Thẩm Ngữ

Chương 73: Chương 73:




Đứa bé được bốn tuổi thì Thẩm Ngữ lên đại học, năm ấy cô hai mươi tuổi.
 
Vào ngày khai giảng, hai vợ chồng đưa bé đi nhà trẻ sớm, Thẩm Ngữ nói với bé: “Trưa nay mẹ không có thời gian đến đón con được, cục cưng phải nghe lời dì Nguyệt đó.”
 
“Mẹ đi đâu thế?” Bạn nhỏ Diệp Tĩnh Hi nghe thấy mẹ không tới đón mình thì quên luôn cả xưng “cục cưng” mà bé không thích nhất. Bé lo lắng nắm tay mẹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Con quên rồi sao? Mẹ giống con, mẹ cũng phải đi học.”
 
“Con đi nhà trẻ giữa trưa là có thể về nhà, mẹ không được về ạ?” Diệp Tĩnh Hi chớp chớp đôi mắt to.
 
“Về được nhưng mười hai giờ giờ mẹ mới tan học. Mấy giờ con về?”
 
“Mười một giờ giờ!” Diệp Tĩnh Hi đáp ngay, hai con số kế nhau làm bé không bối rối nữa.
 
Diệp Tĩnh Hi bắt đầu quay sang dùng ánh mắt hy vọng nhìn Diệp Lệ Thành: “Thế ba thì sao?”
 
“Ba cũng phải đi làm.” Diệp Lệ Thành cười rồi đưa tay sờ đầu con trai, “Được rồi, nói tạm biệt với ba mẹ nào.”
 
Diệp Tĩnh Hi ra vẻ người lớn: “Con với dì Nguyệt nấu cơm xong sẽ đợi mẹ về ăn, mẹ đi học ngoan nha.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Ngữ mừng rỡ hôn một cái lên gò má bầu bĩnh của bé. Cô đợi đến lúc bé khuất bóng trong lớp học rồi mới rời đi.
 
Lễ khai giảng bắt đầu lúc chín giờ, Thẩm Ngữ đến sân tập hợp trước mười phút. Tuy hai mươi mốt tuổi mới bắt đầu cuộc sống sinh viên thì cũng tính là hơi “dừ”, nhưng may là bây giờ sinh viên đều makeup đi học, Thẩm Ngữ để mặt mộc nên nhìn trẻ hơn bọn họ một tí.
 
Số lượng sinh viên nữ khoa Tiếng Anh cũng xêm xêm số lượng sinh viên nam, bọn họ đều mặc váy ngắn để lộ cặp chân trắng nõn làm sinh viên nam nhìn mát cả mắt. Thẩm Ngữ hơi lớn tuổi, vả lại do bận chăm con nên cô cũng không có thời gian để chú ý những đề tài đang được chú ý khiến cô chẳng thể trò chuyện với bọn họ được. Cuối cùng cô chỉ đành đứng một mình ở cuối hàng.

 
Mặc dù cô chỉ đứng yên ở đó nhưng cũng đã hấp dẫn không ít ánh mắt, quần áo trên người cô không phải hàng hiệu nhưng gương mặt của cô cũng khiến người ta vừa nhìn là đã nghĩ cô nhất định là con nhà giàu.
 
Chín giờ mười phút, hiệu trưởng vẫn chưa đến, một thầy giáo lên xin lỗi nói là lễ khai giảng sẽ bị dời đến mười giờ mới bắt đầu. Đám sinh viên than vãn ầm ĩ sau đó bắt đầu đi đến nhà ăn tránh nắng, Thẩm Ngữ cũng tùy tiện đi theo.
 
Cô đến máy bán hàng tự động định mua một lon nước, nhưng cô còn chưa chọn xong thì một lon Coca đã xuất hiện trước mắt cô.
 
Thẩm Ngữ nhìn lên, là một nam sinh cao to.
 
“Mời bạn.”
 
Thẩm Ngữ giật mình, cô ngừng vài giây rồi mới mở miệng: “Không cần đâu, cảm ơn.”
 
“Mình có thể add WeChat của bạn không?” Nam sinh cũng không thấy xấu hổ, cậu ta rút tay về nói ra mục đích chính của mình.
 
Thẩm Ngữ xin lỗi mỉm cười: “Ngại quá.”
 
Thẩm Ngữ kể chuyện cỏn con này cho Diệp Lệ Thành nghe chơi, không ngờ trưa hôm đó, Thẩm Ngữ vừa mới ra khỏi cổng trường là đã thấy Diệp Lệ Thành đang ôm con đứng đó chờ cô.
 
Diệp Tĩnh Hi vừa thấy mẹ thì lập tức vùng vẫy tụt xuống, giang hai tay chạy về phía Thẩm Ngữ: “Mẹ ơi con nhớ mẹ quá!”
 
Việc cô kết hôn đã được công khai và cô cũng có điền nó trong thông tin cá nhân khi nộp cho trường. Sinh viên trường đều biết trong đám tân sinh viên có người đã kết hôn nhưng ít ai biết người đó là Thẩm Ngữ.
 
Hành động này của Diệp Lệ Thành khiến Thẩm Ngữ được hưởng đãi ngộ đặc biệt trong suốt bốn năm đại học, đồng thời cũng dập tắt ý định của những người muốn theo đuổi Thẩm Ngữ.
 
Thẩm Ngữ bế con lên, Diệp Lệ Thành ôm eo Thẩm Ngữ, một nhà ba người rời đi dưới ánh mắt của mọi người.

 
Ban đêm, sau khi dỗ con ngủ xong, Thẩm Ngữ bị Diệp Lệ Thành bế lên giường, thời khắc mà anh mong đợi suốt cả ngày cuối cùng cũng đến.
 
“Đi học có quen chưa?” Diệp Lệ Thành hôn lên cổ Thẩm Ngữ.
 
“Cũng được… Nhưng những chủ đề mà bọn họ nói em không có hiểu…” Thẩm Ngữ rất buồn rầu, từ có Diệp Tĩnh Hi, điều cô quan tâm nhất là giáo dục bé.
 
“Bọn họ nói cái gì?” Diệp Lệ Thành đẩy nội y cô ra rồi liếm mút đầu vú.
 
“A… Em, em cũng không nhớ rõ lắm…” Thẩm Ngữ bị trêu chọc đến cả người nóng lên.
 
Ai cũng nói phụ nữ sau khi mang thai xong sẽ dậy thì lần thứ hai, mặc dù đã qua thời kì cho con bú nhưng ngực Thẩm Ngữ vẫn lớn hơn trước một cup, Diệp Lệ Thành vô cùng thích. Nhiều khi nửa đêm tỉnh giấc Thẩm Ngữ đều phát hiện tay Diệp Lệ Thành vẫn luôn nắm bầu ngực mình, đôi khi còn xoa vài cái.
 
“Chờ con lên tiểu học là chúng ta có thể làm chuyện chúng ta thích rồi.” Diệp Lệ Thành ngậm bên vú còn lại, lửa dục dần dần bốc lên. Lúc Diệp Lệ Thành đi vào được một nửa thì cửa bỗng mở ra, bé con ôm gấu teddy tò mò đứng ngoài cửa.
 
Diệp Lệ Thành vội kéo chăn qua che lại, Thẩm Ngữ né qua một bên, nhanh chóng mặc quần áo dưới lớp chăn.
 
Thẩm Ngữ bình tĩnh lại rồi gọi bé sang.
 
Diệp Tĩnh Hi bò lên giường rồi dựa vào ngực mẹ: “Mẹ ơi con ngủ với mẹ được không?”
 
Thẩm Ngữ biết hôm nay mình có ít thời gian bên con nên liền nói Diệp Lệ Thành nhích qua một bên để nhường chỗ cho bé.
 
Bạn nhỏ Diệp Tĩnh Hi nói: “Con muốn ngủ ở đây.”
 

Ở đây là chỉ trong ngực Thẩm Ngữ.
 
“Lông chân ba cọ đau lắm.” Bé con muốn hưởng thụ nên liền nhõng nhẽo với mẹ.
 
Bé con hôn một một cái rõ to lên trán ba rồi thêm một cái nữa trên má: “Ba ngủ ngon.”
 
Bé quay sang hôn mẹ: “Mẹ cũng ngủ ngon.”
 
Thẩm Ngữ yêu thương hôn lên trán bé: “Cục cưng ngủ ngon.”
 
Tắt đèn, trong phòng lập tức tối đen.
 
Ban đêm im ắng, Thẩm Ngữ mơ thấy bản thân đang ngồi trên một con thuyền, những đợt sóng lớn đập vào thuyền, bọt sóng vỡ tan rồi rơi xuống mặt nước, cảm giác chông chênh này khiến cô không khỏi cảm thấy căng thẳng.
 
Trong một lần chới với khi bị ‘rơi xuống’, Thẩm Ngữ bừng tỉnh, vô thức rên rỉ một tiếng.
 
Cô cuống quít che miệng lại, lo lắng nhìn về phía con mình, Diệp Lệ Thành ở phía sau đột nhiên thúc một cú thật mạnh, Thẩm Ngữ đâm đến nhích về phía con một chút.
 
Thẩm Ngữ đang nằm tư thế đưa lưng về phía Diệp Lệ Thành, anh đưa tay ra trước thưởng thức bầu ngực cô, thứ kia đang tùy ý xâm phạm chỗ mềm mại giữa hai chân Thẩm Ngữ.
 
“Cục cưng… Còn ở đây…” Thẩm Ngữ run run nhỏ giọng nói.
 
“Anh biết.” Diệp Lệ Thành che miệng Thẩm Ngữ lại, anh không quan tâm mà tiếp tục làm cô, “Con ngủ rồi, em nhỏ tiếng một chút thì sẽ không làm con thức.”
 
“Chúng ta… Đi ra ngoài…” Thẩm Ngữ duỗi tay ra sau đẩy Diệp Lệ Thành, cô năn nỉ anh, “Chú ơi, đi ra ngoài rồi chú muốn làm gì cũng được…”
 
Diệp Lệ Thành rút dương vật ra, đặt chân dài xuống giường, sau đó bế Thẩm Ngữ lên.
 
Hai chân Thẩm Ngữ câu trên eo Diệp Lệ Thành, giữa hai cánh mông còn mơ hồ thấy được dương vật thô to đang ra vào. Dương vật lúc sâu lúc nông theo bước đi của anh, những cú thúc không có quy luật khiến lửa dục càng tăng thêm nhiều lần, Thẩm Ngữ cắn lên Diệp Lệ Thành thì mới ngăn được tiếng rên rỉ.
 
Cửa phòng ngủ mới vừa khép lại thì Diệp Lệ Thành đã đè Thẩm Ngữ lên tường, nhiều lần anh còn không chút lưu tình mà đâm thẳng vào điểm G.

 
Tử cung Thẩm Ngữ co chặt, kẹp lấy quy đầu Diệp Lệ Thành. Anh bị kẹt ở đó, rút ra không được mà đi vào cũng không xong, trán toát đầy mồ hôi.
 
“Sinh con rồi mà còn chặt như vậy, đúng là quá dâm.” Diệp Lệ Thành hung ác cắn môi dưới Thẩm Ngữ, “Không chịch em đến khi chỗ này rộng ra thì đêm nay anh không ngủ.”
 
“Làm nó rộng ra! Chú ơi em không kẹp nữa…” Thẩm Ngữ sợ cực kỳ, đã từng có mấy năm kinh nghiệm trong chuyện làm tình nên đương nhiên cô biết đàn ông đều thích chặt. Thẩm Ngữ sợ Diệp Lệ Thành nói được làm được rồi sẽ chịch cô đến khi nơi đó bị rộng ra.
 
Thẩm Ngữ cố gắng thả lỏng cơ thể để anh không gặp khó khăn nữa. Nhưng Diệp Lệ Thành lại ác ý trêu đùa cổ tử cung, lần nào cũng đâm đến nó. Quy đầu liên tục ‘hành hạ’ tử cung Thẩm Ngữ, cô không biết là bản thân đã cao trào bao nhiêu lần.
 
Lúc Thẩm Ngữ gần cạn hết sức lực thì Diệp Lệ Thành mới muốn bắn, anh rút dương vật ra, đặt Thẩm Ngữ xuống đất sau đó thọc vào cái miệng nhỏ đỏ bừng rồi đâm đâm vài cái sau đó bắn tinh ào ạt.
 
Ngày mai Thẩm Ngữ còn phải đi học, bắn vào bên trong thì còn phải tắm rửa nên anh dứt khoát bắn vào miệng cô. Diệp Lệ Thành giữ gáy Thẩm Ngữ, dương vật thô to chậm rãi ra vào, yết hầu cô trượt xuống, nuốt toàn bộ tinh hoa của anh vào bụng.
 
Thẩm Ngữ đã rất quen với việc khẩu giao và nuốt tinh dục, lúc dương vật còn trong trạng thái nửa cương, cô liền liếm sạch phần thân, ngay cả một chút tinh dịch còn dính ở mã mắt cô cũng không tha.
 
Diệp Lệ Thành đỡ Thẩm Ngữ đứng lên, rồi ngồi xổm xuống xem xét nơi riêng tư của Thẩm Ngữ, hai cánh hoa hé mở làm lộ ra cửa động, chúng không khép lại được, cửa huyệt bị cọ xát thành màu đỏ ửng, xinh đẹp cực kỳ.
 
Diệp Lệ Thành rất hài lòng với ‘kiệt tác’ đêm nay, anh yêu thương hôn lên môi Thẩm Ngữ: “Anh yêu em quá.”
 
“Em cũng yêu chú.” Thẩm Ngữ động tình hôn đáp trả.
 
Trong vô thức, ‘dục vọng’ mới vừa được phát tiết của Diệp Lệ Thành lại ngẩng đầu.
 
Suốt một suốt đêm, Thẩm Ngữ bị đè trên đất làm đến hôn mê cũng chưa được bước chân vào phòng, đến khi ngoài trời lộ ra ánh sáng le lói thì Diệp Lệ Thành mới ôm Thẩm Ngữ về giường. Điều đáng nói là mặc dù Thẩm Ngữ đã ngủ rồi nhưng nếu ngửi được mùi tinh dịch thì cô đều sẽ chủ động liếm hết, chỉ là liếm không sạch mà thôi. Lúc bạn nhỏ Diệp Tĩnh Hi thức giấc thì nhìn thấy bên khóe miệng mẹ mình có vệt trắng, bé thần bí kể với ba là bé phát hiện tối hôm qua mẹ lén uống sữa bò một mình.
 
Diệp Lệ Thành giả vờ xoa đầu con trai, lấy lý do là sợ mẹ thấy ngại nên con phải giữ bí mật đấy nhé.
 
Bé con ngây thơ còn tưởng là bản thân đã giúp mẹ giữ kín được một bí mật động trời.