Hàn Triệt không quá để ý đến ngày sinh nhật của mình, đối với anh mà nói chuyện này không có ý nghĩa gì cả.
Không có mấy người biết sinh nhật của anh. Dù vỏn vẹn chỉ có mấy người biết nhưng cũng không quan tâm.
Hôm nay, điện thoại di động của anh rất im lặng.
Ngoại trừ Chu Tề và Hà Vũ, cũng không có ai gọi cho anh.
Anh vẫn luôn chờ đợi, chờ ông nội có thể gọi điện thoại cho mình.
Anh ngồi trong thư phòng, điện thoại đặt lên bàn, hút thuốc hết điếu này đến điếu khác. Gạt tàn chất đầy tàn thuốc., điện thoại vẫn mãi không có tiếng chuông.
Hàn Triệt ở trong thư phòng đến ba giờ chiều, lấy điếu thuốc cuối cùng ấn vào gạt tàn. Anh nghĩ ông nội lớn tuổi rồi, có lẽ đã quên mất.
Anh cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Hạ Đàn.
Điện thoại vang lên hai tiếng, nhanh chóng được bắt máy.
Tiếng nhạc ở đầu dây bên kia rất ồn ào, nghe ra vô cùng náo nhiệt.
“Đến trên núi rồi sao?” Anh hỏi xong lại tiếp tục lấy một điếu trong bao thuốc lá ra, mới hát hiện bên trong đã trống rỗng.
Lập tức đứng dậy và đi ra khỏi thư phòng.
Mà giờ phút này đây Hạ Đàn đang ở trong tiệm bánh ngọt, cửa hàng trưởng đang dạy cô làm bánh sinh nhật.
Cô tựa người lên phía trước bàn làm bánh, cong môi cười nói: “Vâng ạ, mới đến thôi, bọn em đang chơi trò chơi.”
Hàn Triệt từ trong thư phòng bước đi, đi đến phòng ngủ kế bên tìm thuốc lá.
Lục lọi tủ đầu giường cả buổi trời, mới chợt nhớ đến cách đây mấy ngày Hạ Đàn dọn phòng, đã bỏ hết thuốc lá của anh rồi.
Cũng chỉ có Hạ Đàn mới dám làm vậy với anh.
Anh khẽ thở dài bước ra khỏi phòng, lại hỏi cô: “Trên núi chơi vui không em?”
Hạ Đàn nói: “Chơi vui ạ, vui lắm luôn.”
Nghe giọng điệu Hạ Đàn cực kỳ vui vẻ, cách một chiếc điện thoại, cũng có thể cảm nhận được tâm trạng cô phấn khích cỡ nào.
Hàn Triệt trầm mặc vài giây, vẫn không nhịn được hỏi tiếp, “Buổi tối có trở về không? Có muốn anh đến đón em không?”
“Không về đâu, phải trưa ngày mai mới về. Sao vậy ạ?”
Hàn Triệt cười cười, ngồi lên sô pha, cầm ấm trà lên tự rót cho mình ly nước, “Không có gì, em đi chơi vui vẻ nhé.”
“Vâng ạ, chút nữa em sẽ gọi điện lại cho anh nha.”
“Ừm, trước khi về thì báo cho anh một tiếng, anh đến ——-“
“Em có việc rồi, cúp đây.” Hàn Triệt còn chưa kịp nói xong, cuộc gọi đã bị cắt đứt.
Anh hơi sững lại, sau đó mới bỏ điện thoại xuống, khóa màn hình rồi ném lên bàn trà.
Ở đầu bên này, bánh kem đã được làm xong, Hạ Đàn cầm túi mứt trái cây lên trang trí và viết chữ lên bề mặt bánh kem.
Tất cả đã xong, từ trong tiệm bánh ngọt bước ra, đã là hơn bốn giờ chiều.
Hạ Đàn bắt một chiếc taxi ở bên ngoài, xách theo bánh sinh nhật ngồi vào trong rồi báo địa chỉ.
Cả ngày hôm nay Hàn Triệt không đến công ty, chỉ ở nhà chờ.
Đã hơn chín giờ, bên ngoài đã tối đen.
Đèn phòng sách mở sáng, hai chai rượu đỏ bày lên trên bàn. Trong đó đã có một chai đã hết sạch.
Hàn Triệt cầm chai rượu đỏ lên rót vào một cái ly có chân dài.
Đúc lúc này, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Hàn Triệt nâng mắt, liếc nhìn thoáng qua về phía cửa.
Chuông cửa liên tục reo lên ba lần, rốt cuộc Hàn Triệt cũng đặt ly rượu xuống, đứng dậy và đi ra phía cửa.
Anh không có thể nghĩ được anh sẽ đến đây giờ này.
Hạ Đàn có chìa khóa, nhưng là vì muốn cho Hàn Triệt kinh hỉ nên cố ý bấm chuông.
Liên tục bấm ba lần, nghe tiếng bước chân từ bên trong truyền đến, ánh mắt cô cong lên, vội vàng trốn sang bên cạnh vách tường.
Lưng áp sát vách tường, nín thở, dựng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh bên trong, sẵn sàng nhảy ra bất cứ lúc nào.
Trong nháy mắt cửa được mở ra, ánh sáng từ bên trong tràn ra ngoài—-
Hạ Đàn gần như lập tức bổ nhào vào lồng ngực Hàn Triệt, cao hứng ôm chặt lấy anh, “Em về rồi đây!”
Cơ thể quen thuộc, mùi hương quen thuộc và cả giọng nói quen thuộc.
Hàn triệt ngây ngẩn cả người, lần đầu tiên cảm giác không thể phản ứng kịp.
Hạ Đàn ngẩng đầu, đưa hai tay lên ôm cổ anh, cô cười rộ lên vui vẻ nói: “Hàn Triệt sinh nhật vui vẻ.”
Hàn Triệt nhìn cô chằm chằm, đôi mắt hơi trầm xuống..
Hạ Đàn cười bước đến hôn anh, “Biểu tình của anh là sao vậy? Em trở về anh không vui à?”
Một tay Hàn Triệt ôm chặt thắt lưng cô, nâng tay lên véo cằm cô, ánh mắt bình thản không hờn giận nhìn cô chằm chằm, “Lừa anh vui không?”
Từ lúc sau khi ở bên Hàn Triệt, rất ít khi nào anh nghiêm túc như vậy, nhìn giống như thật sự tức giận.
Nụ cười trên gương mặt Hạ Đàn cứng lại, chăm chú nhìn anh.
“Hửm? Lừa anh vui sao?” Hàn Triệt cúi đầu, đôi môi gần như dính chặt lên môi môi, giọng nói có chút khàn khàn.
Anh uống rượu, trong hơi thở nóng ấm còn mang mùi rượu phả lên gương mặt Hạ Đàn.
Hạ Đàn cảm thấy như bản thân mình say rồi.
Hai tay cô ôm cổ anh, chủ động đưa môi lên hôn anh, dán chặt vào anh, khẽ nói: “Chỉ là em muốn tạo cho anh một sự ngạc nhiên thôi mà.”
Cô nâng mắt lên nhìn vào mắt Hàn Triệt, “Anh tức giận sao?”
Đôi mắt Hàn Triệt tối sâu, nhìn cô chằm chằm không nói gì, chỉ ôm siết chặt cô vào vòng tay mình.
Cơ thể Hạ Đàn gần như hoàn toàn dính sát trên người Hàn Triệt.
Hai người cứ như vậy ôm nhau thật lâu, đứng ở trước cửa hành lang nói chuyện.
Hạ Đàn thấy Hàn Triệt không trả lời mình, khẽ hừ nhẹ, “Đều là do anh không nói cho em biết hôm nay là sinh nhật của anh, vẫn là do em lén nhìn chứng minh nhân dân của anh nên mới nhớ thôi.”
Cô muốn tạo cho anh một sự ngạc nhiên bất ngờ vậy mà anh còn tức giận với mình.
Hạ Đàn mất hứng, buông anh ra, muốn bỏ đi.
Hàn Triệt ôm cô, nhìn cô khẽ nói: “Không có tức giận.”
Hạ Đàn nhìn anh hai giây, nở nụ cười, “Trêu anh thôi.”
“Em đi lấy đồ cho anh.” Cô xoay người chạy ra ngoài sân, cầm lấy bánh kem mà cô vừa đặt trên bàn đá lên.
Chạy đến trước mặt Hàn Triệt, vui vẻ giơ lên trước mắt anh, “Em mua bánh sinh nhật cho anh.”
Hàn Triệt không nhìn bánh kem, chỉ nhìn Hạ Đàn.
Anh nhìn say mê, thật lâu sau không nói câu gì.
Hạ Đàn bước qua, mỉm cười nắm lấy tay anh,bước lên phía trước rồi cười ngọt ngào hỏi anh, “Thấy em có tốt không?”
Hàn Triệt liếc nhìn cô một cái, bỗng nhiên bị lời nói này chọc cười, anh ừ một tiếng rồi nhận lấy bánh kem trên tay Hạ Đàn, dắt cô vào nhà.
Đóng cửa lại là thế giới của hai người.
Đi đến trước ghế sô pha, Hạ Đàn nhìn thấy chai rượu đỏ nằm trên bàn.
Có một chai đã hết sạch.
Thật ra lúc nãy cô ở bên ngoài, đã ngửi được mùi rượu của Hàn Triệt.
Nhưng không hề nghĩ tới anh lại uống nhiều đến vậy.
“Rượu này…sẽ say sao?” Cô cầm ly rượu mà khi nãy Hàn Triệt còn chưa kịp uống lên, cúi đầu nhấp một ngụm.
Cô không thích uống rượu, khi giọt rượu vừa chạm vào đầu lưỡi cô lập tức nhíu mày, đặt ly rượu xuống.
Hàn Triệt không nhịn được cười, “Không biết uống thì đừng uống.”
Anh đặt bánh kem lên trên bàn trà, nói: “Anh lấy nước cho em.”
Nói xong liền đi vào phòng bếp.
Hạ Đàn nhìn chằm chằm len hai chai rượu trên bàn, quay đầu lại nhìn vào bóng lưng Hàn Triệt, trong lòng bỗng có chút hụt hẫng.
Cô có hơi hối hận,đáng lẽ ra cô nên ở bên cạnh từ lúc ban ngày, không nên đến trễ như thế này.
Cô quỳ gối lên tấm thảm trước bàn trà, mở hộp bánh kem ra, sau đó cắm nến lên trên.
Chỉ có một cây nến lớn, cô cắm nó ở giữa bánh kem.
Sau đó ngồi ngay ngắn ở chỗ kia, chờ Hàn Triệt lại đây.
Hàn Triệt vào phòng bếp rót cho Hạ Đàn ly nước trái cây, vì không đặt vào tủ lạnh nên nhiệt độ bình thường.
Lúc bước ra, chỉ thấy Hạ Đàn quỳ gối trên thảm, trước mặt bày ra một cái bánh kem sinh nhật.
Hàn Triệt bước qua, đưa ly nước trái cây cho Hạ Đàn, ngồi xuống ghế sô pha ở sau lưng cô, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm lên bánh kem kia.
Phía trên bề mặt bánh kem có dòng chữ màu đỏ bằng mứt trái cây—–
Hàn tổng, sinh nhật vui vẻ
—— Em gái tiểu Hạ của anh ^_^
Chữ được viết có hơi vụng về, thật sự không tính là đẹp.
Hàn Triệt không nhịn được cười, nâng tay lên xoa xoa đầu Hạ Đàn.
Bánh kem không lớn, nhưng có ý nghĩa.
Hạ Đàn cầm cái bật lửa từ trên bàn trà lên, đốt nến.
Sau đó từ trên thảm đứng dậy, chân trần chạy đến vách tường, “Tạch” một tiếng tắt đèn.
Ngay lập tức căn phòng tối đen, chỉ có trên bàn trà, ánh lửa từ ngọn nến trên cái bánh kem kia lập lòe lay động trong bóng tối mờ ảo nhưng rất ấm áp.
Hạ Đàn chạy về, kéo Hàn Triệt cùng ngồi với cô trên tham, “Anh mau cầu nguyện đi.”
Hàn Triệt sống trong hai mươi tám năm qua, chưa từng làm chuyện ngây thơ như vậy.
Ngồi xếp bằng trên thảm, có chút bất đắc dĩ mà mỉm cười.
“Anh đã ước xong chưa?” Ánh nến chiếu rọi lên gương mặt của hai người, Hạ Đàn nghiêng đầu, đôi mắt sáng rực, chăm chú nhìn Hàn Triệt hỏi.
Hàn Triệt ừ một tiếng, “Cầu nguyện xong rồi.”
“Vậy thổi nến nào.” Hạ Đàn đem bánh kem đẩy đến trước mặt Hàn Triệt, muốn anh thổi tắt nến.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt đen nháy nhưng sáng long lanh như viên bảo thạch đen, ánh lửa nhảy nhót trong mắt cô, vô cùng xinh đẹp.
Hàn Triệt nhìn cô cười cười.
Lùi về phía sau, tấm lưng lười nhát dựa vào đệm ghế sô pha, nhìn Hạ Đàn cười, sau một lúc lâu mới nói: “Em giúp anh thổi đi.”
Hàn Triệt chắc chắn sẽ không làm chuyện ngây thơ như thổi nến sinh nhật như vậy.
Hạ Đàn cũng không ép anh, giúp anh thổi tắt nến.
Cô bỏ cây nến xuống, muốn đứng dậy bật đèn cắt bánh ngọt.
Không ngờ vẫn còn chưa kịp đứng lên, cổ tay đã bị giữ chặt, một sức lực mạnh mẽ kéo cả người cô xuống trực tiếp bổ nhào lên trên người Hàn Triệt.
Chưa kịp phản ứng, Hàn Triệt đã hôn cô ở trong bóng tối.
Không biết có phải vì bóng tối làm người ta mê muội, hay là bởi vì Hàn Triệt uống rượu, mùi rượu làm cho cô say mê.
Ánh trăng ngoài cửa sổ, xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu rọi vào trong phòng rắc lên từng tia sáng nhỏ.
Bóng tối vào giờ phút này, cực kỳ lãng mạn, trong lãng mạn còn mang theo tia ái muội nồng đậm.
Hạ Đàn bị Hàn Triệt hôn đến mức không thở được, trong cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ.
Hàn Triệt hơi buông lỏng cô ra, cúi đầu, hôn lên xương quai xanh của cô.
Ngày hôm nay Hạ Đàn mặc váy hai dây mỏng manh.
Dây áo từ trên cánh tay tuột xuống, đôi môi nồng ấm của Hàn Triệt rơi lên bả vai cô, lên xương ức và ngực cô.
Cô có chút khó chịu không nói nên lời, hai chân bấu chặt trên mặt đất.
Ngoại trừ ôm giữ đầu Hàn Triệt, cô cũng không bản thân có thể làm cái gì.
Cô ngồi trên đùi Hàn Triệt, cảm nhận rõ phản ứng của cơ thể anh.
Mặt cô nóng bừng, may mắn là không thể nhìn thấy ở trong bóng tối.
Trái tim cô đập lên liên hồi, thình thịch thình thịch, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô cảm giác được hô hấp Hàn Triệt trở nên nặng nề, cách một tầng váy mỏng, tay anh vẫn còn đặt bên eo cô khẽ bóp.
Bọn họ hôn nhau thật lâu, cô có thể nhận ra Hàn Triệt đang cố gắng kiềm chế. Anh không làm đến bước tiếp theo, đến cuối cùng, anh kéo dây áo cô lên, sau đó ôm lấy cô lên lầu.
Cô vốn dĩ đã nghĩ khi lên lầu, có thể bọn họ sẽ tiếp tục làm, nhưng Hàn Triệt chỉ ôm cô đặt lên trên giường, cúi người xuống hôn cô một hồi lâu, khàn giọng nói: “Anh đi tắm.”
Anh không bật đèn, cứ như thế đi vào phòng tắm.
Hạ Đàn nằm trên giường, đờ đẵn một lúc lâu.
Sau đó trở người lại, mở đèn ở trên đầu giường lên.
Lần này Hàn Triệt tắm đặc biệt lâu, anh chưa từng tắm lâu đến như như vậy, xấp xỉ gần nửa tiếng đồng hồ mới đi ra.
Hạ Đàn ngồi xếp bằng trên giường, lúc anh bước ra, theo bản năng ánh mắt nhìn thoáng qua dưới người anh một cái.
Cái nhìn này lọt vào mắt Hàn Triệt, không nhịn được mà cười rộ lên, “Nhìn ở đâu đấy.”
Mặt Hạ Đàn đỏ bừng lên, không nói nên lời.
Liền nhảy xuống giường, cầm áo ngủ rồi chạy vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc đi ra, Hàn Triệt đang ngồi ở đầu giường đọc sách.
Ánh sáng từ chiếc đèn trần tỏa ra, căn phòng rất sáng.
Hạ Đàn chạy xuống lầu, sau đó chạy lên rất nhanh, leo lên giường.
Trong tay cô nắm chặt một món đồ, ngồi ở bên cạnh Hàn Triệt, kéo tay anh.
Hàn Triệt nhìn ra cô đang dấu đồ, cũng không hỏi thêm chỉ mỉm cười nhìn cô.
“Anh nhắm mắt lại đi.”
Hàn Triệt nhìn về phía cô, cười rồi nhắm mắt lại.
Hạ Đàn đeo chiếc nhẫn lên ngón tay Hàn Triệt.
Trong khoảnh khắc chiếc nhẫn được đeo vào, Hàn Triệt đã biết.
Anh mở mắt ra, chăm chú nhìn Hạ Đàn.
Hạ Đàn cười tủm tỉm, giơ tay của mình lên, ngón giữa ở bàn tay phải của cô cũng đeo một chiếc nhẫn, nói: “Đây là nhẫn cặp đó, hai chúng ta mỗi người một chiếc.”
Hàn Triệt cúi đầu, ánh mắt nhìn lên chiếc nhẫn ở ngón tay giữa.
Bỗng nhiên hiểu ra vì sao mấy ngày trước Hạ Đàn rảnh rỗi liền kéo ngón tay anh ra đùa nghịch, hóa ra là đang đo kích thước ngón tay.
Anh nhìn Hạ Đàn không nhịn được cười, kéo cô ôm vào trong lồng ngực mình.
“Tiền ở đâu mua vậy?” Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Hạ Đàn nói: “Là em đi làm thêm đó.”
Hàn Triệt hơi giật mình, chăm chú nhìn cô.
Sau một lúc lâu, hỏi cô, “Lúc trước em muốn đi làm thêm, chính là vì kiếm tiền mua quà sinh nhật cho anh sao?”
Hạ Đàn cười đến cong cả mắt, ừ một tiếng.
Cô kéo tay anh, sờ lên chiếc nhẫn ở ngón giữa, “Anh phải luôn đeo nó đó, không cho phép gỡ xuống đâu.” Cô thở dài, “Làm việc rất vất vả lắm đấy.”
Hàn Triệt nghe đến đau lòng, cầm tay cô.
Anh biết.
Mấy tháng nay, tay cô luôn luôn có vết phỏng, còn có vết dao cắt. Hỏi cô, nói là lúc cắt trái cây làm nước ép không cẩn thận bị cắt trúng.
“Anh sẽ luôn đeo nó.” Hàn Triệt nắm lấy bàn tay Hạ Đàn, khẽ nói.
Hạ Đàn ngẩng đầu nhìn anh cười.
“Em còn có món đồ này còn muốn tặng cho anh nữa.” Cô lấy một bàn tay còn lại cầm lấy túi hương đem ra.
Màu xanh da trời, may rất khéo tay.
Hàn Triệt cầm lên nhìn kỹ, có chút kinh ngạc, “Là em làm sao?”
Hạ Đàn gật đầu, “Đúng vậy.”
Hàn Triệt cười, “Em cũng có thể làm cái này à.”
Hạ Đàn ừ một tiếng, cô ngồi thẳng người, nhìn Hàn Triệt lại còn vô cùng nghiêm túc nói: “Cái này là tín vật đính ước ở quê em, con gái sẽ làm tặng cho người trong lòng. Bên trong đây là tấm lòng của em……” Hạ Đàn nói đến lời này, không hiểu sao mặt đỏ bừng cả lên, nhìn Hàn Triệt, vừa nhẹ giọng lại vừa thận trọng nói: “Em đem nó cho anh, xin anh hãy trân trọng nó.”
Hàn Triệt chăm chú nhìn cô, biểu tình cũng rất nghiêm túc, sau một hồi lâu cũng không nói gì.
Hạ Đàn nhìn anh, mím môi, bỗng nhiên có chút khẩn trương.
Ở quê nhà của cô, việc một người con gái tặng tín vật đính ước cho người trong lòng là một chuyện rất quan trọng.
Hàn Triệt cũng ngồi thẳng người, đem túi hương nắm chặt trong tay, anh cầm tay Hạ Đàn, cũng đáp lại thận trọng giống như cô, “Anh sẽ luôn trân trọng nó.”
Hạ Đàn bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười, sau đó kéo tay Hàn Triệt, nói với anh: “Bên trong túi hương này, em có đặt vào một ít cỏ huân y, rất tốt cho giấc ngủ, buổi tối anh đi ngủ có thể đặt nó ở dưới gối đầu nằm.”
Hàn Triệt gật đầu, “Được.”
Lúc đi ngủ, Hàn Triệt thật sự đem túi hương đặt dưới gối nằm.
Mùi hương cỏ huân y thoang thoảng, lan tỏa khắp nơi trong không khí.