Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 315




Chương 315

“Ngươi nói cho ta nghe xem còn cái gì mà ngươi không biết làm không vậy?”, Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn hai tay hắn, móng tay được cắt tỉa rất gọn gàng, ánh trăng lại nhuộm cho nó thêm phần sáng bóng.

Không biết hai tay hắn so với tay của Tần Như Lương thì nặng hơn bao nhiêu.

Tô Vũ nói: “Ngoài thành có ông thợ mộc, tay nghề có thể nói là nhất phẩm, ngày trước thi thoảng rảnh rỗi ta lại đến đó học hỏi một hai. Nếu cô thích, lần sau ta dẫn cô đi”.

Thẩm Nguyệt cười nói: “Được thôi, có cái nghề trong tay, sau này cũng dễ kiếm cơm”.

“Cô còn nhớ cách thổi sáo không?”, Tô Vũ chậm rãi nằm trên mái hiên, gương mặt trắng noãn nhìn về phía trăng và sao.

Cả biển trời sao đó đều được hắn thu hết vào mắt.

“Ngươi khinh thường ta quá”, Thẩm Nguyệt không biết gì nhiều, nhưng biểu diễn ca múa nhạc cũng không phải chuyện đùa.

“Thế cô thổi một khúc cho ta nghe đi”.

Đón gió dưới trăng, cũng có thể tức cảnh sinh tình.

Vì thế, Thẩm Nguyệt đặt sáo trúc bên môi, bắt đầu thổi.

Tô Vũ nghe đến mê mẩn, híp hai mắt lại, mái tóc đen như mực tản ra trên áo hắn, xinh đẹp lại vô hại.

Thẩm Nguyệt còn chưa thổi xong thì hắn bỗng nhiên nở nụ cười.

Thẩm Nguyệt nhướng mày lên, cứ thấy nụ cười của hắn không hề tốt lành gì cho cam.

“Ta thổi khó nghe lắm hả?”, Thẩm Nguyệt luôn tự tin với việc học thanh nhạc của mình.

Tô Vũ đưa tay lên bên môi gõ gõ, nghiêm trang nói: “Không có, ta cảm thấy cô thổi có tiến bộ đấy”.

“Thế ngươi cười cái gì?”

“Ồ, ta không thể cười được hả?”

Cảm xúc của Thẩm Nguyệt đều bị hắn phá hết, tức giận nói: “Rõ ràng ta đang thổi khúc Hương Sầu, ngươi nói xem có cái gì buồn cười”.

“Thật lòng xin lỗi, ta một lòng suy nghĩ chuyện khác, không chú ý”.

Thẩm Nguyệt giơ chân đá hắn, nói: “Ồ, ngươi muốn nghe ta thổi sáo, lại muốn mượn tiếng sáo của ta để suy nghĩ, ngươi có biết phí mời lão tử xuất trướng đắt đỏ lắm không hả!”

Uổng công có khoảnh khắc nàng đã cảm thấy đêm xuân ngắn ngủi… Không, nhầm rồi! Là ngày lành cảnh đẹp!

Chẳng có kẻ nào sát phong cảnh bằng Tô Vũ được.

Tô Vũ khẽ nắm lấy mắt cá chân Thẩm Nguyệt, làm lành nói: “Đừng phá, cao thế này má té xuống là chết luôn đấy”.

“Sợ cái gì, ta chết thì chết thôi”.

“Cô không tức giận nữa thì ta sẽ nói cho cô biết ta cười cái gì”.

Thẩm Nguyệt liếc hắn trắng cả mắt, nói: “Ta mà nói là ta không muốn biết, chắc ngươi nghẹn họng luôn. Thôi ngươi đừng có nói cho ta biết, nhất định phải nghẹn lại, cho chết nghẹn luôn”.

Tô Vũ ngồi dậy, thoải mái chỉnh góc áo, thong thả nói: “Thật ra cây sáo này… Thôi bỏ đi, để ta nghẹn lại vậy”.