Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 256: Ai Đã Tiến Cử Ngươi




Tô Vũ đáp: “Tinh thần vẫn ổn, chỉ là không phân biệt nổi đang thấy nóng hay thấy lạnh”.

Thẩm Nguyệt sờ trán hắn, thấy hơi mát mát: “Chàng nghỉ ngơi thêm một lát đi”.

Nàng lấy chiếc túi đựng nước duy nhất còn lại đưa cho hắn, hắn uống mấy ngụm rồi nằm xuống.

Thẩm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh, nhưng hắn lại ghé tới, gối đầu lên chân nàng. Nàng vừa định đẩy hắn ra thì hắn đã nói: “Như thế này ta thấy thoải mái hơn”.

Thôi vậy, nể tình cơ thể hắn không khỏe, tạm thời cứ chiều theo hắn vậy.

Sau đó Tô Vũ ngủ thiếp đi, có lẽ vì ở bên Thẩm Nguyệt hắn cảm thấy cực kỳ yên tâm, thế nên ngủ rất say.

Thẩm Nguyệt không hề thấy buồn ngủ, nàng rũ mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt Tô Vũ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bầu mắt của hắn, thậm chí lướt qua mái tóc của hắn, hắn vẫn không hề biết.

Thẩm Nguyệt phát hiện ra nàng có thể nghịch mái tóc của Tô Vũ cả buổi chiều mà không chán.

Nhất định là bị ma nhập rồi nên nàng mới cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.

Người mà nàng từng trằn trọc mong ngóng trong đêm nay đang ở trước mặt nàng, đang gối đầu lên chân nàng mà ngủ.

Trước kia chưa từng thấy hắn ngủ như thế này, hóa ra hắn cũng biết mệt, hắn cũng biết ngủ.

Khi đến chỗ nghỉ chân trong rừng cây, Tô Vũ vẫn chưa tỉnh. Sức khỏe của hắn chưa tốt lên, cũng không thể đuổi hắn ra khỏi xe ngựa.

Nếu đến lúc nghỉ chân mà Thẩm Nguyệt vẫn còn ở riêng trong xe ngựa cùng với hắn sẽ không tránh khỏi sự nghi ngờ của người khác, bèn đặt Tô Vũ nằm ngay ngắn lại, chuẩn bị ra ngoài.

Nàng vừa mới đứng dậy, Tô Vũ đã nắm lấy bàn tay nàng.

Nàng quay đầu nhìn hắn, thấy hắn vẫn uể oải chưa mở mắt ra, bèn khẽ nói: “Chàng cứ nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài thay đổi không khí”.

Khi Thẩm Nguyệt xuống xe, Thanh Hạnh lập tức nghênh đón nàng, tiện thể liếc nhìn qua khe hở rèm che của xe ngựa, thấy Tô Vũ vẫn ngủ thiếp đi, chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Thanh Hạnh hỏi: “Tô đại nhân không sao chứ ạ?”

Thẩm Nguyệt đáp: “Tới trạm nghỉ thì tìm một đại phu xem cho hắn, bây giờ cứ để hắn ngủ đã”, nàng đưa hai chiếc túi da dê cho Thanh Hạnh: “Đi tìm nguồn nước lấy ít nước đi”.

“Vâng”.

Sau đó Thanh Hạnh cùng hai hộ vệ đi xung quanh tìm nguồn nước.

Thẩm Nguyệt thấy Hạ Du ngồi trên mỏm đá dưới gốc cây, trong tay cầm theo cây quạt bằng lá cây, bèn đi tới đó, ngồi xuống bên cạnh hắn ta.

Thẩm Nguyệt khẽ hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

Hạ Du cũng không giấu giếm: “Hoàng thượng ra lệnh cho ta làm phó sứ, đi theo đại học sĩ, ta phụng mệnh tới trông chừng hắn”.

Hạ Du lại nói: “Cũng chẳng biết một người đọc sách yếu nhách như hắn có gì hay ho mà phải trông chừng nữa”.

Thẩm Nguyệt cười cười: “Đúng vậy, trông qua chỉ thấy vô hại thôi”, nhưng nếu hắn mà ra oai thì chắc có thể chém tất cả mọi người có mặt ở đây ra làm tám mảnh.

Hạ Du nói: “Hừ, lần này cuối cùng cũng đến lượt ta có thù báo thù có oán báo oán rồi, lần trước hắn hại ta bị đánh, lần này nếu hắn dám hành xử lỗ mãng, ta sẽ viết thư cáo trạng về kinh thành”.

Thẩm Nguyệt nheo mắt, không hề phản bác.

Hạ Du bỗng đổi giọng, hắn ta nói: “Nhưng trông hắn có vẻ văn nhã mà lúc làm việc cũng cố chấp đấy nhỉ”.

“Hửm?”

“Cô không biết đấy chứ, từ khi ra khỏi kinh thành, hắn vội vã lên đường, không hề dừng chân dù chỉ thoáng chốc, nếu không bọn ta làm sao có thể đuổi kịp cô chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi. Trên đường đi hắn đã làm chết ba con ngựa rồi”.

Thẩm Nguyệt thoáng sững người.

Lá cây khẽ đung đưa, ánh sáng lốm đốm lấp lánh dao động trên vạt váy của nàng.

Hạ Du nói: “Tuy không muốn thừa nhận lắm, nhưng riêng về điểm này thì ta rất bội phục, không ngờ một người đọc sách lại có nghị lực như thế. Hắn có thể ra roi thúc ngựa cả ngày lẫn đêm, mỗi tối chỉ nghỉ ngơi nhiều nhất là hai canh giờ. Mẹ kiếp, ta liều cái mạng này mới miễn cưỡng đuổi kịp hắn, dọc đường mệt đến mức suýt hộc máu. May mà tiểu gia ta căn cốt không tệ mới không đến mức cắm đầu ngã xuống”.

“Sao ngươi không đi theo đội hộ vệ ở phía sau, như thế cũng đỡ phải chịu khổ hơn”, Thẩm Nguyệt hoàn hồn lại, nàng đáp.

“Như thế không biết tới ngày tháng năm nào mới đuổi kịp cô, ta cũng muốn trông thấy cô thật mau”, Hạ Du nói: “Hắn lo lắng cô sẽ gặp chuyện, ta cũng lo lắm chứ. Huống hồ nhiệm vụ mà hoàng thượng giao cho ta là nhất định phải trông chừng hắn, nếu ta không đi theo hắn, làm sao tóm được sai phạm của hắn mà cáo trạng”.

Thẩm Nguyệt dở khóc dở cười: “Ngươi đúng là thật thà quá, hở ra là đòi cáo trạng, nhưng người đọc sách giảo hoạt lắm, nhất định sẽ giấu thật kỹ cái đuôi cáo của mình”.

Sau đó nàng hỏi thêm: “Ngươi có biết là ai tiến cử ngươi đi theo không?”

Nếu không phải vì được ai đó tiến cử thì trong triều có cả đống người dùng được, tại sao cứ phải phái một người không ở trong triều.

Hạ Du ngẫm nghĩ rồi đáp: “Không biết nữa. Nhưng công công tới truyền thánh chỉ đã nhắc tới ân oán giữa ta và đại học sĩ”, hắn ta ngừng lại trong thoáng chốc: “Ân oán này chẳng có mấy người biết, khi ta bị đánh cũng là ở nhà ta, cha ta sợ mất mặt sẽ không lấy chuyện này ra khoe khoang đâu”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Đây là chuyện nhà của nhà ngươi, đừng quên, khi ấy trong nhà ngươi vẫn còn một người huynh trưởng là con của thiếp thất ở đó, cũng làm quan trong triều”.

“Ý của cô là hắn ta tiến cử ta?”

“Nếu đúng là hắn ta thì có lẽ động cơ không đơn giản, sau này phải cẩn thận”.

Hạ Du gật gật đầu: “Ta sẽ cẩn thận. Lần này có thể ra ngoài, cùng cô tới biên quan, ta thực sự rất vui. Lần trước cô giúp ta, ta còn chưa kịp cảm ơn cô đàng hoàng, lần này bất luận thế nào ta cũng phải đi cùng cô, bảo vệ an toàn cho cô”.

Thẩm Nguyệt nhìn Thanh Hạnh và hai hộ vệ đã quay về, thong dong cười: “Vậy trước hết ngươi giúp ta xử lý nha đầu kia, nàng ta cứ giám sát ta mãi, ta thấy rất phiền”.

“Yên tâm, chuyện nhỏ nhặt này giao cho ta là ổn ngay”.

Thế là Thanh Hạnh vừa quay về, còn chưa kịp tới gần Thẩm Nguyệt đã bị Hạ Du gọi qua. Hắn ta dựa người vào gốc cây than mệt, bảo Thanh Hạnh tới bóp chân cho mình.