Thẩm Ngữ

Chương 58: Chương 58:




Chương 58: Hiệu trưởng nghe lén (H)
 
Đôi mắt gặp lại ánh sáng, Thẩm Ngữ nhìn thấy Diệp Lệ Thành thì sợ hãi trong lòng lập tức hóa thành ủy khuất, nước mắt chảy nhiều hơn, “Chú xấu tính lắm… Chú dọa em…”
 
Diệp Lệ Thành thấp giọng cười ra tiếng, “Không nghe ra giọng tôi sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Ngữ mím môi lắc đầu, “Sao chú lại có thể như vậy…”
 
“Em sợ quá… Chú khi dễ em… Hức hức…”
 
“Không phải hồi trưa em đồng ý tôi muốn chơi như thế nào thì chơi sao?” Diệp Lệ Thành hôn lên mắt cô, thẳng lưng cắm vào hoàn toàn.
 
“Em nói là buổi tối!” Thẩm Ngữ nói, “Chiều nay còn phải đi tái khám, chú, chú làm như vậy, bác sĩ nhìn ra thì phải làm sao?”
 
Thẩm Ngữ còn nhỏ tuổi, cô không muốn bị người khác biết được chuyện ấy ấy của mình, lần đó Diệp Lệ Thành làm, bác sĩ đã lải nhải mãi.
 
“Hơn nữa bây giờ đang ở trường học, em muốn về học…” Nói xong cô giận dỗi quay đầu, không muốn nhìn Diệp Lệ Thành.
 
“Ai bảo em không cho tôi chịch em trong phòng học nên tôi chỉ có thể ra hạ sách này.” Hai tuần rồi Diệp Lệ Thành chưa ‘ăn thịt’, bây giờ là lúc lửa dục đốt người nhất, vả lại dương vật cũng đã cắm vào tiểu huyệt rồi, đừng hòng anh rút ra, “Tôi nhịn lâu lắm rồi, Tiểu Ngữ ngoan, cho tôi thoải mái một chút được không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Muốn trách thì trách tiểu huyệt em lâu khỏi quá, lúc làm việc tôi cũng chỉ nghĩ đến việc muốn chịch em.”
 
Diệp Lệ Thành đã không còn là người đàn ông cấm dục lúc trước, nhu cầu tình dục của những người tầm tuổi trung niên hoàn toàn không thấp hơn đám trai trẻ. Vả lại từng có kinh nghiệm tình cục nên Diệp Lệ Thành có thể làm tình lâu và có nhiều kỹ thuật hơn đám trai trẻ. Phụ nữ trưởng thành còn không chống lại được huống chi là Thẩm Ngữ còn non và xanh. Diệp Lệ Thành cắm vài cái là dâm dịch đã ào ạt trào ra giúp anh ra vào tiện hơn.
 
“A… Chú còn trách em sao…” Thẩm Ngữ giận mắng một câu, nhưng từ phản ứng của cô thì Diệp Lệ Thành vẫn nhận ra là cô đã thần phục anh.
 
“Không trách em thì trách ai, trước khi gặp em thì một tháng tôi làm tình 3,4 lần đã tính là nhiều. Sau khi gặp em thì em tính thử xem, tôi và em làm tình bao nhiêu lần?”

 
“…Em, em không có đếm.”
 
“Ha ha, đếm không nổi đâu nhỉ.” Diệp Lệ Thành cắn môi dưới của cô, ngậm vào miệng rồi liếm mút, anh đưa tay cởi trói cho cô, “Em ráng nhịn đừng kêu quá lớn, chú muốn làm.”
 
Nói xong, lui ra chỉ chừa lại quy đầu trong tiểu huyệt, “Tiểu Ngữ cúi đầu nhìn xem tôi chịch em như thế nào.”
 
Chân Thẩm Ngữ gác hai bên tay vịn, cô ngồi cong lưng, tư thế này chỉ cần rũ mắt xuống là có thể nhìn rõ nơi giao hợp.
 
Thẩm Ngữ đỏ mặt gật đầu nhẹ, dương vật đỏ tím của Diệp Lệ Thành chôn trong tiểu huyệt cô. Dưới ánh sáng tối tăm, màu sắc của dương vật có vẻ đậm hơn, gần với màu tím đen, nhìn giống như một con trăn đáng sợ, mà tiểu huyệt cô chính là cái động để nó ngủ động.
 
Dương vật càng thêm to dưới cái nhìn của cô, gân xanh trên phần thân giật giật, Thẩm Ngữ vừa sợ vừa xấu hổ, cô dời mắt.
 
“Có lớn không?”
 
Diệp Lệ Thành chậm rãi đẩy mạnh, bắt đầu hỏi những vấn đề mà đàn ông quan tâm.
 
“…Vâng.”
 
“Thích không?”
 
Thẩm Ngữ thẹn thùng, giọng nhỏ như muỗi kêu, “… Thích.”
 
“Nó là của em, sau này chỉ dành cho mỗi em.” Diệp Lệ Thành hứa hẹn với Thẩm Ngữ, đồng thời cũng mong cô hứa với mình, “Tiểu huyệt của em có dành cho tôi không?”
 
Thẩm Ngữ xấu hổ đến nóng người, “… Có.”
 
“Tiểu Ngữ ngoan, nói giống tôi đi.” Diệp Lệ Thành dẫn dắt cô mở miệng.
 

“…”
 
Thẩm Ngữ lắp bắp mãi, cô không nói nên lời, may là Diệp Lệ Thành biết cô da mặt mỏng nên cũng không ép cô nữa, anh nhanh chóng ra vào dẫn dắt cả hai chìm vào bể dục.
 
Bên trong cánh cửa một mảnh lửa nóng, ngoài cửa lại xuất hiện một tình huống khác lạ.
 
Ngoài cửa cách phòng 805 5 mét, hiệu trưởng do dự đứng ở đó.
 
Thông qua ảnh trong điện thoại Tiết Linh Nhi, thầy biết Thẩm Ngữ cùng Diệp Lệ Thành quen biết nhau nhưng thầy không tin giữa bọn họ có quan hệ không chính đáng. Thẩm Ngữ xinh đẹp, có ưu điểm riêng, ở trường vẫn luôn tuân thủ nội quy, là học sinh ưu tú của trường, cũng rất ngoan ngoãn. Thầy còn cố tình hỏi vài giáo viên khác, không một không ai là không khen Thẩm Ngữ. Thầy thật sự không thể tin Thẩm Ngữ sẽ thông dâm với người đã có vợ, không tin là cô sẽ làm ra chuyện trái đạo lý như thế.
 
Cho đến hôm nay, lúc Diệp Lệ Thành đến chỉ thẳng tên bảo muốn tìm Thẩm Ngữ thì thầy mới ý thức được những bức ảnh đó là thật.
 
Diệp Lệ Thành đóng góp xây thư viện cho trường, sửa chữa lại ký túc xá, là một hiệu trưởng, thầy không tìm được lý do nào để từ chối yêu cầu của Diệp Lệ Thành. Thầy biết Diệp gia ở thành phố này chính là một sự tồn tại độc nhất vô nhị, thầy chỉ là một hiệu trưởng nhỏ bé, thầy không dám chọc giận Diệp Lệ Thành.
 
Thầy dựa theo yêu cầu Diệp Lệ Thành mà đặt một văn phòng tư nhân ở đây, Diệp Lệ Thành còn nhắc nhở một câu, sau này bản thân sẽ thỉnh thoảng đến đây.
 
Đây không phải là biến trường học thành nơi vụng trộm yêu đương của Diệp Lệ Thành sao!?
 
Hiệu trưởng mang theo tâm trạng thấp thỏm, thầy do dự một lúc lâu sau đó vẫn nhẹ nhàng đến gần phòng, kề tai lên cửa.
 
Chất lượng cửa trong trường giống nhau, hiệu quả cách âm cũng không tốt, hiệu trưởng nghe rõ tiếng rên rỉ của Thẩm Ngữ.
 
Bọn họ, bọn họ thật sự…
 
Hiệu trưởng khẩn trương mức trán toát mồ hôi lạnh.
 
Thẩm Ngữ còn chưa mười tám, Diệp Lệ Thành thì chừng đó tuổi, Thẩm Ngữ còn bằng tuổi con gái Diệp Lệ Thành, đúng là tạo nghiệt…

 
Tuy hiệu trưởng cảm thông cho Thẩm Ngữ nhưng thầy cũng không muốn xuất đầu lộ diện vì cô.
 
Một là hai người này anh tìm em nguyện, hai là không thể trêu vào.
 
Nhưng phải nói là tiếng rên rỉ của Thẩm Ngữ còn ngọt hơn những người phụ nữ tình trường phong phú nhiều, hiệu trưởng không khỏi bị cuốn vào bầu không khí phủ đầy tình dục ấy.
 
Không biết sao, tiếng rên rỉ càng lúc càng rõ, một tiếng “ầm” nhỏ vang bên tai hiệu trưởng.
 
“Nhiều nước quá, em cúi đầu nhìn xem, trên sàn nhà đều là nước của em.”
 
Thẩm Ngữ không đáp lời, phỏng chừng đã bị chịch đến tối tăm mặt mũi.
 
Cũng đúng, sao Thẩm Ngữ có thể trả lời câu nói thô thiển ấy được, hiệu trưởng hiểu rõ đạo lý này.
 
“A! Quá sâu, đau…” Thẩm Ngữ nhõng nhẽo xin tha.
 
Tiểu huyệt bị đau sau?
 
Hiệu trưởng không tự giác bắt đầu tưởng tượng tiểu huyệt Thẩm Ngữ mềm như thế nào, mười sáu tuổi, lông chắc còn chưa mọc nhỉ?
 
Hiệu trưởng không khỏi nghĩ đến vị kia trong nhà mình, tuy cũng ổn đấy nhưng cơ thể làm sao bằng những em xanh tươi mơn mởn được.
 
Khi nào đi công tác ở nơi khác thì tìm thử vài em trẻ tuổi để thử cảm giác lạ, nghe cũng không tồi nhỉ?
 
Ở tuổi này hiệu trưởng không có hứng thú bao nuôi bồ nhí, thi thoảng tìm mấy em non non để phát tiết dục vọng thì cũng được.
 
Bên trong truyền đến tiếng cười trầm thấp của Diệp Lệ Thành, “Như vậy còn đau không?”
 
Hiệu trưởng cong lưng, ước chừng vị trí rồi áp tai lên nghe lén.
 
Có lẽ Thẩm Ngữ chảy rất nhiều nước, thầy có thể nghe thấy âm thanh lúc dương vật Diệp Lệ Thành ra vào.
 

“Quá chậm, chú nhanh lên một tí…”
 
Thẩm Ngữ hờn dỗi, giây tiếp theo, tiếng “ầm” lúc cơ thể bị đập vào cửa và tiếng “bạch” đồng thời vang lên gây chấn động lỗ tai hiệu trưởng.
 
“A a —— Chú, chú ha ——”
 
“Gọi ông xã.” Âm thanh va chạm càng lúc càng nhanh, Thẩm Ngữ không nhịn được mà hét lên.
 
“Gọi ông xã thì tôi cho em uống sữa bò.”
 
“Ông xã, ông xã… A——” Giọng Thẩm Ngữ hơi run, ngay sau đó là tiếng thở dốc nặng nề của Diệp Lệ Thành.
 
Sau vài tiếng “bạch bạch bạch” thì tiếng rên rỉ của Thẩm Ngữ đột nhiên nhỏ xuống, hiệu trưởng cũng ngồi xổm xuống theo.
 
Diệp Lệ Thành gầm nhẹ một tiếng, “Há miệng.”
 
“A…” Tiếng rên rỉ của Thẩm Ngữ biến mất, thay vào đó là tiếng nước òm ọp.
 
Mười mấy giây sau thì nghe thấy tiếng Thẩm Ngữ nuốt xuống.
 
Thẩm Ngữ đang nuốt tinh dịch? Hiệu trưởng nuốt một ngụm nước miếng.
 
“Thẩm Ngữ ngoan, liếm sạch cho tôi đi.”
 
Thẩm Ngữ thấp giọng “Vâng” một tiếng, sau đó là tiếng liếm láp đầy ái muội.
 
Thẩm Ngữ đang ‘rửa sạch’ dương vật cho Diệp Lệ Thành…
 
Đồng tử hiệu trưởng co lại, thầy từng gặp Thẩm Ngữ rồi, Thẩm Ngữ đó nhìn rất cao ngạo. Thầy không thể tưởng tượng được người cao ngạo như Thẩm Ngữ lại chịu quỳ xuống đất liếm dương vật cho đàn ông, đặc biệt là dương vật đã bắn xong.
 
Hiệu trưởng hoảng hốt đứng dậy rời đi, trong đầu tưởng tượng ra đầu lưỡi đỏ tươi của Thẩm Ngữ đang dính đầy tinh dịch không sạch sẽ đàn ông.