Lần trước khi cô ngủ quên trên xe, Mục Ngạn đã ôm cô vào nhà, lần đó cô đã để quên quần áo mà cô mua định tặng cho Vương Dũng Bân trên xe của anh, hôm nay anh gọi điện thoại đến tìm cô.
"Nếu em muốn lấy lại quần áo, thì trực tiếp đến chỗ của anh lấy."
"Bây giờ?" Tô Viên sửng sốt, lúc này đã hơn tám giờ tối.
"Đúng, nếu như em không đến lấy, thì anh sẽ vứt chúng đi."
"Này, đừng vứt đi! Em sẽ đến ngay!" Cô vội vàng nói, dù sao bộ đồ này cũng có giá bằng nửa tháng lương của cô, không thể để bị vứt đi được.
Khi cô ra khỏi nhà thì đã có xe chờ trước nhà cô, sau khi cô lên xe, họ đưa cô đến Mục gia.
Tô Viên đi theo đến một căn phòng, người đàn ông đưa cô tới gõ cửa hai lần, sau đó nói với cô: "Cô Tô, anh Mục đang đợi cô ở bên trong."
Tô Viên đẩy cửa bước vào phòng, thấy anh đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm bộ âu phục.
"Em đến đây nhanh hơn so với anh nghĩ."
Tô Viên cắn môi, đưa chiếc áo khoác trong tay cho anh, "Áo của anh đã giặt sạch rồi."
Anh đứng dậy, cầm lấy chiếc áo mà cô đưa, cúi đầu nhìn như đang suy nghĩ điều gì.
Tô Viên khẽ cắn môi, "Vậy anh có thể trả đồ cho em chưa?"
Hàng mi dài khẽ run, anh ngẩng đầu lên, "Em thật sự để ý đến bộ đồ kia sao?"
"Anh Vương hai ngày nữa sẽ trở về, đây là món quà em muốn tặng anh ấy, cho nên.." Cô còn chưa nói xong, anh đã ném chiếc áo trong tay xuống ghế, sải bước đi tới gần cô, "Anh đã nói đừng có kêu anh Vương gì đó nữa!"
"Mục Ngạn.." Tô Viên sửng sốt, theo bản năng muốn lui về phía sau vài bước, nhưng cô vừa động thì tay anh đã nắm lấy eo cô, giữ cô lại, ôm cô vào lòng.
"Vương Dũng Bân, quan trọng như vậy sao? Vì một bộ quần áo mà em vội vàng đến đây như vậy sao?" Anh nhìn cô chằm chằm nói.
"Anh ấy là ân nhân của em, anh ấy đương nhiên quan trọng."
"Em chỉ xem anh ta là ân nhân thôi đúng không?" Mặt anh kề sát vào cô, chóp mũi gần như chạm vào cô, thanh âm tràn đầy lo lắng, giống như muốn được cô xác nhận.
"Mục Ngạn, anh buông em ra trước đi!" Tô Viên lo lắng nói, không ngừng vặn vẹo thân thể, cố gắng giãy giụa.
"Viên, nói cho anh biết, em chỉ xem anh ta là ân nhân cứu mạng thôi, em nói đi!"
Ngay khi anh đang hung hăng hôn cô, trong phòng vang lên một tiếng tát lớn.
Trong phút chốc, tất cả động tác đều như đông cứng lại, Tô Viên thở hổn hển, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào tay mình, có chút không thể tin được, vừa rồi cô thật sự đã tát anh.
"Anh..
không sao chứ." Cô ngập ngừng hỏi.
Nhưng anh không trả lời cô, đôi mắt anh khép hờ, căn phòng im lặng đến đáng sợ.
Cô nhịn không được giơ tay vươn lên định chạm vào nơi cô vừa tát.
Thế nhưng, khi ngón tay sắp chạm đến, cổ tay cô đột nhiên bị anh giữ chặt.
"Anh làm em chán ghét đến mức này sao?"
"Em.." Cô không biết phải trả lời như thế nào.
"Nếu em đối với anh chỉ có sự chán ghét, vậy thì em đừng vô tư chạm vào anh như thế." Anh lạnh lùng nói, sự đụng chạm của cô chỉ khiến dụ.c vọng của anh càng không thể khống chế, càng khiến anh khẩn trương hơn muốn giam cầm cô, không cho cô rời xa anh chút nào.
Sắc mặt Tô Viên tái nhợt, sau một khắc, anh buông tay cô ra, "Nếu tối nay em thực sự chỉ đến lấy bộ vest, vậy thì em bây giờ có thể đem đó đi rồi."
"Thực xin lỗi, em không phải cố ý." Cô cắn môi nói sau đó rời khỏi phòng.
Một nụ cười gượng gạo từ khóe môi anh, và anh gần như thầm thì với chính mình, "Viên, anh phải làm gì để được đến gần em đây?"
Sau khi cô bước ra khỏi phòng, lúc này cô mới nhận thức mình đã bị lạc đường, hơn nữa, ở đây, cửa ra vào của các phòng đều trông rất giống nhau, khiến cô rất khó phân biệt đâu là đâu.
Tô Viên đang do dự, thì nhìn thấy một cánh cửa có chút khác biệt so với cửa của những căn phòng khác, bên khung cửa được trang trí bằng những dải vải đen trắng.
Đây là phòng gì? Có ai trong trong gia đình anh vừa mới qua đời sao?
Cô đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, trong đầu giống như có thứ gì đó vụt qua, nhanh đến mức cô không thể nắm bắt được.
Cô loạng choạng dựa vào cửa, lúc này cửa phòng bị sức nặng của cơ thể đẩy ra, cô loạng choạng đi vào phòng..