta đã hai lần phái đại nội cao thủ ra ngoài nhưng đều một đi không trở lại, trong khi đó Tô Vũ cùng Thẩm Nguyệt chỉ là hai người tay trói gà không chặt, sao có thể bình yên vô sự cho đến tận bây giờ?

Đây là điều mà hoàng đế không thể nào lý giải được.

Hạ Du nghiêm mặt nói: “Chúng thần tổng cộng gặp phải ba vụ ám sát. Lần đầu tiên là trên đường đến biên giới, lúc đó đội hộ vệ vì cứu chúng thần cho nên mới bị tiêu diệt toàn quân, giúp chúng thần thoát được một kiếp”.

“Lần thứ hai là ở gần hành cung của Dạ Lương, lúc đó tình thế nguy cấp, may mà đại nội thị vệ của Dạ Lương đuổi đến đúng lúc đã giết sạch đám sát thủ đó”.

“Lần thứ ba là trên đường trở về kinh thành, chúng thần cải trang để đánh lừa đám sát thủ, sau đó lại đi đường rừng núi mất hai ngày thì mới có thể trốn thoát được”.

“Công chúa Tĩnh Nguyệt đã tách ra vào thời điểm đó, cuối cùng đã trở về kinh thành một mình”.