Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 277: Không Vội




Trong mắt ông ta, đây chỉ là ba người yếu ớt chưa từng chịu khổ, cho nên ông ta không hề che giấu sự khinh bỉ trên mặt.

Đây chính là đại tướng quân biên cảnh Triệu Thiên Khải của thành Huyền.

Triệu Thiên Khải đánh giá từng người một.

Ông ta chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt liền biết là nữ, sau đó nhìn nàng lâu hơn một chút rồi mới nhìn sang Hạ Du: “Sao, ngươi đang trách bản tướng quân giết người lung tung à?”

Hạ Du tức giận bừng bừng: “Nếu bọn họ thật sự là bách tính Đại Sở thì ngươi chính là giết người lung tung còn gì? Nếu ta không nói chúng ta được triều đình phái tới thì các ngươi có phải cũng sẽ coi chúng ta là gian tế và g.iết ch.ết chúng ta hay không?”

Triệu Thiên Khải dò xét Hạ Du, nói: “Nhãi con miệng còn hôi sữa mà cũng dám làm càn ở nơi cơ yếu của quân đội! Bản tướng không giết bọn chúng, nếu để lọt gian tế vào thành thăm dò bố trí quân cơ của Đại Sở chúng ta rồi tuồn về nước, đến lúc ấy bách tính tướng sĩ cả thành này cũng sẽ phải chôn cùng, ai sẽ gánh vác hậu quả này hả? Là đứa nhãi con ngu dốt như ngươi hay sao?”

Hạ Du còn muốn tranh luận với ông ta, nhưng Thẩm Nguyệt đã ngăn lại: “Bớt nói vài câu đi”.

Triệu Thiên Khải lại nói: “Ngươi bảo các ngươi là người triều đình phái đến, có chứng cứ gì không?”

Hạ Du đặt ấn tín đến trước mặt ông ta, nói: “Đây là ấn tín hoàng thượng ngự tứ, mời xem cho rõ!”

Triệu Thiên Khải cũng không buồn nể mặt: “Bản tướng quân làm sao biết ấn tín này có phải do các ngươi ngụy tạo hay không? Nhỡ đâu các ngươi muốn giả trang thành sứ thần đi vào thành Huyền để đánh cắp bí mật trong quân thì sao?”

Hạ Du hỏi: “Cmn, có phải ngoài ngươi ra thì ai ngươi cũng coi là gian tế không?”

“Làm càn!”, phó tướng bên người Triệu Thiên Khải lập tức rút kiếm ra chỉ vào cổ Hạ Du: “Ngươi dám bất kính với tướng quân, có tin ta chém đầu ngươi không hả!”

Triệu Thiên Khải nâng tay ý bảo phó tướng bỏ kiếm ra, nói: “Bản tướng quân đúng là có nghe tin triều đình phái người đến giảng hòa, nhưng nếu là sứ thần thì phải có đội ngũ hộ tống, tại sao chỉ còn lại ba người các ngươi, trông lại còn chật vật như vậy, điều này khiến bản tướng quân không thể không nghi ngờ các ngươi là giả mạo”.

Ông ta liếc mắt nhìn ba người: “Bây giờ ngoài ấn tín này ra thì các ngươi còn thứ gì để chứng minh mình là do triều đình phái tới không? Nếu không thì đừng trách bản tướng quân luận xử các ngươi như gian tế!”

Tô Vũ bấy giờ mới chậm rãi lấy thánh chỉ trong tay áo ra, giao cho Triệu Thiên Khải, thản nhiên nói: “Nếu tướng quân nói thứ này cũng là giả mạo thì chúng ta không còn gì để nói”.

Triệu Thiên Khải thay đổi sắc mặt, cầm lấy thánh chỉ nhìn một lát rồi lạnh giọng nói: “Không ngờ triều đình lại phái mấy tên vô dụng đến, các ngươi mà cũng muốn đàm phán à? Đúng là nực cười!”

Tô Vũ nói: “Tướng quân không phục cũng không sao, chúng ta cũng không vội vào thành, có thể chờ bên ngoài mấy hôm cũng được, đợi đội ngũ phía sau tới nơi thì cùng nhau đi vào”.

Triệu Thiên Khải lệnh cho binh lính xung quanh tản ra, lạnh lùng nhìn Tô Vũ: “Sao, mới nói ngươi mấy câu mà ngươi đã không vui rồi? Một đám văn thần vô dụng, nếu chỉ dựa vào mồm mép của các ngươi thì có thể bình định thiên hạ, vậy còn cần tướng sĩ chúng ta ra trận giết địch làm gì? Chúng ta bảo vệ quốc gia là để các ngươi hưởng phúc thái bình mà?”

Tô Vũ nói: “Tướng quân nói quá đúng, nếu bây giờ chưa cần đến chúng ta thì chúng ta sẽ ra ngoài thành chờ”.

Triệu Thiên Khải nhổ một bãi nước bọt: “Tùy ngươi, đây là do chính ngươi không chịu vào, đừng trách bản tướng quân không mời ngươi vào”.

Sau đó, toàn bộ binh sĩ đều quay về phòng thủ, không hề có ý định cho bọn họ đi vào.

Bọn họ quay đầu ra khỏi thành, xem ra đêm nay phải ngủ lại nơi hoang vu này rồi.

Hạ Du một bụng tức, nói: “Đến cũng đã đến rồi, sao chúng ta không vào trong?”

Tô Vũ híp mắt nói: “Không vội”.

Thẩm Nguyệt nói: “Tướng quân kia quanh năm quen làm lão đại ở biên quan rồi, tính hiếu chiến thành quen, không chào đón ai đến đây hết, bây giờ vào thành cũng chẳng có lợi gì”.

Nàng ngừng một chút rồi nói: “Sắp đến lúc đàm phán, hai nước cũng không muốn chiến tranh lâu dài hơn nữa, hòa bình lại là chuyện bách tính và đa số binh sĩ hy vọng nhất. Bây giờ sứ thần đến mà không được vào thành, tin tức bị truyền ra thì người bị chỉ trỏ sẽ không phải chúng ta mà là ông ta”.

Tô Vũ mỉm cười nói: “A Nguyệt nói không sai, tối nay sẽ có người đến đón chúng ta”.

Thế là ba người bèn nhóm lửa, nướng lương khô ở ngoài thành, chuẩn bị qua đêm ở đây.

Trời tối chưa được bao lâu thì đã có ánh lửa từ trong thành lóe ra, không ngừng kéo dài về phía ngoại ô.

Tiếng vó ngựa dần dần vang lên bên tai.

Một đội binh mã nhanh chóng tới trước mặt bọn họ.

Đi đầu cũng là một vị tướng quân, nhưng tuổi tác lớn hơn Triệu Thiên Khải, cằm đầy râu quai nón, chững chạc ổn định, cũng có mùi tang thương vì trải qua thế sự.

Thái độ của Tô Vũ với vị tướng quân hơn năm mươi tuổi này rõ ràng là khác hẳn Triệu Thiên Khải.

Tướng quân kia đi xuống ngựa, tới chỗ Tô Vũ. Tô Vũ cũng phất áo đứng dậy, thần thái trang trọng, Khi tướng quân kia ôm quyền vái chào thật sâu với hắn, hắn mới giơ tay đỡ lấy, ấm áp nói: “Hoắc tướng quân đừng đa lễ”.

Thẩm Nguyệt và Hạ Du không rõ ràng lắm, cũng đứng lên theo.

Xem ra Tô Vũ biết người này.

Hoắc tướng quân nói: “Tô đại nhân chịu khổ rồi, ta cũng vừa mới biết Tô đại nhân đến, nên lập tức tới dẫn mọi người vào thành”.

Tô Vũ nói: “Không vội, Triệu tướng quân cũng không quá tin tưởng Tô mỗ, không bằng chờ đội ngũ phía sau đuổi kịp thì vào thành cũng không muộn”.