Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 250: Đổi Người Lấy Thành




Tin tức bên phía Dạ Lương hẳn là cũng sắp tới rồi, nhiều nhất là vài ngày nữa. Thẩm Nguyệt chỉ đi trước mấy ngày, ở trên đường lại có người hộ tống nên chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng.

“Làm sao ta có thể để nàng một mình đi mạo hiểm được”, Tô Vũ lầu bầu thấp giọng nói.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Nguyệt nằm trên giường, đã khuya nhưng nàng vẫn không ngủ được.

Nàng ôm Bắp Chân của mình trong vòng tay, cảm thấy có ôm thế nào cũng không đủ.

Nàng nắm nhẹ bàn chân của Bắp Chân, nhẹ giọng nói: "Con cái càng lớn lại càng khó dứt bỏ, kiếp trước mẹ chắc đã mắc nợ con rồi cho nên kiếp này còn chưa kịp yêu đương mà đã có con. Trước kia mẹ cảm thấy con là cục nợ, bây giờ cho dù con là cục nợ thì mẹ cũng muốn nhận".

"Cục nợ này, sau này con phải luôn đứng về phía mẹ, biết không hả? Chờ mẹ của con tìm được mối tốt thì con không được phép quấy rầy, về sau con còn phải giúp đỡ mẹ, dỗ dành mẹ nghe không?"

Thẩm Nguyệt lại ôm hôn Bắp Chân rồi nói: "Nếu như mẹ đi lâu quá mà không trở về thì nhị nương sẽ đưa con đi tìm Liên thúc thúc. Liên thúc thúc là người tốt, sẽ bảo vệ tốt cho con".

Bắp Chân tỉnh lại, yên lặng mở to mắt lặng lẽ nhìn nàng.

Thẩm Nguyệt không nhịn được cười nói: "Có nói với con chuyện này thì con cũng không hiểu. Thôi quên đi, ta không nói nữa".

Rạng sáng, Thẩm Nguyệt ngủ một giấc liền dậy.

Nàng mặc thường phục, vấn tóc đơn giản, không hề trang điểm.

Chuyến đi này không phải để du sơn ngoạn thủy mà là đi xa làm việc, trên đường đi đầy khó khăn bất tiện, tất nhiên là phải ăn mặc càng đơn giản càng tốt.

Nhưng khi Ngọc Nghiên đang vấn tóc cho Thẩm Nguyệt thì nàng lại cầm trâm cài ngọc trên bàn đưa cho nàng ta rồi nói: "Dùng cái này đi".

Ngọc Nghiên không hỏi thêm câu nào, chỉ lặng lẽ cài trâm lên búi tóc.

Khi họ chuẩn bị xuất hành thì xe ngựa đã chờ sẵn trước cổng phủ tướng quân, một đám thị vệ trong cung đã xuất hiện hộ tống Thẩm Nguyệt đi xuống phía nam.

Bên cạnh xe ngựa còn có một cung nữ cũng được phái đến từ cung điện đang kiên nhẫn chờ đợi.

Ngọc Nghiên cho tất cả hành lý lên xe ngựa, sau đó theo Thẩm Nguyệt bước ra khỏi cổng.

Một nhóm người theo họ ra khỏi cửa.

Ngọc Nghiên đỏ mắt đứng với Thôi thị, Thôi thị thì đang ôm Bắp Chân trên tay.

Quản gia dẫn đầu một đám người hầu, lo lắng tang thương nói: "Công chúa đi chuyến này, đường sá xa xôi, nhất định phải bảo trọng. Lão nô không có tâm nguyện gì, chỉ hi vọng công chúa có thể mang theo tướng quân bình an trở về".

Người quản gia trung thành khẽ lau nước mắt.

Mọi người đều biết Thẩm Nguyệt sẽ đi đón thi hài của Tần Như Lương trở về kinh đô, nhưng chi tiết thì không ai biết rõ. Phủ tướng quân tạm thời sẽ không tổ chức tang lễ, chờ thi hài của Tần Như Lương được mang về kinh rồi mới cử tang.

Liễu Mi Vũ vẫn còn sững sờ ở trong Phù Dung Uyển, không muốn tin rằng Tần Như Lương đã chết.

Thẩm Nguyệt đã sắp xếp xong nhiều chuyện trong phủ, có quản gia ở đó thì nàng cũng không cần quá lo lắng. Thứ duy nhất đáng quan tâm chính là Liễu Mi Vũ, Thẩm Nguyệt đã dặn dò phải nhốt nàng ta trong Phù Dung Uyển, không được phép cho nàng ta rời khỏi viện của mình nửa bước.

Thẩm Nguyệt nhéo nhéo mặt của Bắp Chân, cười nói: "Bắp Chân, mẹ đi đây".

Bắp Chân bồn chồn vung vẩy tay chân trong lòng của Thôi thị.

Khi Thẩm Nguyệt quay lại và đi về phía xe ngựa, Bắp Chân trước giờ luôn im lặng lại đột nhiên bật khóc.

Nó không ngừng giãy dụa trong lòng Thôi thị, suýt chút nữa thì Thôi thị còn không thể giữ được nó.

Hai mắt Thôi thị đỏ hoe, bà ta nói: "Công chúa, hay là người quay lại ôm Bắp Chân thêm một lần đi, đã lâu lắm rồi nó không khóc như thế này".

Thẩm Nguyệt dừng lại trước xe ngựa một chút nhưng vẫn cố nén không quay đầu lại, cuối cùng nàng bước lên xe ngựa, nói với Thôi thị: "Cứ để cho nó khóc, khi nó khóc đủ rồi và nhận ra có khóc ta cũng không trở về thì tự nhiên nó sẽ không khóc nữa".

Thật ra nàng cũng muốn quay lại ôm Bắp Chân thêm nhiều lần nữa, nhưng nàng nhận ra có làm như vậy cũng không giúp ích được gì, ngược lại còn khiến cho đôi bên thêm miễn cưỡng.

Xe ngựa trên đường rời khỏi kinh đô, đi ngang qua đường phố phồn hoa, ánh sáng mặt trời chiếu ánh vàng rực rỡ lên tòa lầu ngắm sao cao nhất trên phố.

Thẩm Nguyệt đột nhiên dao động, vén rèm lên nhìn.

Dường như trên lầu ngắm sao có bóng dáng của ai đó?

Nàng không thể nhìn thấy rõ mặt hắn nhưng lại cảm thấy bận tâm.

Sau đó, khi xe ngựa ra khỏi cổng thành thì nàng mới ngoảnh lại liếc mắt một cái rồi không còn lưu luyến gì nữa.

Quả thực Thẩm Nguyệt vừa rời kinh được mấy ngày thì ở phía nam lại truyền đến tin tức mới.

Tần Như Lương không chết nhưng rơi vào tay của kẻ thù Dạ Lương.

Tin tức này khiến triều đình Đại Sở vừa vui vừa buồn.

Vui vì cuối cùng đại tướng quân cũng còn sống và có thể tiếp tục phục vụ cho Đại Sở trong tương lai, buồn vì lần này chẳng những Đại Sở mất mặt mà còn tạo điều kiện cho Dạ Lương đưa ra những điều kiện hà khắc để đổi người.

Nếu như hai quốc gia tiếp tục chiến loạn thì đối với cả hai đều không có lợi.

Binh lực của Đại Sở không đủ, Dạ Lương cũng chỉ mới hồi phục được mấy năm, sinh khí cũng chưa khôi phục, cả hai nước đều không thích hợp để tiếp tục chiến tranh kéo dài.

Lần này Dạ Lương chủ động khiêu khích chẳng qua chỉ muốn thị uy chiếm chút lợi nhỏ.

Dạ Lương đề xuất đổi mạng sống của đại tướng quân để lấy năm tòa thành ở biên giới Đại Sở.

Nếu Đại Sở không muốn thì Dạ Lương chỉ có thể thừa thắng xông lên.

Dạ Lương chẳng những sẽ dốc hết toàn lực mà còn sẽ tích cực tìm kiếm đồng minh. Đại Sở đang xảy ra chiến loạn, nếu để Bắc Hạ lợi dụng nhảy vào thì Đại Sở sẽ gặp nguy hiểm.

Tin tức này khiến hoàng đế tức giận, các quan đại thần trong triều chia thành hai phe, mỗi người đều có ý kiến riêng.

Có phe chủ chiến cũng có phe chủ hòa.

Có văn thần chủ động đứng ra phân tích lợi hại, nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, hiện nay nội chính Bắc Hạ đã yên ổn, Bắc Hạ đối với Đại Sở ta như hổ rình mồi, hơn nữa quan hệ với Đại Sở cũng vô cùng xơ cứng ác liệt. Lại nói, quốc khố Đại Sở lúc này cũng không tràn đầy, không thể kéo dài thời gian chống đỡ cho lương thảo của quân đội".