Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 328




Chương 328

Hương Lăng thấp thỏm hỏi: “Nếu nô tỳ không đi con đường mà công chúa chỉ thì sao?”

Thẩm Nguyệt nhướng mày: “Mặc dù ta sẽ không kéo ngươi ra ngoài, nhưng có thể sẽ có nhiều cách khiến Liễu Mi Vũ có tật giật mình, nghi ngờ ngươi phản bội. Đến lúc ấy, ngươi cũng tự tưởng tượng được hậu quả nhé. Ngươi nói xem, làm sao ta có thể dung thứ cho một kẻ trợ trụ vi ngược được?”

Khí tức của Thẩm Nguyệt hơi âm hiểm, nhìn chằm chằm Hương Lăng, khiến Hương Lăng lạnh cả người.

“Tha cho ngươi một lần đã là thành ý cực lớn của ta rồi”.

Hương Lăng biết bản thân không còn con đường nào nữa.

Cuối cùng, Hương Lăng quỳ phục dập đầu dưới đất, run rẩy nói: “Mong công chúa chỉ điểm cho”.

Thẩm Nguyệt nâng tay, đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt ve cổ của Hương Lăng, Hương Lăng cố nén sợ.

Thẩm Nguyệt bình thản giúp Hương Lăng sửa lại vạt áo xốc xếch, vuốt lại những sợi tóc tán loạn: “Sau này ngươi cứ làm việc trong Phù Dung Uyển như thường, chỉ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục tận tâm tận lực phục vụ Mi Vũ, nhưng nếu nàng ta có hành động gì thì ngươi cũng phải thông báo cho ta một tiếng, hiểu chưa?”

Thẩm Nguyệt nhìn nàng ta, lại nói: “Ngươi yên tâm, đã là bo bo giữ mình thì đối với ngươi là trăm lợi không hại. Ta sẽ bỏ qua những chuyện cũ của ngươi, ngươi không cần lo mình sẽ mất mạng trong tay ta, cho dù sau này Liễu Mi Vũ đẩy ngươi ra chỗ chết thì ta cũng có thể ra mặt bảo vệ cho ngươi không chết”.

Hương Lăng trừng mắt, đây đúng là một lựa chọn trăm lợi vô hại với nàng ta.

Hơn nữa chỉ là truyền tin bình thường, chẳng phải là chuyện khó gì với nàng ta. Bình thường nàng ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình thì Liễu Mi Vũ cũng sẽ không làm khó gì nàng ta.

“Sao, có phải rất dễ không?”, Thẩm Nguyệt hỏi.

Hương Lăng dập đầu, nói thật nhỏ: “Chỉ cần công chúa khẳng định sẽ bảo vệ nô tỳ thì nô tỳ sẽ nghe theo công chúa, có động tĩnh gì thì sẽ báo cho công chúa đầu tiên”.

“Nhưng ngươi cũng phải biết, nếu hôm nay chúng ta đạt ước định, ngươi quay về kể lại cho Liễu Mi Vũ thì ta cũng hoàn toàn có thể dí chết ngươi như một con kiến, rõ chưa?”

Hương Lăng run rẩy cả người, nói: “Công chúa yên tâm, nô tỳ sẽ không dám có suy nghĩ khác, bây giờ ra khỏi vũng bùn lún đã khó, nô tỳ chỉ mong được sống sót! Nô tỳ thề độc, tuyệt đối sẽ không bán đứng công chúa, nếu không nô tỳ sẽ chết không được yên!”

Thẩm Nguyệt nhìn nàng ta, nói: “Lau sạch nước mắt rồi đi lấy thuốc cho Mi Vũ đi”.

“Vâng”.

Hương Lăng lau nước mắt, chỉnh sửa lại trang dung, cố gắng bình tĩnh lại rồi ra khỏi đình.

Ngọc Nghiên nhìn bóng dáng nàng ta đi xa dần, nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa, Hương Lăng có đáng tin không? Nàng ta có thể phản bội Liễu thị thì cũng có thể phản bội công chúa, nô tỳ thấy nàng ta không đáng tin”.

Thẩm Nguyệt nhếch miệng, chậm rãi ra khỏi đình, nói: “Người đứng bên bờ vực thì mới hiểu được rõ nhất nên làm gì mới không để bản thân ngã xuống vực sâu vạn trượng. Nàng ta sống hay chết cũng không có gì tổn hại với ta, ta chỉ lấy thông tin của nàng ta để tham khảo thôi, nhưng có sống được hay không thì lại ảnh hưởng rất lớn đến chính bản thân nàng ta”.

Sau đó Thẩm Nguyệt nói: “Ngọc Nghiên, ngươi nghe nói đến cái tên Thiên Tuyết này chưa?”

Ngọc Nghiên chau mày nghĩ một lúc: “Nhất thời nô tỳ chưa nghĩ ra, nhưng hình như đã nghe nói ở đâu rồi”.

Thẩm Nguyệt: “Trùng hợp thật, ta cũng thấy rất quen tai”.

Ngày hôm sau, Hương Phiến đi đến Trì Xuân Uyển, mượn cớ thăm hỏi Thẩm Nguyệt để mua cao thơm của Thẩm Nguyệt.