Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 831




Chương 831

Giống như trong lòng chứa đựng một vũng nước xuân, đầy ắp tới mức sắp trào ra ngoài vậy.

Tô Vũ cũng không cử động nhiều kể từ khi hắn bắt đầu đè lên người nàng.

Một lúc sau, Thẩm Nguyệt phá tan bầu không khí tĩnh lặng: “Tô Vũ, chàng ngủ rồi à?”

“Chưa”, cả người Tô Vũ có chút kéo căng.

Thẩm Nguyệt đột nhiên không biết nên nói cái gì, chỉ không đầu không đuôi nói tiếp: “Phương pháp này quả nhiên rất có tác dụng…”

Nhưng vừa thốt ra khỏi miệng nàng lại cảm thấy có gì đó không ổn nên nói lại: “Bây giờ chàng có thể an tâm ngủ một giấc rồi, chỉ là khi ta gọi chàng, chàng phải trả lời ta”.

Tô Vũ cân nhắc một hồi rồi hỏi: “Ta đè lên người nàng như vậy…. nàng có cảm thấy khó chịu không? Hay là ta chống lên một chút?”

Vừa nói hắn vừa di chuyển hai tay muốn chống đỡ thân thể tách khỏi Thẩm Nguyệt.

Nhưng Thẩm Nguyệt lo sợ rằng nếu cánh tay của hắn dùng lực sẽ làm rách toạc miệng vết thương nên lập tức vội vàng, cũng không suy nghĩ liền móc lấy bả vai của Tô Vũ, kéo hắn ép về phía mình.

Động tác này nhất thời khiến cả hai đều sửng sốt.

Thẩm Nguyệt cảm thấy cả khuôn mặt mình nóng bừng như đang bốc khói vậy, nàng bức bách nói: “Ta không sao, thân thể ta mềm, năng lực chịu tải mạnh… chàng đừng cử động lung tung, cẩn thận làm rách vết thương”.

Tô Vũ bất thình lình nén cười trầm thấp bên tai nàng.

Toàn thân Thẩm Nguyệt đều bứt rứt, nói: “Chàng cười cái gì?”

“Không, ta chỉ nghĩ rằng thân thể phụ nữ mềm, của đàn ông thì cứng vì vậy mới có cách nói âm dương bổ sung cho nhau, A Nguyệt, cảm ơn nàng đã trả giá nhiều như vậy vì ta”.

Tay Thẩm Nguyệt đan xuyên qua lọn tóc rũ xuống vai hắn, đáp: “So sánh với những gì chàng đã đánh đổi thì chút này đã là gì. Chàng vừa rồi không phải nói rất mệt sao, nhanh ngủ đi, phỏng chừng ngủ chẳng được bao lâu trời liền sáng rồi”.

Giày vò tới hơn nửa đêm, Thẩm Nguyệt lúc này cũng đã rất mệt mỏi.

Lúc đầu nàng căn bản không thể chìm vào giấc ngủ, tất cả những gì nàng nghĩ đến đều là Tô Vũ, rõ ràng hắn vẫn luôn trong tay của bản thân.

Tô Vũ cũng không ngủ được, chỉ là cả hai đều không tán gẫu thêm nữa, giả vờ như đang ngủ mà thôi.

Một đêm dài đằng đẵng này cuối cùng cũng không còn lạnh lẽo chật vật nữa.

Ngày hôm sau, cả sắc trời như bừng sáng dưới sự phản chiếu của khoảng tuyết đọng trải dài, lọt vào qua những kẽ hở trên cành khô lá héo.

Thẩm Nguyệt mơ mơ màng màng, luôn cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn bản thân chằm chằm.

Khi nàng lim dim mở mắt, không cảnh báo đụng phải một đôi mắt hẹp dài lười biếng thâm trầm.

Sáng sớm trái tim đã điên cuồng đập loạn.

Sau đó Thẩm Nguyệt mới ý thức được nàng cùng Tô Vũ vẫn đang ở tư thế ôm ấp đêm qua, da thịt cận kề, trên thân thể hai người không có gì che phủ ngoài tấm áo khoác.

Thẩm Nguyệt ngủ say cũng chẳng mảy may thấy lạnh, trái lại còn cảm thấy giống như đang ôm một một cái lò sưởi cỡ lớn vậy.

Thân nhiệt của hai người hòa hợp cân bằng với nhau.

Thẩm Nguyệt kinh ngạc há hốc mồm nhưng không thốt ra nổi một từ, dường như đã bị Tô Vũ đoạt mất hồn phách.