Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 707




Chương 707

Nhắc đến kinh thành, Thẩm Nguyệt càng lúc càng thấy kháng cự.

Nếu không phải vì Bắp Chân vẫn còn ở kinh thành, thậm chí nàng không muốn về đó nữa. Nàng có thể cùng Tô Vũ cao chạy xa bay, cho dù ý nghĩ này quá đỗi xa xỉ.

Thẩm Nguyệt khẽ nói: “Ta cũng không hẳn là nóng lòng muốn về”.

“Nếu thực sự là lũ lụt vào mùa thu thì không thể tránh được, từ đây về kinh thành đường sá xa xôi, trên đường có lẽ còn gặp thêm nhiều nạn dân. Thiên tai bão lụt chỉ khổ cho muôn dân bách tính, A Nguyệt sau này cần phải thu phục lòng dân”.

Thẩm Nguyệt chăm chú lắng nghe, không nói năng gì.

Tô Vũ lại nói: “Vốn dĩ biên giới phía Nam có Hoắc tướng quân, bây giờ lại hợp cùng với Dạ Lương, Bắc Hạ sẽ không ngăn cản nàng khôi phục tiền triều. Nếu lúc này xua quân lên phía Bắc cũng không phải không được”.

Hắn nói chuyện nhẹ nhàng và thản nhiên như thể đảo chính cũng rất đỗi bình thường.

Thẩm Nguyệt nhíu mày: “Nếu thực sự là lũ lụt thì bách tính lưu lạc mất mát, lúc nào sao có thể ra tay sát phạt. Cho dù dùng máu chảy thành sông để đánh đổi mọi thứ, cũng chỉ sót lại đau thương và tang tóc thôi”.

Suốt dọc đường đi, binh sĩ Đại Sở tử thương vô số, nàng tận mắt chứng kiến vẻ yếu đuối và mệt mỏi của họ, cũng tận mắt chứng kiến cảnh nước mất nhà tan của bách tính.

Nếu sau cùng phải để những người này làm viên đá lót đường cho nàng, nàng làm sao yên lòng được?

Thẩm Nguyệt không phải người thánh mẫu đau đáu lo cho thiên hạ, nhưng nàng cũng không điên cuồng mất trí đến mức bất chấp vô số sinh mệnh để đổi lấy giá trị cho mình.

“A Nguyệt nói rất đúng, hiện giờ Đại Sở chẳng thể chịu nổi cảnh binh đao loạn lạc nữa, nếu không đến lúc đó cho dù lấy được cũng chỉ là một đống hoang tàn”, Tô Vũ ngước mắt nhìn nàng, mỉm cười rồi nói.

“Xua quân lên phía Bắc khiến con dân lại chịu nỗi khổ chiến tranh, đúng là hạ sách. Không cần đánh mà vẫn thắng mới là thượng sách.

Thế nên ta mới muốn A Nguyệt từ biên giới phía Nam lên kinh đô, dọc đường thu phục nhân tâm, cho dù đến lúc đó đại quân phía Nam đánh lên phía Bắc cũng sẽ có bách tính nguyện vì công chúa mà mở thành nghênh đón đội quân, khiến công chúa khỏi cần đánh cũng thắng”.

Thẩm Nguyệt kinh ngạc: “Vậy thì phải là uy danh bậc nào mới làm được”.

Tô Vũ nói: “Bây giờ đến cả ông trời cũng đang giúp công chúa. Chỉ cần công chúa có thể cứu giúp bách tính khỏi nạn lụt, làm sao lại không có danh vọng chứ”.

Mười đầu ngón tay của Thẩm Nguyệt đã được bôi thuốc cẩn thận, nàng nằm trên giường nghe tiếng mưa rơi tí tách ở bên ngoài mà hoàn toàn không thể ngủ nổi.

Tô Vũ đã thu dọn bát đũa rồi ra ngoài.

Lúc này, hắn đứng bên ngoài, ánh đèn ảm đạm của hành lang đong đưa trong gió, khiến đường nét cơ thể hắn cũng trở nên âm u và ảm đạm.

Hắn thuận theo màn mưa chảy xuống từ mái nhà, ngước đôi mắt đen lên nhìn vào màn đêm cũng đen như mực ngoài kia.

Cứ rơi tiếp đi, cơn mưa liên miên này càng kéo dài càng tốt. Chỉ mong trận thiên tai này có thể thành toàn cho danh tiếng thiên thu của nàng ấy.

Đợi khi tình hình quân và dân trong thành ổn hơn, vì không tiện dừng chân quá lâu, Hoắc tướng quân tiếp tục dẫn quân dân tiến tới thành trì tiếp theo, hội hợp cùng các tướng sĩ.

Thành trì tiếp theo là thành Vân, sau khi Đại Sở cắt nhượng ba thành trì, thành Vân trở thành biên giới mới giữa Đại Sở và Dạ Lương.