Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 556




Chương 556

Nàng bước ra sông súc miệng.

Nàng nhướng mày xé một mảnh góc váy sau đó xả lại nó bằng nước sông cho sạch rồi vắt chút nước mang đến trước mặt Tô Vũ.

Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng lau mặt và tóc cho Tô Vũ bằng miếng vải ướt vừa xả sạch.

Hai người dựa vào nhau thật gần, hơi thở cũng nhẹ nhàng.

Ánh mắt Tô Vũ giống như gông cùm nhẹ nhàng quấn lấy nàng. Khi nàng ngước mắt lên nhìn thấy thì không còn chỗ nào để trốn.

Chính vào lúc Thẩm Nguyệt định vươn tay vén tóc sau đầu Tô Vũ thì tay nàng đã kịp bị Tô Vũ bắt lấy.

Tô Vũ rũ mắt xuống nói: “Thôi, có lau thêm nữa cũng không lau sạch được. Ta vừa mệt vừa khát, nàng lấy nước cho ta uống được không?”

Thẩm Nguyệt nhìn quanh bốn phía, tạm thời không có thứ gì múc nước được, bèn nói: “Ta dùng vải thấm nước cho chàng uống được không?”

Tô Vũ nhìn tay Thẩm Nguyệt, nói: “Muốn uống nước trong tay nàng”.

Thẩm Nguyệt nể tình hắn đang bị thương, nghe lời hắn. E là sắp tới Tô Vũ muốn đưa ra một vài yêu cầu khác, Thẩm Nguyệt cũng sẽ đồng ý.

Nàng xoay người ra bờ sông lấy nước, lại nhanh chóng trở về, sau đó kề lại gần môi Tô Vũ nói: “Mau uống đi, nó chảy hết bây giờ”.

Tô Vũ bèn giữ tay nàng uống nước. Chỉ là mỗi lần uống hết, hắn lại khẽ hôn lên lòng bàn tay Thẩm Nguyệt thật nhẹ.

Môi hắn có nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt, đảo qua lòng bàn tay khiến nàng cứ run rẩy.

Cuối cùng, Thẩm Nguyệt không thể nhịn được nữa, nói: “Uống nhiều như vậy, chàng không sợ no chết hả?”

Lúc này Tô Vũ mới thôi không đòi nữa, nghiêm mặt nói bừa: “Nước trong quá, ta nhất thời quên mất”.

Sau đó Tô Vũ tựa vào tảng đá ngủ. Hắn ngủ rất sâu, như chìm vào mê man, Thẩm Nguyệt không dám né ra, cũng không dám nhắm mắt, thỉnh thoảng lại kiểm tra hơi thở của hắn mới yên tâm.

Có lẽ do lúc nãy nàng đã quá sợ hãi rồi.

Tô Vũ đang ngủ say lại chợt lên tiếng, như đã tỉnh dậy rồi lại không giống lắm, chất giọng đầy mệt mỏi: “A Nguyệt, đừng lo lắng quá. Ta sẽ không để mình chết trong giấc ngủ, nàng cũng nghỉ ngơi một chút đi”.

Thẩm Nguyệt nói: “Ta trông chừng cho chàng, chàng cứ yên tâm ngủ đi, nhưng khi ta gọi chàng nhất định phải đáp lời nhé”.

Khóe miệng Tô Vũ khẽ cong lên, tâm trạng vui sướng: “Biết nàng trông chừng thì ta cũng chẳng thể yên tâm ngủ. Hay là nàng đi xem coi Hạ Du sao rồi”.

Thẩm Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: “Thế cũng được”.

Nàng quay đầu nhìn sang bên kia, Hạ Du cô đơn ngồi đó, cố chấp ôm lấy Thanh Hạnh.

Hắn ta đã chỉnh trang lại cho Thanh Hạnh sạch sẽ, nhưng vết máu trên áo mãi vẫn không thể lau sạch.

Hạ Du nhận thức rất rõ một điều, Thanh Hạnh chắn đao cho mình nên mới chết, có lẽ suốt đời hắn ta cũng không thể quên được.

Thẩm Nguyệt đứng dậy, đi đến sau lưng Hạ Du, Tô Vũ chậm rãi mở mắt.

Hắn đưa tay ra sau đầu sờ sờ, dưới lớp tóc đó là thứ chất lỏng sền sệt.