Thẩm Ngữ

Chương 57: Chương 57:




Chương 57: Vườn trường play (2) (H)
 
Thẩm Ngữ cản tay gã lại, hoảng loạn chạy trốn. Vì quá gấp gáp nên cô cũng quên luôn việc cởi vải bịt mắt xuống, “ầm” một tiếng chân cô đụng vào góc bàn, đầu cô mém đập xuống đất.
 
Người nọ nhanh chóng kéo cổ áo cô lại, lúc này Thẩm Ngữ mới nhớ ra chuyện phải cởi mảnh vải bịt mắt ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đừng nhúc nhích!” Người nọ quát lớn một tiếng, gã đè tay Thẩm Ngữ ra sau lưng. Người nọ không quan tâm đến sự giãy giụa của Thẩm Ngữ, gã cưỡng chế kéo cô lại ghế, sau lưng truyền đến tiếng vải cọ xát “Sột sột soạt soạt”, Thẩm Ngữ nhận ra tay mình đã bị trói lại.
 
Thẩm Ngữ kéo tay, cô khó có thể cử động, hình như người nọ đã cột cô vào ghế.
 
“Ưm! Ưm!” Anh muốn làm gì!
 
Thẩm Ngữ chửi ầm lên trong đầu, vươn lưỡi định đẩy cục vải chặn trong miệng mình ra nhưng cục vải đó quá lớn, gã lại nhét quá sâu nên cô cũng không đẩy ra được.
 
“Chạy nữa thì tôi chịch cô trước mặt hiệu trưởng đấy.”
 
Thẩm Ngữ chưa từng bị đe dọa như thế, những người mà cô tiếp xúc từ trước đến giờ không có ai lưu manh như gã cả, so ra thì Diệp Lệ Thành ôn nhu hơn nhiều.
 
Thẩm Ngữ nhớ đến Diệp Lệ Thành, nước mắt bắt đầu chảy ra.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi sẽ lấy cục vải ra, cô có chắc là sẽ không la lên không?” Giọng người nọ dịu đi một chút, tựa hồ mềm lòng, nhưng vẫn không nghe ra giọng thật của gã.
 
Thẩm Ngữ gật đầu, giây tiếp theo cảm giác tắc trong miệng không còn nữa.

 
“Huhu, sao anh lại làm vậy? Tôi cũng không quen biết anh…” Thẩm Ngữ nức nở lên án, mặc dù rất sợ nhưng cô vẫn giữ lời hứa không la lên.
 
“Làm tình không cần quen cũng có thể làm.” Người nọ vuốt ve mặt cô, “Chưa nghe tình một đêm sao?”
 
“Nghe rồi… Nhưng, nhưng tôi không muốn làm với anh…”
 
“Vậy cô muốn làm với ai? Bạn trai?”
 
“…Ừ.”
 
“Ha ha, bạn trai cô lớp mấy? Tuổi nhỏ như vậy hẳn là kỹ thuật tệ lắm đúng không?”
 
“Anh ấy rất lợi hại! Anh đừng nói bậy!” Thẩm Ngữ vội vàng giữ gìn mặt mũi cho Diệp Lệ Thành.
 
Người nọ thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười mơ hồ mang theo vài phần đắc ý, “Khẩu giao cho bạn trai chưa?”
 
Thẩm Ngữ bị gã dụ dỗ trò chuyện, quên luôn việc mình đang bị bắt cóc. Thẩm Ngữ ngạc nhiên khi gã hỏi trắng trợn như vậy, mặt cô lập tức đỏ lên.
 
“Nói tôi biết, cô khẩu giao cho bạn trai chưa?” Người nọ cọ chóp mũi với cô, “Tôi thích người thành thật. Nếu câu trả lời của cô làm tôi vui thì tôi có thể sẽ thả cô.”
 
“Thật sao?” Thẩm Ngữ khờ dại hỏi, cô bị che mắt nên không biết rằng đôi mắt người đàn ông trước mặt đã tràn ngập tình dục.
 
Người nọ “Ừ” một tiếng, chậm rãi kéo khóa quần, thả dương vật thô to đỏ sậm ra.
 

Thẩm Ngữ không biết nguy hiểm đã đến gần mình, giọng cô mang theo hi vọng, “… Từng khẩu giao rồi.”
 
Người nọ chậm rãi vuốt ve côn thịt rồi đi đến bên cạnh cô. Thẩm Ngữ đang ngồi thẳng, đầu cô vừa ngay phần dưới của gã. Lúc này dương vật của người nọ đang đặt ngay tai cô.
 
“Dương vật cậu ta lớn không?” Giọng người nọ càng lúc càng khàn, gã đè thấp dương vật để ngay miệng cô. Thẩm Ngữ cảm nhận được có một nguồn nhiệt đến tới gần mặt mình, nguồn nhiệt đó có xu hướng nóng dần lên khi gần chạm vào da da non mịn của cô.
 
“…Tôi, tôi không biết.” Thẩm Ngữ nghiêng đầu sang bên trái, né tránh nguồn nhiệt.
 
“Nếm thử sẽ biết.”
 
Đầu Thẩm Ngữ bị ép quay về vị trí cũ, gương mặt đụng đến một vật nóng hổi, thứ đó khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.
 
Không phải là…
 
Thẩm Ngữ chưa kịp phản ứng thì người nọ đã đẩy miệng cô ra rồi nhét dương vật vào.
 
“A… Ướt quá.”
 
“Ưm ưm! Ưm!”
 
Thẩm Ngữ biết đó là cái gì, cô đang ngậm dương vật của người đàn ông khác…
 
Có phải là chú sẽ không cần cô nữa?

 
Trong đầu Thẩm Ngữ xuất hiện câu hỏi này, nước mắt cô lập tức tí tách rơi xuống.
 
Tránh ra! Tránh ra!
 
Thẩm Ngữ ngã đầu về sau định nhả dương vật ra nhưng đầu cô đã bị người nọ giữ chặt, không thể động đậy. Thẩm Ngữ định cắn nhưng cằm cũng bị người nọ kiềm chặt, không khép mở gì được. Bây giờ cô như một cái sex toys đang há to miệng, mặc người đàn ông ra vào. Không ngờ miệng cô lại tự phân bố nước miếng, tựa như đang tiếp tay cho gã, so ra thì cô còn thấp hèn hơn cả búp bê tình dục, bởi vì búp bê tình dục sẽ không biết tự phân bố nước miếng để bôi trơn.
 
“Dương vật của tôi lớn hơn hay của bạn trai cô lớn hơn?”
 
“Ưm! Ưm!” Cổ họng Thẩm Ngữ phát ra âm thanh kháng cự, cô liều mạng dùng đầu lưỡi chặn dương vật đang không ngừng đi vào, và cũng mong có thể đẩy được nó ra. Nhưng động tác đó không khác gì đang liếm quy đầu, người nọ bị cái lưỡi linh hoạt ấy làm cho vô cùng thoải mái.
 
Lưỡi Thẩm Ngữ mỏng, đầu lưỡi nhỏ, nó nhiều lần chạm vào mã mắt trên quy đầu, hơn nữa lúc cô dùng sức đẩy ra thì lại giống như đang trêu đùa mã mắt. Người nọ không nhịn được, lúc Thẩm Ngữ dùng lưỡi đẩy đẩy thì người nọ than nhẹ một tiếng rồi vội vàng rút khỏi, nhưng gã vẫn kịp lưu lại một ít dịch tuyến tiền liệt trong miệng cô.
 
“Khụ khụ!” Dương vật người đàn ông này to tầm cổ tay cô, Thẩm Ngữ nghẹn đến đỏ bừng mặt, gã mới vừa rút ra thì cô liền nghiêng đầu ho khan.
 
Người nọ thở hổn hển thân mật hôn lên khóe môi cô, bởi vì được khẩu giao quá sướng nên người nọ cũng quên ngụy trang giọng mình, “Tiểu Ngữ khẩu giao giỏi lắm.”
 
Đầu Thẩm Ngữ trống rỗng, cô không thể chấp nhận được chuyện mình bị người đàn ông khác xâm phạm nên căn bản không nghe người đàn ông đó nói. Thẩm Ngữ đã bỏ lỡ cơ hội phân biệt thân phận của người nọ.
 
Người nọ canh lúc Thẩm Ngữ không tập trung, gã cởi quần đồng phục của cô ea, “Hôm nay mặc quần lót in hình thỏ à…”
 
Người nọ nhìn quần lót in hình con thỏ chibi một lúc rồi mới đưa tay xuống cái khe.
 
Quần lót không ướt.
 
Người nọ thất vọng khẽ thở dài, gã hướng lên trên tìm được viên đậu nhỏ, sau đó xoa nó cách một lớp quần lót.
 
“Ưm… A!” Thẩm Ngữ cắn chặt môi dưới, cô thấy thất vọng với bản thân vì cô đã cảm nhận được khoái cảm khi bị gã âu yếm.

 
“Thoải mái lắm đúng không?” Người nọ khẽ cười một tiếng, “Thật dâm. Dâm như vậy chắc bị ai chịch thì cũng sẽ chảy nước.”
 
“Không, không phải!” Thẩm Ngữ xấu hổ la lên, “Không thoải mái!”
 
Gã đưa tay vào quần lót, một đốt ngón tay thọc vào tiểu huyệt rồi móc móc, sau đó đưa ngón tay ướt dầm dề bôi lên mặt cô, “Không thoải mái vậy đây là cái gì? Hửm?”
 
“Cái miệng nhỏ thật dâm, còn chưa mọc lông mà mới đụng vào thì đã chảy nước. Đến lúc trưởng thành thì bao nhiêu người đàn ông mới đủ thỏa mãn cô đây…”
 
“Không… Không phải… A ưm…” Thẩm Ngữ muốn phủ nhận nhưng cô không tìm được lý do, môi đỏ khẽ nhếch phun ra tiếng rên rỉ.
 
Vì sao cô lại cảm thấy thoải mái? Rõ ràng cô không biết người này…
 
Cô đúng là một người dâm đãng sao?
 
Thẩm Ngữ nghĩ đến mấy vấn đề này, dần dần, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, quần lót bị thấm nước ướt nhẹp.
 
Người nọ dịu dàng cởi quần lót cô ra, đỡ lấy quy đầu chấm dâm dịch ở miệng huyệt, đợi khi quy đầu dính đầy nước thì mới thúc eo đẩy mạnh vào tiểu huyệt.
 
Quy đầu đi vào được một nửa thì Thẩm Ngữ đột nhiên thất thanh hét lên, “… Không! Đừng đi vào!”
 
“Cầu xin anh đừng đi vào, hức… Chú, chú sẽ không cần tôi nữa…”
 
Thẩm Ngữ nức nở, cô cố gắng lui về sau, không cho dương vật tiếp tục xâm nhập, “Cầu xin anh, tôi khẩu giao cho anh được không, hức…”
 
Thẩm Ngữ nước mắt nước mũi tèm lem nhìn rất đáng thương. Người nọ hôn lên môi cô, rồi đưa tay kéo mảnh vải che mắt cô xuống, “Thẩm Ngữ ngốc, là tôi.”