Từ sau khi Hàn Triệt rời đi, Hạ Đàn luôn cảm thấy dường như thiếu cái gì đó.
Mấy ngày hôm trước mỗi ngày khi cô xuống dưới nhà, luôn có thể bắt gặp Hàn Triệt ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, khi thấy cô bước xuống sẽ nhàn nhã dựa lưng vào ghế, nhìn cô mỉm cười khanh khách mà chào hỏi một tiếng, "Hạ tiểu thư sớm."
Bây giờ anh đã quay về, vị trí đó cũng đã bị một người khác chiếm.
Cũng may là bây giờ còn có điện thoại di động, không cần biết Hàn Triệt bận rộn cỡ nào, mỗi ngày sẽ luôn gọi điện thoại cho cô để báo cáo lịch trình.
Mỗi khi Hàn Triệt gọi điện thoại báo cáo lịch trình với cô, Hạ Đàn cảm thấy vô cùng yên tâm. Đó thực sự là một cảm giác khi đang yêu.
Ngày qua ngày, đã hết Tết, khách trọ trong khách sạn cũng dần ít đi, hầu hết du khách bắt đầu chặng đường trở về nhà và rồi lại một lần nữa bắt đầu làm công việc của năm mới.
Ngày nhập học của Hạ Đàn là mười tám tháng hai, nhưng cô muốn trở về sớm để đón ngày lễ Tình Nhân, thế là đã mua vé máy bay sớm hơn vào ngày mười ba tháng hai.
Lúc cô mua vé máy bay, báo thời gian cho Hàn Triệt, anh mỉm cười ở đầu dây bên kia.
Dù bị ngăn cách qua điện thoại, nhưng Hạ Đàn vẫn có thể cảm nhận được nét mặt vui vẻ của Hàn Triệt.
Cô ngồi xếp bằng ở trên giường, vô cùng đắc ý hỏi: "Anh có vui không?"
Lúc này đã là chín giờ tối.
Hàn Triệt vừa kết thúc công việc và đang trên đường trở về nhà.
Anh ngồi ở ghế sau, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Cả ngày làm việc mệt mỏi, khi nghe được giọng nói của Hạ Đàn, anh cảm thấy thư giãn đi không ít.
Anh khẽ mỉm cười, giọng nói dịu dàng, "Ừm, vui."
Hạ Đàn vui vẻ mà cong mắt lên, "Qua hai ngày nữa là em trở lại rồi."
Hàn Triệt vẫn tiếp tục mỉm cười, "Ừm, mấy giờ em đến."
"Buổi tối lúc chín giờ bốn mươi."
Hàn Triệt đáp một tiếng rồi khẽ giọng nói: "Đến lúc đó anh sẽ đón em nhé."
Hạ Đàn mở chăn ra, vui vẻ chui vào bên trong, kéo chăn lên đến nửa khuôn mặt chỉ để lộ ra đôi mắt cong cong, "Được ạ, vậy đến lúc đó gặp lại."
Vốn dĩ Hạ Đàn sẽ đến nơi lúc chín giờ bốn mươi phút ngày mười ba tháng hai, kết quả là máy bay bị trễ bởi gần hai tiếng đồng hồ bởi vì thời tiết xấu, cuối cùng cũng bình an đến thành phố B lúc mười hai giờ khuya.
Hạ Đàn xuống máy bay, lấy hành lý liền vội vội vàng vàng chạy ra bên ngoài.
Từ trong sân bay đi ra, mới phát hiện bên ngoài đã có tuyết rơi. Gió lạnh thổi trúng cô run lên cầm cập.
Cô không nhịn được mà nắm chặt cổ áo khoác lại, kéo vali, đứng ở cửa ra nhìn xung quanh khắp nơi.
Cô có hơi cận một chút, nhìn cả buổi trời cũng không thấy Hàn Triệt ở nơi nào, vẻ mặt mịt mờ mà đứng nguyên tại chỗ.
Nhìn nửa ngày vẫn không thể tìm được người, cô chuẩn bị lấy điện thoại ra muốn gọi cho anh thì bỗng thình lình đầu bị một ai đó xoa nhẹ một cái.
"Không nhìn thấy anh sao?" Giọng nói của Hàn Triệt còn mang theo ý cười vang lên ở sau lưng cô.
Hạ Đàn quay đầu lại, trong nhất thời nhìn thấy Hàn Triệt, đôi mắt cô sáng rỡ lên, "Anh đứng ở đâu đi ra vậy, em tìm anh cả buổi."
Nhiều ngày không gặp, cô vui vẻ nhào vào trong lòng Hàn Triệt, ôm chặt anh.
Hàn Triệt vòng tay ôm lấy cô, "Lạnh không?"
Hạ Đàn gật đầu, đôi mắt đen bóng nhìn anh, "Lạnh, sao anh không nói cho em biết là tuyết rơi rồi."
Hàn Triệt cười, "Tuyết chỉ vừa mới rơi một lát thôi. Đi nào, lên xe thì không lạnh nữa."
Anh buông Hạ Đàn ra, một tay nắm lấy tay cô, một tay còn lại thì kéo vali của Hạ Đàn.
Hạ Đàn được Hàn Triệt ở phía trước dắt đi, vui vẻ nhảy lên một cái, "Anh chờ em bao lâu rồi?"
"Hơn hai tiếng thôi."
Hạ Đàn cười hì hì, nghiêng đầu dựa vào cánh tay Hàn Triệt, ngưỡng cổ lên nhìn anh, "Anh vất vả rồi."
Hàn Triệt nâng mắt lên nhìn về phía cô, khẽ mỉm cười, "Là rất vất vả."
Cho đến bây giờ anh chưa từng chờ đợi người nào cả, nhưng cảm giác chờ đón Hạ Đàn vẫn không tệ.
Xe dừng ở phía trước, Hàn Triệt nắm tay Hạ Đàn đi qua, mở cốp xe sau và đặt vali của cô bỏ vào đó.
Hạ Đàn đã tự mình ngồi lên xe, thấy Hàn Triệt vừa lên xe, cô nghiêng đầu qua cười tủm tỉm nhìn anh, "Chúng ta đi đâu vậy ạ?"
"Trước tiên dẫn em đi ăn chút gì đã, rồi mới về nhà." Hàn Triệt khởi động và từ từ chạy lên đường.
Đêm đã khuya, trên đường cũng không có nhiều xe, từ trong sân bay đi ra, xe bon bon chạy thẳng một đường.
Xe dừng lại trước cửa của một nhà hàng món Tây.
Khi vừa đỗ lại liền có nhân viên phục vụ đứng chờ sẵn ở bên ngoài.
Hàn Triệt đẩy cửa xe bước xuống, thuận tay ném chìa khóa cho nhân viên phục vụ để cậu ta chạy xe vào bãi.
Đi vòng qua đầu xe đến bên cạnh ghế phó lái, giúp Hạ Đàn mở cửa xe, một tay anh đặt ở phía dưới vòm nóc xe, phòng ngừa Hạ Đàn bị đụng đầu.
Thế nhưng Hạ Đàn không được tao nhã như vậy, cô từ trên xe nhảy xuống liền nhào vào trong lòng ôm lấy Hàn Triệt, ngẩng đầu lên hôn trên mặt anh một cái.
Hàn Triệt có hơi ngẩn ra, trở tay lại ôm lấy cô, nén cười hỏi: "Sao thế?"
Hạ Đàn cong mắt lên, "Mười hai giờ rồi, Lễ Tình Nhân vui vẻ."
Hàn Triệt khẽ cười, sủng nịnh xoa xoa lên đầu cô, nắm tay cô và quay người đi vào nhà hàng.
Hạ Đàn ở trên máy bay cũng không có ăn gì, thế nên bây giờ bụng đã đói cồn cào.
Hàn Triệt gọi cho cô một phần bò bít tết, cô ăn hết sạch sẽ, còn húp sạch chén súp kem nấm.
Vẫn còn một món ăn nữa, Hạ Đàn cầm lên chuẩn bị ăn thì bị Hàn Triệt đoạt lấy.
Hàn Triệt lấy khăn lau miệng giúp cô, nhịn cười nói: "Ăn ít thôi, lát nữa sẽ không ngủ được đâu."
Hạ Đàn nhìn anh chằm chằm, nghiêm trang nói: "Là do anh dẫn em đi ăn mà."
Hàn Triệt cười: "Em không được ăn hết như thế này, chỉ ăn chút ít để lót bụng là được rồi."
Hạ Đàn bĩu môi.
Hàn Triệt gọi nhân viên đến thanh toán tiền, sau đó dắt tay Hạ Đàn bước ra.
Lúc về đến nhà đã hơn một giờ đêm, bởi vì trước đó máy bay bị trễ, Hạ Đàn đã lăn lộn ở sân bay hai tiếng đồng hồ rồi lại ngồi máy bay thêm mấy giờ nữa, lúc về đến nơi liền thấm mệt.
"Phòng của em vẫn như cũ, tắm rửa xong liền đi ngủ đi."
Hàn Triệt giúp Hạ Đàn xách vali lên phòng xong, quay đầu lại thì phát hiện cô nhóc kia đã nằm bò lên trên giường, nhắm mắt đi ngủ ngon lành.
Anh dở khóc dở cười, bước qua và xoa xoa đầu cô, "Hạ Đàn, đi tắm rồi lên ngủ tiếp nào."
Hạ Đàn mơ mơ màng màng, "Mệt."
Hàn Triệt khẽ cười, "Đi tắm rồi sẽ không mệt nữa."
Hạ Đàn không trả lời, nheo nheo mắt rồi lại tiếp tục ngủ.
Hàn Triệt cũng không còn cách gì với cô, sờ sờ đầu cô, sau đó đứng dậy và bước ra ngoài.
Trước khi bước ra, anh giúp Hạ Đàn tắt đèn phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong căn phòng tối đen như mực, Hạ Đàn nằm sấp trên giường mơ mơ màng màng ngủ được một lúc.
Cuối cùng vẫn cảm thấy không được thoải mái, khoảng mười phút sau đó, cô từ trên giường bò dậy, mở đèn ngủ ở đầu giường, sau đó mang dép lê bước xuống.
Đi đến phía trước tủ quần áo, mở vali hành lý ra, cầm đồ lót và váy ngủ đã được giặt sạch sẽ sau đó mới đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Lúc nãy rõ ràng rất mệt mỏi, thế nhưng khi tắm xong đi ra thì tinh thần tỉnh táo.
Thế là em gái Tiểu Hạ mặc váy ngủ trắng tung tăng vui vẻ chạy đi tìm Hàn Triệt.
Hàn Triệt đã rửa mặt xong, tựa lưng vào đầu giường đọc sách, nghe tiếng tiếng gõ cửa, khép sách lại ngẩng đầu lên và nhìn về phía cửa nói, "Vào đi."
Cửa phòng từ bên ngoài đẩy vào, một cái đầu ló ra, đôi mắt to tròn tinh ranh nhìn về phía anh.
Hàn Triệt không khỏi cười thành tiếng, "Tỉnh ngủ rồi sao?"
Hạ Đàn cười hì hì, cô đẩy cửa đi vào cởi dép leo lên giường.
Cô ngồi trước mặt Hàn Triệt, cúi đầu và lật cuốn sách trong tay anh, nghiêng đầu hỏi: "Anh đang đọc sách à?"
Hàn Triệt ừ một tiếng, "Tùy tiện lật xem thôi."
Anh khép sách lại, thuận tay đặt lên trên bàn cạnh giường. Sau đó ôm lấy Hạ Đàn, đặt cô ngồi lên trên đùi anh, "Không buồn ngủ sao?"
Hạ Đàn khẽ a một tiếng, hai cánh tay ôm chặt cổ Hàn Triệt, nhìn anh nói: "Hai chúng ta bàn bạc một chút đi, ngày mai đi đâu đây."
Đây là Lễ Tình Nhân đầu tiên của Hạ Đàn.
Lễ Tình Nhân thì nên làm cái gì nhỉ?
Hàn Triệt cầm một bàn tay của cô, ngắm nghía rồi nhẹ nhàng bóp bóp ngón tay cô, mỉm cười nhìn cô, "Em muốn như thế nào?"
Hạ Đàn lắc đầu, "Không biết, em chưa bao giờ đi chơi Lễ Tình Nhân cả."
Nói xong như chợt nhớ đến điều gì, cô tiến lại gần sát đến trước mặt Hàn Triệt, cười tủm tỉm hỏi anh, "Về phương diện này chắc là Hàn tổng chắc là tương đối có kinh nghiệm đúng không?"
Hàn Triệt cúi đầu cắn một cái lên môi cô, "Không có kinh nghiệm."
Hạ Đàn cười, "Nói dối."
Hàn Triệt cũng chỉ cười cười, một tay ôm lấy eo cô, "Muốn đi xem phim không?"
"Được ạ." Hai mắt Hạ Đàn sáng rỡ lên.
Khi nam nữ hẹn hò không phải nên bắt đầu từ xem phim sao.
"Xem xong phim sẽ đi ăn, ăn xong thì chúng ta sẽ đi dạo phố, chắc chắc là đường phố ngày mai sẽ rất náo nhiệt." Hạ Đàn càng nói càng vui vẻ, cô không nhịn được mà tiến tới hôn Hàn Triệt một cái.
Hàn Triệt nhìn cô, trong đáy mắt nổi lên ý cười, giơ tay lên vân vê lỗ tai cô, "Về phòng ngủ đi, không còn sớm nữa."
Hạ Đàn cong mắt gật đầu, từ trên đùi Hàn Triệt tụt xuống, bước xuống giường, mang dép vào đi ra cửa.
Đi đến cửa, lại quay đầu qua.
Hàn Triệt dựa vào đầu giường, đèn ngủ mờ ảo chiếu rọi lên khuôn mặt của anh, anh nhìn cô, trong gương mặt còn mang theo ý cười.
Hạ Đàn cười với anh, "Hàn Triệt ngủ ngon."
Hàn Triệt cũng mỉm cười gật đầu: "Em gái Tiểu Hạ ngủ ngon."
Trong lòng Hạ Đàn ngọt ngào giống như được ăn đường mật, cô xoay người bước ra bên ngoài và đóng cửa lại.
Ngày hôm sau là Lễ Tình Nhân, Hạ Đàn thức dậy rất sớm.
Cô nghĩ bản thân đã thức sớm lắm rồi, nhưng không ngờ Hàn Triệt còn thức sớm hơn cô nhiều.
Cô chạy một vòng lên lầu rồi lại xuống lầu, cuối cùng cũng tìm được Hàn Triệt ở thư phòng.
Cô mang dép lê nhảy nhót vui vẻ chạy qua phía anh, nghiêng người qua một bên, hai cánh tay ôm lấy cổ và nằm ngoài lên người anh, "Anh thức dậy lúc nào thế?"
Hàn Triệt kéo hai cánh tay cô, "Đã được một lúc rồi."
Bởi vì ngày hôm nay anh sẽ để dành thời gian đi chơi cùng cô, thế nên công việc cần phải xử lý sớm.
Anh ngẩng đầu lên nhìn anh, "Đói chưa?"
Hạ Đàn lắc lắc đầu, "Chưa ạ."
Tối ngày hôm qua đã ăn rất nhiều rồi, cô vẫn chưa cảm thấy đói.
"Ừm, vậy lát nữa sẽ ăn sáng nhé, anh gọi người mang đến."
"Được ạ."
Khi Hàn Triệt bắt đầu làm việc, Hạ Đàn liền chạy xuống dưới lầu xem TV.
Lúc khoảng chín giờ, có người mang bữa sáng đến.
Hạ Đàn chạy lên lầu, "Hàn Triệt, ăn sáng thôi anh."
Hàn Triệt đang gọi điện thoại, Chu Tề ở đầu dây bên kia đột nhiên nghe được giọng nói của một người con gái, bị dọa sợ nói, "Mẹ nó, trong nhà cậu có phụ nữ?"
Hàn Triệt ừ một tiếng, "Cúp."
Bữa sáng là do đầu bếp tư nhân của Hàn Triệt làm, hai phần cháo hải sản và rau cải, sau khi Hạ Đàn ăn xong, đánh giá nói: "Không có ngon bằng anh nấu."
Hàn Triệt nén cười, lấy khăn giấy lau miệng giúp cô, "Đầu bếp nấu món này là sư phụ trước kia làm ở khách sạn cao cấp năm sao đó."
Hạ Đàn kinh ngạc, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh, "Thật sao?"
Hàn Triệt cười, "Thật."
"Thế thì vẫn không nấu ngon bằng anh." Con ngươi Hạ Đàn đảo một vòng, sau đó bước qua và ôm lấy cánh tay Hàn Triệt, kỳ vọng nhìn anh, "Sau này anh sẽ nấu tiếp chứ."
Hàn Triệt híp híp mắt, "Hạ Đàn, anh chưa vào nhà bếp bao giờ."
Hạ Đàn nâng hai má của anh, hôn lên môi anh một cái.
Hàn Triệt nhìn cô chăm chú, "Đang làm gì thế?"
Hạ Đàn nghiêm túc nói: "Mua chuộc anh đó."
Hàn Triệt chằm chằm nhìn cô một hồi, mỉm cười, ôm chặt eo cô, kéo cô qua phía trước, cúi đầu nhìn xuống, giọng nói trầm ấm, "Chỉ như vậy mà muốn mua chuộc để anh nấu cơm cho em mỗi ngày? Hửm?"
Thân thể hai người dựa vào quá gần, gần đến mức Hạ Đàn có thể cảm nhận nhiệt độ giữa hơi thở của Hàn Triệt, hai má cô đỏ bừng, đôi tay nắm chặt áo anh, cô ngước mắt lên nhìn, lông mi chớp chớp, nhỏ giọng hỏi: "Được không anh?"
Hàn Triệt khẽ cười, ngón trỏ cong lại, nhẹ nhàng vuốt vuốt lên đôi má cô, "Hạ Đàn, vậy thì em...."
Câu kế tiếp còn chưa nói xong, anh cười cười, nâng tay gõ lên trán Hạ Đàn một cái, "Đi rửa chén."
Hạ Đàn bĩu môi, buông Hàn Triệt ra, "Em rửa chén, nhưng anh phải nấu cơm cho em đó."
Cô dọn dẹp chén đũa trên bàn trà, sau đó quay đầu sang nhìn Hàn Triệt, đi rửa chén giống như thay câu trả lời cho câu nói vừa rồi của anh.
Hàn Triệt nhàn nhã dựa lưng vào sô pha, thấy Hạ Đàn nhìn chằm chằm mình, bất đắc dĩ vừa buồn cười vừa xoa xoa lên huyệt thái dương, "Biết rồi."
Lúc này Hạ Đàn mới vui vẻ, dọn dẹp chén đũa và đi vào phòng bếp.
Hàn Triệt chăm chú nhìn vào bóng lưng Hạ Đàn, trộm nhìn một hồi lâu sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Câu hỏi Pass chương 26: Hạ Đàn tham gia xã đoàn nào thì được người khác theo đuổi? (Gợi ý: chương 8 - 12, 6 ký tự viết thường không dấu không khoảng cách)