Quan Xán Xán nhìn Mục Ngạn với ánh mắt kiên định: "Người tôi yêu là Ngự, vì vậy bài hát này, đối với tôi mà nói, chỉ là một bài hát có giai điệu hay mà thôi.
Mục Ngạn, tôi hy vọng anh đừng tự nhốt mình trong mối quan hệ này, hy vọng vào một tình yêu mãi mãi không có kết quả, cố chấp như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Tại sao lại không thể buông bỏ nó và chào đón một mối quan hệ mới tốt đẹp hơn?
Mối quan hệ khác tốt hơn? Khóe môi anh nhếch môi giễu cợt," Cho nên, em muốn tôi yêu người khác? "
Cô nhìn anh chằm chằm, rất khẳng định trả lời:" Phải.
"Cô hy vọng anh sẽ yêu một người phụ nữ xứng đáng với tình yêu của anh, và mong anh sẽ được hạnh phúc.
Ngoài hy vọng này, cô thậm chí không biết lấy gì để báo đáp anh đã bảo vệ cô và Tiếu Tiếu trong năm năm qua.
" Ha ha..
ha ha ha..
"Anh đột nhiên cười lên, trong tiếng cười mang theo một loại tịch mịch," Cho nên, em muốn tôi yêu người khác..
Cho nên, đối với em mà nói, tình yêu của tôi chẳng qua là một gánh nặng đối với em? "
" Mục Ngạn! "Cô hét lên, tiếng cười của anh rất chói tai, nhưng cũng khiến cô đau nhói.
Anh nhìn cô chằm chằm nói:" Tôi hiểu rồi.
"Nói xong, anh xoay người rời đi.
Quan Xán Xán cắn môi, ngơ ngác nhìn bóng lưng dần xa của Mục Ngạn.
Lúc này, cô thậm chí không biết những gì mình vừa nói là đúng hay sai.
Chú Vương là tài xế riêng của Mục Ngạn, đang đợi anh ở bãi đậu xe, khi nhìn thấy anh bước vào xe với bàn tay chảy máu, chú đã kinh ngạc.
" Thiếu gia, tay của cậu làm sao vậy? Có cần đi bệnh viện không? "Chú Vương hỏi.
" Không cần, quay về biệt thự đi.
"Mục Ngạn thản nhiên nói, cũng không thèm để ý đến bàn tay đang chảy máu kia.
Chú Vương đương nhiên biết tính tình của anh nên không nói gì, khởi động xe, quay về biệt thự.
Tuy nhiên, đi được nửa đường, điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
Anh liếc nhìn người gọi đến - đó là cha anh Mục Thiên Tề.
Cha anh hiếm khi gọi cho anh, ngoại trừ những việc có liên quan đến mẹ anh," Cha.
"
" Về nhà một chuyến đi, mẹ con muốn gặp con.
"
" Biết rồi.
"Anh đáp.
Cuộc đối thoại giữa hai cha con hoàn toàn không chút ấm áp.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh nói với chú Vương:" Quay về Mục gia đi.
"
" Vâng.
"Chú Vương cung kính trả lời rồi quay đầu xe lại.
Mục Ngạn dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.
Từ khi nào mà anh ngày càng ít muốn gặp mẹ? Mỗi lần anh nhìn thấy mẹ, chỉ khiến anh cảm thấy sâu sắc hơn rằng mẹ anh chưa bao giờ dành tình cảm cho đứa con trai của bà.
Ước chừng nửa giờ sau, xe dừng trước biệt thự của Mục gia, chú Vương cung kính mở cửa, anh xuống xe, chậm rãi đi vào biệt thự.
Những người hầu của Mục gia đương nhiên cũng chú ý đến cánh tay phải nhuốm máu của Mục Ngạn, họ với vẻ mặt kinh hãi, nhưng không ai dám nói gì.
Mục Ngạn đi đến phòng ngủ của mẹ, nhẹ nhàng gõ cửa.
" Vào đi.
"Giọng Mục Thiên Tề từ trong phòng vọng ra.
Mục Ngạn mở cửa đi vào, chỉ thấy mẹ anh đang ngồi trước đàn dương cầm, bên môi nở nụ cười nhẹ, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, e rằng người ta sẽ không cho rằng một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại là một kẻ điên.
Mục thiên tề, người vẫn luôn đứng bên cạnh Lục Tiêu Tiêu, hiện tại đã chuyển ánh mắt sang đứa con trai mình, chậm rãi bước tới:" Vừa rồi mẹ con đang nghĩ đến con, đi nói chuyện với mẹ con đi.
"
Mục Ngạn lướt qua Mục Thiên Tề và đi về phía Lục Tiêu Tiêu.
Nếu không phải mẹ anh muốn gặp anh, thì cha anh cũng chẳng thèm quan tâm tới anh.
Ông ấy chỉ cần biết anh còn sống hay không thôi.
Ý nghĩa sự tồn tại của anh đối với ông ấy chỉ bởi vì anh là kết tinh tình yêu của ông ấy với mẹ anh.
Thật là đáng thương.
Anh đi đến bên cạnh Lục Tiêu Tiêu, người phụ nữ xinh đẹp này dường như sống chết vì tình yêu.
Thời điểm Tư Thành Vũ chết, linh hồn của bà ấy chắc chắn cũng đã chết theo.
" Mẹ, con về rồi.
"
Giọng nói của anh khiến người phụ nữ đang chìm trong suy nghĩ chợt bừng tỉnh, đôi mắt đen xinh đẹp khẽ nâng lên nhìn về phía anh.
" Ngạn? "Bà ấy lẩm bẩm.
" Vâng, là con.
"Mục Ngạn nhẹ giọng đáp.
" Ngạn, lại đây, để mẹ nhìn con một cái, đã lâu rồi mẹ đã không được gặp con.
"Bà giơ tay lên, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy gò má của anh, nhưng móng tay lại đâm sâu vào da thịt anh," Tại sao con lại không giống anh ấy, tại sao lại không giống? "
Bà ấy lẩm bẩm một mình, móng tay bà để lại hàng loạt vết xước trên mặt anh.
Tuy nhiên, bà ấy dường như đang rất hưởng thức những vết xước này, giống như càng có nhiều vết xước trên mặt con trai bà thì sẽ càng giống với người đàn ông mà bà ấy yêu sâu đậm.
Còn anh, anh tựa hồ không cảm thấy đau, cũng không nói lời nào, ngay cả biểu tình cũng không thay đổi.
Lục Tiêu Tiêu khẽ cười khúc khích," Ngạn, mẹ muốn nghe con đánh đàn, con đánh đàn cho mẹ nghe được không? "
Mục Ngạn nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, trong mắt bà ấy anh là gì? Có phải là con trai của bà ấy không? Hay..
chỉ là một công cụ để bà ấy tưởng tượng rằng anh là do bà ấy và người đàn ông kia sinh ra? Là một công cụ để bà ấy tưởng niệm?
" Vâng.
"Anh mặt không biểu cảm nói.
Ngồi trước đàn, bàn tay phải đẫm máu mân mê những phím đàn.
Từng giọt máu rơi trên các phím đàn.
Nhưng Lục Tiêu Tiêu dường như không nhìn thấy điều đó, bà ấy chỉ chờ đợi màn biểu diễn của anh với ánh mắt háo hức.
Về phần Mục Thiên Tề, ông ta cũng không hỏi bất cứ điều gì, giống như việc con trai ông ta có bị thương hay không không quan trọng, miễn là tâm nguyện của vợ ông ta được thực hiện.
Những ngón tay mảnh khảnh của anh di chuyển trên phím đàn, âm nhạc tuyệt vời vang khắp cả căn phòng.
Lục Tiêu Tiêu dường như đang đắm chìm trong tiếng đàn, trên môi nở nụ cười, một mình nhẹ nhàng khiêu vũ trong phòng, bà ấy khi còn trẻ khiêu vũ rất giỏi.
" Thành Vũ, Thành Vũ..
"Vừa khiêu vũ, bà ấy vừa lẩm bẩm gọi tên người mình yêu.
Khi nhảy đến bên Mục Thiên Tề, bà ấy cười như một đứa trẻ," Anh có thấy Thành Vũ không? "Bà ấy nhẹ nhàng hỏi.
Mục Thiên Tề khẽ mỉm cười," Không có, anh không có nhìn thấy hắn.
"
Trên mặt bà ấy lộ ra vẻ thất vọng, nhưng sau đó lại cười nói:" Vậy khi anh gặp Thành Vũ, có thể nói với anh ấy rằng em đang tìm anh ấy không? "
" Được.
"Ông ta trả lời.
Ở trước mặt bà ấy, ông ta luôn ôn nhu dịu dàng như vậy, luôn tươi cười như vậy, luôn đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của bà ấy, giống như đang chăm sóc một đứa trẻ chưa bao giờ lớn vậy.
Còn Mục Ngạn, anh đánh đi đánh lại một bài nhạc, vết thương trên tay không ngừng chảy máu đã thấm đẫm phím đàn, nhưng anh không dừng lại, cũng không có ai kêu dừng lại.
Dường như tay anh ta bị thương hay chảy bao nhiêu máu không quan trọng, điều quan trọng là tiếng đàn không thể ngừng lại.
Không biết đã qua bao lâu cho đến khi bà ấy nhảy múa mệt mỏi và dựa vào vòng tay của Mục Thiên Tề.
" Mệt rồi sao? "Ông ấy nhẹ giọng hỏi.
" Ừ.
"Bà gật đầu," Anh cảm thấy Thành Vũ sẽ thích điệu nhảy mà em vừa nhảy chứ? "
" Hắn sẽ rất thích.
"Ông trầm giọng nói.
Bà ấy cười mãn nguyện, vòng tay qua cổ ông ta.
Ông ta bế bà ấy lên một cách tự nhiên, đi đến bên giường, cẩn thận đặt bà ấy xuống.
Trong tiếng đàn du dương, bà ấy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mục Thiên Tề lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của vợ mình, sự ghen tị sâu sắc hiện lên trong mắt ông ta.
Cho đến bây giờ người mà bà ấy yêu vẫn là Tư Thành Vũ.
Cho dù người đàn ông đó đã chết, ngay cả khi bà ấy bị điên, nhưng bà ấy vẫn yêu người đàn ông đó.
Vậy thì đã sao, hiện tại ông là người bên cạnh bà, là người luôn yêu và quan tâm chăm sóc bà.
Mục Thiên Tề giơ tay lên, nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán của Lục Tiêu Tiêu ra sau," Ngủ ngon.
"Ông thì thầm nhẹ nhàng.
Tiếng đàn cuối cùng cũng ngừng lại, trên phím đàn màu trắng đều dính đầy máu tươi.
Mặt và môi của Mục Ngạn bắt đầu tái nhợt do mất máu quá nhiều.
Khi Mục Thiên Tề bước ra khỏi phòng, Mục Ngạn cũng theo ông ta ra khỏi phòng.
" Cha! "Mục Ngạn đột nhiên kêu một tiếng.
Mục Thiên Tề dừng bước, quay đầu nhìn anh:" Tối nay biểu hiện của con rất tốt, mẹ con rất vui."
Nhưng điều anh thực sự muốn nghe không phải là điều này.
Tay phải của Mục Ngạn nhẹ nhàng buông xuống bên hông, cả bàn tay đã nhuốm đầy máu.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy, nhưng Mục Thiên Tề vẫn không quan tâm như thể ông ta không nhìn thấy nó..