Thẩm Ngữ

Chương 25: Chương 25:




Chương 25: Sáng sớm mãnh liệt (H)
 
“Tổ trưởng, sao anh lại ở đây?” Nam Hi bắt gặp Diệp Lệ Thành đang định đi vòng qua hoa viên để về, tất cả nhân viên trong sân đều quay sang nhìn anh.
 
Diệp Lệ Thành nhẹ giọng nói, “Tôi đến xe tìm thuốc, Tiểu Ngữ có hơi không khỏe.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ủa?” Nam Hi quan tâm hỏi, “Không khỏe á? Vậy để em kêu quản lý nhân viên đi mua thuốc!”
 
“Không cần đâu, tôi tìm được rồi.” Diệp Lệ Thành vỗ vỗ túi quần trống không rồi xua tay rời đi, “Mọi ngươi chơi trước đi, tôi đưa thuốc cho Tiểu Ngữ rồi xuống sau.”
 
“Không cần đâu, không cần đâu, tổ trưởng cứ chăm sóc Tiểu Ngữ trước đi, không cần phải gấp gáp xuống đây.” Nhân viên nữ lộ ra vẻ mặt quan tâm, “Có cần em lên xem thử không?” Dù gì tổ trưởng cũng là nam mà.
 
Nhưng nửa câu sau nhân viên nữ không dám nói ra.
 
“Chỉ cho uống thuốc thôi mà.” Diệp Lệ Thành xua xua tay, không giải thích nữa mà nhanh chóng rời đi.
 
Trên lầu.
 
Diệp Lệ Thành vừa vào cửa đã thấy Thẩm Ngữ đang dựa vào đầu giường chơi di động, ngón tay lưu loát gõ chữ, không biết là đang nhắn tin với ai.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhắn tin với ai mà vui vẻ vậy?” Diệp Lệ Thành ngồi ở mép giường, bóp bóp mặt cô.
 
“Chị Khương á.” Thẩm Ngữ thuận thế hôn lên tay anh, “Chú còn nhớ không, cái người tóc xanh lần trước trang điểm cho em.”
 
Diệp Lệ Thành nghĩ nghĩ, lắc đầu.

 
Thẩm Ngữ không để bụng, vui vẻ nói, “Chị ấy giới thiệu công việc cho em, làm model.”
 
“Chú quá hoàn mỹ nên em phải cố gắng kiếm tiền mới có thể nuôi nổi chú.” Thẩm Ngữ liếm liếm khóe miệng anh, “Sau này tiền của em đều giao cho chú quản lý nha?”
 
Diệp Lệ Thành nhịn không được mà cười ra tiếng, “Ngốc, làm gì có ai đem tiền cho người khác quản lý.”
 
Cố Uyển Như tôn trọng kinh tế độc lập, tiền ai người nấy giữ. Đương nhiên là từ sau khi Cố Uyển Như dưỡng bệnh thì Diệp Lệ Thành đã sớm chuẩn bị cho cô ấy một chiếc thẻ riêng rồi.
 
Thẩm Ngữ ngây ngốc nhìn nụ cười của anh, ngơ ngác nói, “Chú đẹp quá.”
 
Diệp Lệ Thành mất tự nhiên mà nói sang chuyện khác, “Ngủ nhanh đi.”
 
“A? Em còn muốn cho thỏ ăn.” Thẩm Đồng bất mãn nói.
 
“Câm miệng.” Diệp Lệ Thành xoay người lên giường, dùng chăn bao lại cô.
 
“Hung dữ cái gì chứ.” Thẩm Ngữ bĩu môi, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười, đêm nay chính là đêm đầu tiên bọn họ chính thức cùng chung chăn gối với nhau.
 
***
 
Bọn họ ngủ một mạch đến sáng hôm sau, trời tờ mờ sáng là Thẩm Ngữ đã tỉnh giấc, hông cô bị bàn tay giữ chặt, không nhúc nhích được.
 
Diệp Lệ Thành vẫn còn ngủ, lúc ngủ gương mặt anh không còn vẻ mặt lạnh lùng cách xa người ta ngàn dặm nữa. Có lẽ tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Thẩm Ngữ cảm thấy ngay cả lông mi đang nhếch lên trông cũng đáng yêu hơn người khác nhiều.
 
Thẩm Ngữ càng nhìn càng thích, cô nhịn không được mà đưa tay chạm vào.

 
“Đừng nghịch.” Diệp Lệ Thành bắt lấy tay Thẩm Ngữ rồi ôm chặt lấy cô, mắt còn chưa mở nhưng tay đã bắt đầu khiêu khích đùi cô.
 
Dương vật ở giữa háng giống như một con trăn khổng lồ đang tìm hang động để trú đông, nó cứ liên tục đâm vào chân cô. Diệp Lệ Thành vội vàng nâng chân cô lên, nhếch mông tìm cửa huyệt, nhưng đáng tiếc anh không có nhiều kinh nghiệm nên lần nào cũng trượt ra ngoài.
 
Hơi thở nặng nề của anh phả vào cổ Thẩm Ngữ khiến cô nhột đến mức bật cười, “Nhột quá, chú tránh xa em một tí.”
 
Giọng nữ mềm mại càng đốt lên dục vọng trong anh, Diệp Lệ Thành vành tai cô, giọng càng thêm khàn, “Tiểu Ngữ ngoan, nâng chân lên.”
 
Dương vật kẹp ở giữa kẽ mông vừa nóng vừa cứng , Thẩm Ngữ sắc mặt ửng đỏ, cô nâng đùi cao lên để lộ cửa động ấm áp mà anh đã khát vọng từ lâu.
 
Anh đưa tay đỡ phần gốc, dẫn dắt dương cụ tìm được lỗ nhỏ, eo đỉnh về phía trước, hơn phân nửa dương vật lập tức đi vào trong.
 
“A a ưm…”
 
“Ưm…”
 
Tiếng rên rỉ của cô và âm thanh thỏa mãn của anh đồng thời vang lên, Diệp Lệ Thành tiếp tục nhét toàn bộ vào sau đó chậm rãi thọc vào rút ra, biểu tình thả lỏng, “Bên trong Tiểu Ngữ thật ướt, ha ha, tối hôm qua đã rửa rồi mà sao sáng nay lại ướt như vậy? Có phải muốn tôi cắm vào lắm đúng không?”
 
“Không, không có, a a ——” Thẩm Ngữ cuống quít che miệng lại, quay đầu oán trách anh, “Chú nhẹ một chút, bọn họ ở phía dưới đó.”
 
“Đừng sợ, không nghe thấy đâu.” Diệp Lệ Thành cười cô nhát gan, “Ngoan, chỉ ngày hôm nay nữa thôi, những buổi sáng về sau tôi không có chịch em được nữa đâu.”
 
“Em có thể dậy sớm một chút.” Âm thanh yếu ớt của cô vang lên.

 
Diệp Lệ Thành giả vờ trầm tư, thong thả ung dung nói, “Cách này cũng tốt, sau này bốn giờ sáng đến thư phòng chờ tôi, tôi chịch em đến bảy giờ rồi cùng nhau đi làm.”
 
Cô cúi đầu, một lúc sau mới ấp úng trả lời một chữ “Được”.
 
Diệp Lệ Thành cười ra tiếng, “Ngốc, sao lại nói được, nếu tôi bảo em cúp học để tôi chịch em thì em cũng làm theo à?”
 
“Em, em, thành tích học của em tốt, xin nghỉ dễ nên không cần phải cúp học.” Thẩm Ngữ đỏ mặt phản bác nói.
 
Diệp Lệ Thành nghe xong thì cảm động trước lời nói của cô, có vẻ tình cảm mà cô dành cho anh còn sâu hơn anh nghĩ.
 
Diệp Lệ Thành dừng động tác, nghiêm túc nói, “Tiểu Ngữ, sau này không được nói như thế, em phải suy nghĩ cho tương lai của mình, biết chưa?”
 
Diệp Lệ Thành suy nghĩ một chút sau đó lại bổ sung thêm, “Cũng không cho yêu đương, bây giờ em vẫn còn nhỏ…”
 
Diệp Lệ thành xấu hổ dừng lại, anh đang chịch cô mà lại bảo cô còn nhỏ.
 
“Em không có nhỏ!” Thẩm Ngữ sốt ruột phủ nhận, cô xoay người ôm anh, “Hơn nữa, không phải chúng ta đang yêu đương sao…”
 
Diệp Lệ Thành nghẹn họng, anh không biết nên làm thế nào để giải thích cho Thẩm Ngữ biết bọn họ đang yêu đương vụng trộm.
 
Thẩm Ngữ không phát hiện ra sự khác thường của anh, bàn tay mềm mại vuốt ve dương vật dính đầy dâm thủy của mình, “Chú thích chịch em hay không, không phải là chuyện quan trọng.”
 
Cô vừa nói vừa cắm dương vật vào tiểu huyển, “Bởi vì em thích bị chú chịch nhất, a ——”
 
Diệp Lệ Thành đột nhiên bắt đầu động tác.
 
“Cả đời đều muốn bị chú chịch a a ——”
 
Diệp Lệ Thành tức giận đè lên người cô, đong đưa eo thật nhanh như muốn làm chết cô, trứng dái nặng trĩu đập vào đáy chậu khiến chỗ đó trở nên đỏ bừng, âm thanh “bạch bạch” liên tục phát ra.

 
Cả đời đều muốn bị anh chịch sao? Cả đời đều sẽ không rời khỏi anh sao?
 
Đầu Diệp Lệ Thành bị hai vấn đề này lấp kín, anh sợ sau này mình sẽ trầm luân vào nó. Nếu vậy, đến lúc đó anh phải kết thúc mọi chuyện như thế nào? Liệu cô có nguyện ý suốt cả đời đều trốn phía sau anh?
 
Đàn ông luôn mang tư tưởng ích kỷ, khi những vấn đề bị bọn họ xem nhẹ được bày ra trước mặt thì bọn họ đều phớt lờ cho qua chuyện vì bọn họ không muốn nghĩ đến nó, bây giờ chỉ có một mình Thẩm Ngữ nguyện ý đứng ra gánh lấy phần trách nhiệm này.
 
Diệp Lệ Thành mặt không biểu cảm, anh nghĩ là bản thân đã giấu chặt cảm xúc rồi nhưng không biết vì sao cô lại có thể dễ dàng nhìn thấu được nó.
 
Cô thở hổn hển, “Em, sẽ không làm chú khó xử, nếu, a ——”
 
Diệp Lệ Thành thúc mạnh, cắt ngang lời nói của cô, anh cúi đầu lấp kín môi cô rồi khép đôi mắt u ám lại.
 
Lòng tự trọng và ý thức trách nhiệm trong Diệp Lệ Thành ép anh phải đối mặt với nó.
 
Chuyện có tình nhân là do anh, nếu ngày đó có xảy ra thì anh quyết sẽ không bỏ cô một mình.
 
“Tôi sẽ luôn bên cạnh em vậy nên em không cần phải sợ.” Diệp Lệ Thành dán sát vào cô môi thấp giọng nói, anh tăng tốc độ đong đưa eo, khoái cảm tích lũy tới cực điểm sau đó bộc phát ra ngoài.
 
Diệp Lệ Thành cắn môi dưới của cô, thúc thúc vài cái rồi bắn tinh vào sâu bên trong tử cung cô.
 
Sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi thì Diệp Lệ Thành vẫn nằm đè lên người Thẩm Ngữ như cũ, đến khi Thẩm Ngữ phát ra âm thanh hít thở không thông, cô đưa tay đẩy anh ra, ánh mắt tỏa sáng, “Chúng ta đi xem thỏ đi.”
 
Diệp Lệ Thành nhìn thẳng vào cô, biểu tình có chút kinh ngạc, sau đó đột nhiên cười ra tiếng, “Mặc quần áo đi.”
 
Mình buồn rầu lâu như vậy mà cô chỉ nghĩ đến thỏ.
 
Diệp Lệ Thành than nhẹ một hơi, đúng là già rồi nên hay nghĩ nhiều chăng?