Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 759




Chương 759

“Trước kia ta từng cảm thấy rằng người đàn ông ta yêu là người hoàn mỹ nhất trên thế gian này. Hắn có một mặt công bằng liêm chính, cũng mang khí thế vang dội. Không phải ta không quên nổi hình ảnh liêm khiết đó của hắn, mà là ta cầu mong hắn trong quãng đời còn lại của mình đều có thể sống yên ổn hạnh phúc như vậy”.

“Nhưng ta dần dần phát hiện ra mùi trầm hương thoang thoảng trên cơ thể hắn ngày qua ngày lại phai nhạt đi, thay vào đó là máu tanh chém giết, bây giờ ta cảm thấy có lẽ thứ ta yêu không phải là người đàn ông hoàn hảo nhất thế gian mà là một người đàn ông hoàn hảo không hoàn hảo”.

Tô Vũ nói bên tai nàng: “Ta rất vui vì có thể nghe được những lời này của nàng, nhưng đáng tiếc là tối nay nàng uống nhiều rượu rồi”.

“Không liên quan gì đến rượu, ta rất tỉnh táo, ta biết bản thân đang nói gì”.

“Nếu nàng không uống rượu ước chừng ta cũng không nghe được những lời này của nàng. A Nguyệt, nàng có thể giúp ta một chuyện được không?”, Tô Vũ nhét thuốc mỡ mang theo người vào tay Thẩm Nguyệt.

“Trước kia vẫn luôn không có cơ hội, hiện tại vết thương trên lưng ta đã kết thành sẹo rồi, chỉ là ta tự mình rất khó chạm vào, nàng có thể giúp ta bôi thuốc lên đó không?”

Thứ hắn vừa nhét vào tay nàng chính là thuốc mỡ xóa sẹo.

Thuốc mỡ này rất hiệu nghiệm, do chính tay Tô Vũ điều chế, Thẩm Nguyệt cũng từng dùng qua, chỉ cần thời gian một tháng liền có thể khiến vết sẹo biến mất vô tăm.

Thẩm Nguyệt cúi đầu im lặng nhìn thuốc mỡ trong tay, hỏi: “Tại sao nhất định phải xóa sạch?”

Tô Vũ từ tốn nới lỏng thắt lưng nói: “Nếu lưu lại sau này bị người khác phát hiện ra sẽ rất phiền phức”.

Từ xưa tới nay trên người hắn chưa từng có dấu vết sứt mẻ, trên tay không một vết chai, trong mắt người khác, hắn chỉ là một người đọc sách yếu đuối tay trói gà không chặt.

Thẩm Nguyệt đưa tay lên, đầu ngón tay nàng tiếp xúc với vòm nguc của hắn, nó còn rắn chắc hơn trong tưởng tượng của nàng. Nàng luồn tay xuyên qua eo hắn, chạm vào tấm lưng hắn.

Khi ngón tay Thẩm Nguyệt vuốt ve lưng hắn, những vết sẹo loang lổ cũng chạy dọc theo đầu ngón tay nàng, cho dù không nhìn thấy nàng cũng vẫn khắc sâu từng vết sẹo đó vào trong tâm trí mình.

Tất cả đều vì nàng gây ra, trái tim nàng đau thắt như có một bàn tay đang giày xéo vò nát.

Ngón tay nàng khẽ run rẩy, giọng khản đặc: “Có thể không bôi thuốc, giữ chúng lại vì ta được không”.

Tô Vũ ấm giọng đáp: “Giữ lại có ích lợi gì? Khiến nàng buồn bã áy náy sao? Những vết sẹo này vì nàng mà sinh ra, cũng có thể được nàng chữa lành. Sau này cũng sẽ không đau nữa”.

“Ta không muốn”, Thẩm Nguyệt cố chấp: “Chàng là của ta, ngay cả những vết sẹo này cũng thuộc về ta, ta muốn giữ chúng lại”.

“A Nguyệt sẽ không cảm thấy ta thấp hèn sao?”, Tô Vũ trầm giọng: “Rõ ràng rất có khả năng ta sẽ cố ý dùng những vết sẹo này để làm nàng dao động, khiến nàng không nỡ rời xa ta”.

Thẩm Nguyệt dở khóc dở cười: “Rõ ràng là chàng tự mình nói ra, sao có thể coi là đáng khinh? Chàng không dùng bất kỳ thủ đoạn hay phương thức gì thì ta cũng sẽ luyến tiếc rời phải chia xa chàng…”

Nói rồi nàng ôm lấy vòng eo hắn, dùng lực kéo về phía mình.

Thẩm Nguyệt nằm trên giường, Tô Vũ trợn mắt nhìn, cả người cũng theo đó đè lên người nàng.

Ánh sáng trong đôi mắt nàng tươi đẹp tới mức khiến con người ta phải say đắm, những giọt nước mắt lấp lánh còn sót lại của nàng thuận theo khóe mắt an nhiên chảy xuống gò má, trong thoáng chốc đã len lỏi vào tóc mai.