Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 858




Chương 858

Nếu không ai nhận ra nàng là Tĩnh Nguyệt công chúa, vậy thì khi tiến vào thành, bị các binh lính ở cổng thành nhận ra, họ có thể tìm một lý do nào đó rồi bắt nàng.

Thế nên hắn truyền tin tức này tới kinh thành trước, tránh cho khả năng nguy hiểm này xảy đến.

Nếu Thẩm Nguyệt đã về, muốn tiến cung gặp Bắp Chân, sớm muộn gì cũng phải lộ rõ thân phận.

Như thế cũng tốt, mọi người đều biết Tĩnh Nguyệt công chúa hồi kinh rồi, hoàng đế kia muốn làm gì cũng phải kiêng dè.

Thẩm Nguyệt thấy cảm kích, dù Tô Vũ biết nàng hồi kinh, sau cùng cũng không ngăn cản.

Bây giờ Tần Như Lương cũng hồi kinh rồi, có Tần Như Lương dẫn Thẩm Nguyệt cũng yên tâm hơn đôi phần, hoàng đế không thể nào làm gì nàng một cách lộ liễu được.

Đến nước này rồi, Thẩm Nguyệt dù sốt ruột cũng không thể cuống cuồng được, nàng cứ ở Trì Xuân Uyển đợi Tần Như Lương quay về.

Dù sao không phải chuyện của hôm nay hay ngày mai được.

Ngày mùa đông trời tối hơn bình thường.

Khi vào đêm, từng ngọn đèn trong phủ tướng quân được thắp sáng.

Tiếng vó ngựa ở bên ngoài cửa từ xa đến gần, quản gia dẫn người ra cửa xem thử, mừng rỡ hô lên: “Tướng quân quay về rồi!”

Phủ tướng quân im ắng thanh vắng suốt thời gian qua lập tức sôi nổi hẳn lên.

Tần Như Lương là người cuối cùng vào thành trước cửa thành đóng lại, hắn ta vác cả màn đêm mà quay về.

Đám hạ nhân trong phủ ai nấy cần mẫn chuẩn bị nước nóng và y phục, hậu trù phòng bận rộn chuẩn bị bữa khuya.

Mọi người rất nhiệt tình, đã lâu lắm rồi không náo nhiệt như vậy rồi.

Ngọc Nghiên từ bên ngoài chạy vào, nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa, tướng quân đến rồi”.

Thẩm Nguyệt nhướn mày, cùng nàng ta ra khỏi Trì Xuân Uyển.

Đúng lúc Tần Như Lương tiến vào cửa đã lập tức muốn tới Trì Xuân Uyển, hai người chạm gặp nhau ở hoa viên.

Mới vài ngày ngắn ngủi không gặp, Thẩm Nguyệt cũng không thấy lạ, nàng buột miệng hỏi: “Ngươi nóng lòng tới Phù Dung Uyển thăm Liễu Mi Vũ à?”

Tần Như Lương đứng trước mặt Thẩm Nguyệt trông có vẻ rất to lớn: “Ta tới tìm cô. Không ngờ cô cưỡi ngựa nhanh đến vậy”.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Có lẽ bởi vì ta đi trước ngươi một đêm đấy. Hạ Du cũng quay về rồi sao?”

“Về rồi, về cả rồi”.

Thẩm Nguyệt sững người, nàng biết câu nói của hắn ta bao hàm những ai.

Chẳng hiểu sao nàng thấy nặng lòng: “Nếu đã quay về, ngươi và Hạ Du đều có cả gia đình, về sau không cần vì ta mà mạo hiểu. Điều ta khẩn cầu không nhiều, chỉ mong ngày sau không đối địch với ngươi là được rồi”.

Tần Như Lương đáp: “Đáng ra cô không nên quay về, bây giờ lại khăng khăng đòi về, ngày sau muốn đi cũng không dễ dàng như vậy nữa. Nhưng chỉ cần ngày nào ta còn sống, nếu cô bằng lòng, cứ ở lại bên cạnh ta, để ta bảo vệ cô”.