Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 762




Chương 762

Kỳ thực hai thôn phụ còn lại cũng rất tò mò nhưng ngoài mặt họ vẫn cười mắng người thôn phụ kia một câu: “Sao ngươi lại nhiều chuyện như vậy!”

Tô Vũ suy nghĩ rồi đáp: “Chắc là nhớ nhung nàng ấy”.

Câu trả lời này của Tô Vũ đã đủ thỏa mãn sự hiếu kỳ cùng tính thích buôn chuyện của các thôn phụ.

Lại có thôn phụ hỏi: “Sao hôm qua ta thấy Tô đại phu và công chúa không trò chuyện quá nhiều, hai người đang xảy ra mâu thuẫn gì sao?”

“Ừm, gần đây nàng ấy đang giận dỗi ta”, Tô Vũ ấm áp như gió xuân đáp.

“Tô đại nhân tốt như thế, chắc là Tĩnh Nguyệt công chúa không nỡ giận Tô đại nhân thật đâu. Tô đại nhân phải dỗ dành công chúa thật nhiều vào, làm vài chuyện khiến công chúa vui, như thế thì công chúa sẽ hết giận nhanh thôi”.

Sau đó vài người phụ nữ thôn quê mồm năm miệng mười truyền dạy cho Tô Vũ một vài kinh nghiệm dỗ nữ nhân.

Tô Vũ lơ đễnh nghe xong mấy câu này, liên tục gật đầu: “Tô mỗ xin lĩnh giáo”.

Thế mà một thôn phụ trong số đó vô tình ngẩng đầu lên, trông thấy Thẩm Nguyệt, vội vàng kéo đồng bạn bên cạnh: “Này, đừng nói nữa, Tĩnh Nguyệt công chúa đến rồi”.

Đống củi trong bếp lò bên dưới nồi sắt bị ướt vì thời tiết nồm ẩm nên không chịu bắt lửa, từng đợt khói xanh bốc ra không khỏi khiến người ta sặc sụa.

Trong làn khói xanh mù mịt, Tô Vũ quay đầu nhìn lại, ánh mắt không rõ hỉ nộ ái lạc kia chỉ tập trung vào một mình Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt không khỏi nghĩ đến bát canh giải rượu vẫn còn âm ấm được đặt trên đầu giường mà nàng trông thấy lúc mới tỉnh dậy, chắc hẳn là do hắn chuẩn bị.

Hắn trước nay vẫn luôn tinh tế đến mức không chê vào đâu được.

Nàng vừa mới đến gần, còn chưa kịp nói câu gì, các thôn phụ đã đưa mắt nhìn nhau rồi kiếm cớ bỏ đi mất.

Chỉ để lại hai người Tô Vũ và Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh bếp lò, tiện tay nhặt một cành củi trên mặt đất, bỏ vào lò.

Một lát sau, một bàn tay mềm mát thoang thoảng mùi thơm của thuốc đột nhiên vươn tới, sờ lên trán Thẩm Nguyệt.

Tô Vũ nói: “May mà chỉ bị sốt vì quá mệt mỏi, đã hạ sốt rồi”.

Thẩm Nguyệt sững sờ, nàng bị sốt lúc nào, tại sao chính nàng còn không biết.

“Chuyện đêm qua…”, Tô Vũ định nói rồi lại thôi, sau đó khẽ thở dài một tiếng: “Thôi vậy, dù sao nàng cũng không nhớ gì”.

“Đêm qua làm sao cơ?”, Thẩm Nguyệt cứng người, máy móc hỏi lại.

Giọng nói của Tô Vũ nhẹ nhàng lọt vào lỗ tai nàng: “Đêm qua nàng uống say, làm vài chuyện quá phận với ta”.

“Không thể nào”, Thẩm Nguyệt nói như chém đinh chặt sắt: “Ta tuyệt đối không thể làm chuyện gì quá đáng với chàng trong thời gian này được”.

Nàng cho rằng mình và Tô Vũ có mâu thuẫn vẫn chưa giải quyết, sẽ không thân mật với hắn như trước kia.