Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 665




Chương 665

Thẩm Nguyệt muốn đứng dậy đi ra ngoài, vào buổi đêm Tô Vũ vẫn cần phải uống thuốc thêm một lần nữa.

Tô Vũ kéo nàng lại, nàng quay đầu nói: “Ta đi sắc thuốc, sẽ không lâu đâu”.

“Đêm nay không uống nữa, nàng nằm xuống ở với ta một lát đã”, Thẩm Nguyệt vừa định từ chối, Tô Vũ nhanh nhẹn bổ sung: “Cái này hiệu quả hơn bất kỳ loại thuốc nào”.

Hắn biết Thẩm Nguyệt mấy ngày nay rất mệt mỏi, nàng cần phải được nghỉ ngơi thật tốt từ lâu.

Cuối cùng Tô Vũ nằm nghiêng, Thẩm Nguyệt cũng chậm chạp nằm xuống bên cạnh, nàng cũng nghiêng mình mặt đối mặt với hắn.

Thẩm Nguyệt có thể mở to mắt nhìn ngắm hắn thật kỹ lưỡng, hắn không còn là dáng vẻ dù nàng gọi thế nào cũng không tỉnh dậy của mấy ngày trước nữa.

Ngón tay Thẩm Nguyệt chạm lên khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve đường nét lông mày cùng đôi mắt hắn, thấp giọng nói: “Cũng may chàng là thầy giáo của ta, dạy ta y thuật, nếu không ta sẽ không biết nên làm thế nào mới chữa khỏi cho chàng”.

“Trước kia ta nhất định là không yêu thích học tập, không hiểu được tấm lòng của chàng vì vậy cho dù là võ công hay y thuật, lúc đầu thân thể này đều bài xích từ bản năng”.

“Là rất bài xích, lúc đó trong cung có thái y, bên cạnh lại có thị vệ, A Nguyệt không cần vất vả học những thứ này. Nhưng lúc đó thế cuộc đã dần trở nên căng thẳng, ta phải phòng hoạ khi chưa xảy ra”.

“Học võ có thể tự bảo vệ mình, học y có thể giúp bản thân khi bị thương, TTô Vũ à, chàng suy tính thật chu đáo mà”.

“Nàng không thích học ta liền khiến nàng học đi học lại nhiều lần cho đến khi nàng ghi nhớ hết mới thôi. Đầu óc nhớ không nổi, cơ thể cũng sẽ có phản xạ”.

Chẳng trách lúc bắt đầu khi Thẩm Nguyệt phát hiện ra mình sở hữu những kỹ năng này, nó gần như xuất phát từ bản năng của cơ thể nàng vậy.

Nàng câu lên khóe miệng nói: “Thì ra là vậy, chàng thực sự là một thầy giáo nghiêm khắc’.

“Ta rất nghiêm khác, cho nên sau này nàng càng ngày càng không thích ta”, giọng nói của Tô Vũ rất nhẹ: “Thậm chí sau này nàng cũng bắt đầu thù hằn ta”.

Ngón tay Thẩm Nguyệt vuốt nhẹ mí mắt Tô Vũ, đường nét trên đôi mắt dài hẹp của hắn đẹp đẽ đến mức không có điểm nào bắt bẻ được.

Nàng nhắm lại mắt, đầu ngón tay lướt xuống sống mũi hắn, cẩn thận khắc sâu hình dáng của hắn vào trong lòng, khẽ cười nói: “Nhưng hiện tại ta lại cảm thấy rất may mắn khi có được một người thầy như chàng. Ngay cả Thanh Châu cũng là học trò của chàng phải không, ta nhớ trước kia hắn từng nói thuở nhỏ từng học cùng lớp với ta”.

“Ừm”.

“Cho nên Liên Thanh Chung ngay từ đầu chính là người mà chàng đã phái tới bên cạnh giúp đỡ ta sao?”

“Tôi kêu hắn giúp đỡ nàng hết mức có thể, nàng ở tại phủ tướng quân, rất nhiều chuyện vẫn phải dựa vào bản thân để nỗ lực”.

“Tô Vũ”, Thẩm Nguyệt nỉ non tên hắn, có hắn bên cạnh thực sự là một điều tốt đẹp.

Tô Vũ nhẹ nhàng đáp lại nàng, trong lòng vừa động liền ôm lấy vai nàng, hắn lại bắt đầu nhớ nhung mùi vị ngọt ngào của nàng, cúi đầu muốn kề sát môi nàng.

Gần nhau trong gác tấc nhưng Thẩm Nguyệt bất thình lình vươn ngón tay chặn lấy bờ môi của hắn, rồi đột nhiên mở mắt ra.

Nàng cười hỏi: “Còn muốn nữa sao?”

“Không thể sao?”