Thầm Lặng

Chương 95: 95: Sự Lựa Chọn Của Cô Ấy





Tuy nhiên, ngay sau đó, mọi người xung quanh há hốc mồm, Mục Ngạn đặt tay lên cổ Mục Thiên Tề, gằn giọng nói: "Cha, nói cho con biết, phải làm gì để dừng thiết bị kích nổ lại?"
Mục Thiên Tề bình tĩnh nhìn con trai mình, không hề để ý đến năm ngón tay đang kẹp cổ mình, chúng có thể giế.t chết ông ấy bất cứ lúc nào.
Có lẽ đối với ông ấy mà nói, sống và chết không khác nhau bao nhiêu.
"Ta đã nói là không thể, chính là không có cách nào ngăn thiết bị kích nổ.

Khi hết thời gian, cả hai bên đều sẽ kích nổ, trừ phi con cho nổ một bên trước.

Ngay cả khi bây giờ con muốn giết ta đi chăng nữa, câu trả lời vẫn là như thế."
Mục Thiên Tề nói, khóe môi đột nhiên hiện lên một nụ cười quỷ dị, "Ngạn, con định giết ta sao? Con định giết cha của con sao?"
Mục Thiên Tề đơn giản là muốn chết dưới tay của chính con trai mình!
"Không!" Tô Viên đột nhiên hét lớn.

Tiếng hét của cô như phá tan bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
"Đừng..

Ngạn, đừng!" Nếu anh mà làm chuyện như vậy là quá tàn nhẫn với anh ấy.
Cũng tại thời điểm này, Tô Viên cuối cùng cũng hiểu tại sao chỗ cô lại có con dao, nhưng chỗ Xán Xán thì không.

Lựa chọn như vậy là quá tàn nhẫn với Mục Ngạn, nhưng với cô, có lẽ mọi chuyện sẽ đơn giản hơn.
Trong lòng cô không biết ai là người anh yêu nhất, cô đã từng hy vọng anh có thể yêu mình nhất, nhưng hiện tại, cô lại hy vọng anh anh đối với cô chỉ là một phút rung động mà thôi, như thế cho dù cô có xảy ra chuyện gì, thì ít nhất anh sẽ không quá đau lòng.
Bằng cách này, trong tương lai, anh sẽ gặp được một người phụ nữ mà anh có thể yêu sâu sắc và có được hạnh phúc cho riêng mình.
Tô Viên tăng tốc, tiếp tục dùng dao găm cắt dây trói tay.

Con dao găm hết lần này đến lần khác cắt vào tay cô, đến nỗi máu cô không ngừng tuôn ra, nhuộm đỏ cả sợi dây.
"Viên!" Mục Ngạn kêu to, nhịp tim càng lúc càng nhanh, anh cảm giác trái tim đều sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô định làm cái gì vậy? Tại sao lại có một con dao găm trong tay cô ấy?
Bặc!
Dưới ánh nhìn của mọi người, cuối cùng sợi dây thừng trong tay Tô Viên cũng bị cắt đứt, hai tay cô thoát khỏi trói buộc.

Lúc này, tay cô đã đầy sẹo, máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả hai tay.

Nhưng cô đã ngồi xổm xuống không chút do dự, và dùng dao găm cắt đứt những sợi dây trói chân mình.
Sau khi làm tất cả những điều này, cô nhìn Xán Xán, rồi quay sang Mục Ngạn.
Phải đưa ra lựa chọn càng sớm càng tốt, nếu không, khi thời gian đến, cả cô và Xán Xán đều không thể sống sót!
Tô Viên hít một hơi thật sâu, như thể dùng hết sức lực, mỉm cười với Mục Ngạn, hé môi nói: "Ngạn, còn nhớ lúc trước em đã hỏi anh, nếu em và Xán Xán đồng thời gặp nguy hiểm, anh sẽ cứu ai không?"
Tim anh đột nhiên thắt lại, sắc mặt tái nhợt.

Mặc dù ở trong tình cảnh nguy hiểm như vậy nhưng cô vẫn tươi cười, trong nụ cười này không hề có chút sợ hãi hay hoảng sợ nào, ngược lại khiến anh càng thêm bất an và sợ hãi, giống như sẽ xảy ra chuyện mà anh không muốn nhìn thấy nhất.
Dừng một chút, cô tiếp tục nói: "Khi đó anh không có trả lời em, cho nên em đã trả lời anh, em nói, nếu có một ngày, anh phải đối mặt với sự lựa chọn như vậy, vậy thì anh có thể cứu Xán Xán!" Khóe môi cô cong lên, hốc mắt càng ngày càng ươn ướt.
Không phải cô khóc vì sắp phải đối mặt với cái chết, mà vì không thể ở bên người đàn ông này để đồng hành cùng anh ấy đến cuối đời.
"Viên, cậu đang nói cái chuyện ngu xuẩn gì vậy? Mình không cho phép cậu nói như vậy! Cậu không được phép làm chuyện ngu xuẩn, nghe rõ chưa!" Quan Xán Xán tuyệt vọng hét lên, giãy giụa nhưng không được để thoát khỏi sự trói buộc của sợi dây.
"Xán Xán, cậu có nhiều mối quan tâm hơn mình.

Nếu cậu xảy ra chuyện gì, thì nhiều người sẽ đau buồn.

Cậu còn có mẹ, còn có Tiếu Tiếu, còn có Tư Kiến Ngự, còn mình thì.." Tô Viên dừng một lát rồi nói tiếp, "Nếu mình thật sự..

vậy thì cậu hãy giúp mình chăm sóc cho bố mẹ mình, đừng để họ quá đau buồn, mình mong họ có thể sống bình yên và vui vẻ." Giọng cô có chút nghẹn ngào.

Nếu bố mẹ biết chuyện xảy ra với cô, họ sẽ rất buồn! Nhưng bây giờ, đây là sự lựa chọn tốt nhất.
"Cậu đang nói cái gì vậy! Viên, nếu cậu dám làm như vậy, mình sẽ hận cậu! Cậu có nghe không, mình sẽ hận cậu!" Quan Xán Xán lớn tiếng nói, cho dù thế nào, cô cũng không muốn nhìn thấy người bạn của mình hy sinh tính mạng để cứu mình.
"Viên, đừng như vậy, sẽ có biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp..

em và Xán Xán nhất định sẽ được cứu." Mục Ngạn nhìn chằm chằm Tô Viên, sợ rằng cô sẽ biến mất trước mặt anh.
Lúc này trái tim đột nhiên co rút lại, loại cảm giác gọi là sợ hãi này chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy.

Mạnh đến mức khiến anh lúng túng, mạnh đến mức anh muốn liều mạng lao về phía trước và ôm chặt lấy cô.
"Nhưng thời gian sắp đến rồi." Cô nhẹ nhàng nói, giọng nói nhẹ nhàng đến mức gần như tan vào trong gió.
"Viên..

đừng..

đừng làm gì cả..

nếu em xảy ra chuyện gì, thì anh.." Anh sẽ không thể nào sống tiếp, sẽ sống không bằng chết.
Môi của Mục Ngạn không ngừng run rẩy, thân thể lảo đảo đi về phía cô.
"Đừng tới đây!" Tô Viên hét lớn, nếu chẳng may giẫm phải kíp nổ, Xán Xán sẽ xảy ra chuyện..
Bước chân anh khựng lại, cơ thể run lên không kiểm soát.
"Ngạn, sau này đừng đóng trái tim mình lại nữa." Cô khẽ mấp máy môi nói, những lời này tựa hồnhư những lời cuối cùng, thanh âm vừa rơi xuống, thân thể cô chậm rãi ngửa ra sau, hai mắt nhìn bầu trời.
Thật xanh và thật đẹp.
Người cô có lỗi nhất phải là cha mẹ cô, họ đã nuôi nấng cô, nhưng cô chưa kịp báo hiếu đã khiến họ phải chịu nỗi đau mất đi con gái.

Cô tin rằng Xán Xán sẽ giúp cô chăm sóc cha mẹ thật tốt.
Còn Mục Ngạn..

trong lòng cô lại có quá nhiều sự không nỡ.
Chắc hẳn anh ấy rất buồn và tự trách mình, nếu ngay từ đầu cô không quen biết anh, có lẽ anh sẽ yêu một người phụ nữ ưu tú hơn, thì Mục Thiên Tề sẽ không ép anh phải lựa chọn như vậy?
Mà anh, cũng sẽ không vì chuyện của cô mà buồn phiền và tự trách mình.
Nếu mọi thứ có thể quay lại từ đầu..

thì cô chỉ ước-chỉ cần anh sống tốt!
Chỉ cần sống tốt là được.
Cơ thể không ngừng rơi xuống, cô nghe thấy tiếng gọi của Xán Xán và Mục Ngạn.

Đối với cô mà nói, có lẽ sự lựa chọn này đã là sự lựa chọn đúng đắn.
Bùm.
Tô Viên nặng nề rơi xuống biển, một cơn đau dữ dội đột ngột bao trùm lấy cô, giống như cả người cô nặng nề ngã trên mặt đất, nước biển lạnh lẽo trong bao lấy cô, nhưng trong nháy mắt, cô đã bị bao phủ trong bóng tối..
Mà ở trên vách đá, thời điểm khi Tô Viên vừa ngã xuống, Mục Ngạn đã lao thẳng đến vách núi, nếu không phải Mục Thiên Tề bắt được anh trước, thì chỉ sợ rằng anh cũng nhảy theo..