Tham Kiến Cửu Thúc

Chương 8: Đấu đá




Dáng người Trình Nguyên Cảnh đĩnh bạt, dung mạo thanh tuyển, hắn đứng ở cửa chờ Trình Du Cẩn, những người khác đều âm thầm nhìn hắn. Sau khi Trình Du Cẩn ăn mặc chỉnh tề, hai người cùng cáo lui, vén rèm đi ra ngoài.

Hai người đi rồi, Thọ An Đường phảng phất hiu quạnh đi một nửa. Nguyễn thị cùng quận chúa Khánh Phúc biết điều, bọn họ đứng một hồi, nhìn thấy Trình lão phu nhân lộ ra vẻ mệt mỏi, nhân cơ hội cáo lui.

Hai người con dâu đều đi rồi, trong phòng ấm áp dễ chịu chỉ còn lại Trình lão phu nhân. Lúc này Trình lão phu nhân mới biểu hiện ra sự suy thoái của tuổi già, bà dựa vào gối, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Trương ma ma đi theo Trình lão phu nhân từ lúc còn ở nhà mẹ đẻ nhẹ nhàng đến gần, đặt cái gối đầu xuống thắt lưng Trình lão phu nhân, nhẹ giọng hỏi:"Lão phu nhân, ngài làm sao vậy?"

Không khí rơi vào trầm mặc thật lâu, khi Trương ma ma cho rằng Trình lão phu nhân sẽ không nói gì, Trình lão phu nhân lại kéo thật dài âm điệu nói:"Hắn đã 19 rồi, chỉ chớp mắt, đã 13 năm."

Trương ma ma cũng trầm mặc, tuy Trình lão phu nhân chưa nói tên họ, nhưng Trương ma ma ở bên cạnh lão nhân hơn 30 năm, sao có thể không hiểu khúc mắc của Trình lão phu nhân. Nhiều năm như vậy, tiểu Tiết thị dường như đã trở thành một khối tâm bệnh của Trình lão phu nhân.

Trương ma ma ngừng một hồi, thấp giọng khuyên:"Xin lão phu nhân cứ yên tâm, tuy nàng ta được sủng ái, nhưng cuối cùng ngài mới là thê, nàng ta cũng chỉ là người ngoài. Lại nói, tiểu Tiết thị đã chết được 4 năm, ngài còn so đo với người chết làm cái gì. Cho dù có được nam nhân sủng ái, có nhi tử thành danh, cũng không có mệnh hưởng thụ."

Trình lão phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, mở mắt ra, một đôi mắt tràn đầy hận ý:"Ta chỉ là tức quá. Lúc trước Tiết gia bọn họ nổi danh khắp thiên hạ, mà nhà mẹ đẻ của ta chỉ là nhà giàu mới nổi, nếu không phải Tiết gia cuốn vào tranh đấu triều đình bị liên lụy, cả nhà bị lưu đày, Trình gia cũng sẽ không coi trọng ta. Hầu gia cùng tiểu Tiết thị là thanh mai trúc mã, 12-13 tuổi liền định ra hôn ước, chỉ còn chờ tiểu Tiết thị cập kê liền thành hôn. Kết quả, trước đêm thành hôn, Tiết gia xảy ra chuyện, cha mẹ chồng không dám đắc tội Dương gia, cũng chỉ có thể nhanh tay cắt đứt hôn ước với tiểu Tiết thị, vội vàng mang sính lễ tới nhà chúng ta. Ta biết, từ lúc bắt đầu, hầu gia đã không hề muốn."

Trương ma ma quỳ gối trước mặt Trình lão phu nhân, thở dài nói:"Lão phu nhân. . ."

"Không sao, nhiều năm như vậy, ta sớm đã nhìn rõ. Chuyện tình tình ái ái này đó đều là không quan trọng, nhanh chóng hạ sinh nhi tử mới là chính. Tuy rằng sau khi thành hôn ông ấy đối xử với ta không nóng không lạnh, nhưng tốt xấu gì cũng cho ta chút mặt mũi, không cho những thứ ong bướm kia vào nhà. Hai nhi một nữ đều bò ra từ trong bụng ta, như thế là đủ rồi, ta tức ông ấy vẫn còn nhớ đến thanh mai. Nhưng mà ta cũng không ngờ, qua 20 năm, ông ấy lại tìm được tiểu Tiết thị, còn đem nàng ta lành lặn trở về!"

Trình lão phu nhân hừ lạnh, năm Kiến Võ thứ 9, cặp song sinh Trình Du Cẩn Trình Du Mặc sinh ra chưa đến nửa năm, Trình lão phu nhân còn đang đắm chìm trong niềm vui được làm tổ mẫu, một ngày tháng tư nọ, Trình lão hầu gia đột nhiên mang một hài tử từ bên ngoài về, nói đó là huyết mạch của ông cùng tiểu Tiết thị, vừa mới 6 tuổi, còn một hai đòi cho đứa bé kia nhập gia phả. Khi Trình lão phu nhân nhìn thấy thập phần hoài nghi, đứa bé kia lớn lên cực khỏe mạnh, trên tay một chút cũng không có vết kén, giơ tay nhấc chân so với nhi tử của bà còn quy củ hơn. Một hài tử như vậy, sẽ sống ở biên cương, được tiểu Tiết thị không nơi nương tựa nuôi dưỡng?

Trình lão phu nhân hoài nghi, bà có tâm tư, hơn nữa sợ Trình lão hầu gia bị lừa, nên kéo dài thời gian không chịu để đứa bé kia vào gia phả. Nhưng mà Trình lão hầu gia lại vô cùng kiên quyết, một mực chắc chắn đó là huyết mạch của ông, ông ở bên ngoài trộm nuôi rất nhiều năm, tuy rằng hài tử không lo cơm áo, nhưng cũng không thể cứ lưu lạc bên ngoài, cho nên mới mang về nhận tổ quy tông.

Nhiều năm như vậy Trình lão phu nhân vẫn luôn hoài nghi thân phận của Trình Nguyên Cảnh, hắn là nhi tử của tiểu Tiết thị, nhưng chưa chắc đã là của Trình lão hầu gia. Tiểu Tiết thị lớn lên đẹp, một nữ tử yếu đuối bị đày đến cái nơi biên cương kia, có thể có được những cuộc gặp gỡ gì. Không chừng đây là nhi tử ai, bị tiểu Tiết thị dán lên người Trình lão hầu gia. Cố tình Trình lão hầu gia còn ngốc, thật sự đem mẫu tử hai người về kinh thành, thay người khác nuôi nhi tử.

Nhiều năm trôi qua, Trình lão phu nhân gặp được tiểu Tiết thị, diện mạo của tiểu Tiết thị đã không còn tinh tế nữa, nhưng cái loại thần thái ôn nhã an hòa, vẫn còn dư lại. Trình lão phu nhân bởi vì vừa ghen ghét lại hoài nghi, sống chết không chịu để tiểu Tiết thị ở lại phủ, Trình lão hầu gia chỉ có thể đem mẫu tử hai người ra ngoài, tất cả chi phí đều tự mình bỏ ra. Mấy năm nay Trình lão phu nhân liều mạng cắt xén tiền bạc của Trình lão hầu gia, nhưng như là gặp quỷ, nhi tử của tiểu Tiết thị vẫn như cũ quang minh lỗi lạc, giơ tay nhấc chân đều giống sống trong giàu sang mà lớn lên, còn thi đỗ tiến sĩ.

Trình lão phu nhân nghĩ đến đây liền hận đến ngứa răng:"Cái đồ táng lương tâm, mấy năm nay không biết ông ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, nuôi người ngoài không nói, còn nuôi cả con trai của người ngoài thành tiến sĩ. Con ta từ bảy tuổi liền đè đầu đọc sách, ngày thường không đánh cũng mắng, kết quả thi cũng không đậu!"

Trình lão phu nhân mắng chính là trưởng tử Trình Nguyên Hiền, Trương ma ma không thể nói nhiều, chỉ có thể trấn an:"Lão phu nhân, ngài gấp cái gì, khoa cử là dành cho những đứa nhà nghèo, đại gia có tước vị trong người rồi, tội gì phải chịu khổ! Lại nói nhà chúng ta là dòng cao quý, đã có tổ tông để lại, hà tất gì phải đi thi thố?"

"Văn không được võ không xong, chỉ biết mỗi ngày pha trộn những cái tiểu thiếp đó, tức chết ta." Trình lão phu nhân nói đến con trai lớn liền nhịn không được mắng, nhưng mà Trương ma ma cũng chỉ nghe một chút thôi. Đừng nhìn Trình lão phu nhân mắng lợi hại, Khánh Phúc đường đường là một quận chúa, trong phòng sao có thể có nhiều tiểu thiếp thông phòng được? Còn không phải Trình lão phu nhân đau lòng nhi tử, liền cố ý theo quy luật bình thường sao.

Trương ma ma cười nói:"Đại gia còn trẻ, vẫn còn ham chơi, chờ hắn lớn thêm chút nữa liền hiểu chuyện thăng cấp. Lại nói, ngài không phải còn nhị lão gia sao."

"Lão nhị xác thật cần cù, từ nhỏ đã nghe lời hơn anh trai nó, nhiều năm như vậy cũng vẫn cần cù chăm chỉ." Trình lão phu nhân nói đến con trai thứ hai trên mặt có chút cười, nhưng mà rất nhanh lại nhăn mi:"Chính là phu nhân của hắn, yếu yếu đuối đuối, nói chuyện cũng nhẹ nhàng vô lực, nhìn đã biết là không thể đem lại lợi ích gì. Ngay cả nữ nhi nàng nuôi cũng vậy, nhìn Đại cô nương mà xem, không phải cứ là sinh đôi đều giống nhau, nuôi dưới gối Khánh Phúc, còn hiểu chuyện hơn nhiều so với Nhị cô nương. Ai, đáng tiếc, một con cờ tốt như vậy, lần này bị hủy hôn, đã hủy hoại hơn phân nửa. Uổng ta o bế nó nhiều năm như vậy, chỉ mong nó gả vào một nhà chồng tốt, ngày sau dìu dắt phụ thân đệ đệ. Tiền đồ Tĩnh Dũng hầu rất tốt, đáng tiếc."

Lần này Trương ma ma không nói tiếp, Đại cô nương mấy năm nay đều tồn tại giống như một bình hoa vậy, mọi việc đều có Đại cô nương làm, không cần nghĩ nhiều, Đại cô nương là tuyệt đối giỏi nhất. So sánh với muội muội, Nhị cô nương Trình Du Mặc bình dị gần gũi hơn nhiều, càng được nhóm huynh đệ tỷ muội hoan nghênh hơn.

Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan gì tới một gia nô như Trương ma ma, bà thấy dù là Đại cô nương hay Nhị cô nương, đều là cao quý mà bà không thể nào với tới. Trình lão phu nhân không biết suy nghĩ cái gì, nói:"Dựa vào nữ nhi thì không thể làm được gì rồi, hay là về sau, thật sự biến Trình Nguyên Cảnh trở thành trụ cột của Trình gia? Hắn là con trai của người ngoài. . ."

Trình lão phu nhân nhớ tới chuyện này lại tức không thở nổi, nhưng trong nhà lại chẳng có ai có tiền đồ. Trình Nguyên Hiền đã già, chức quan còn không lớn bằng của Trình Nguyên Cảnh lúc 19 tuổi, ngay cả Trình nhị gia thường xuyên được Nguyễn thị khen xuất chúng, cũng so với Trình Nguyên Cảnh, còn kém xa.

Tất cả nam tử Trình gia tập hợp lại cũng kém hơn so với Trình Nguyên Cảnh, Trình lão phu nhân đương nhiên không cam lòng, nhưng mà còn có thể có biện pháp nào nữa. Trương ma ma tận tình khuyên nhủ:"Lão phu nhân, tuổi ngài cũng không còn trẻ, cháu gái đều sẽ thành hôn, ngài còn rối rắm chuyện của bọn trẻ làm cái gì? Tiểu Tiết thị đã bệnh chết rất nhiều năm, người đã từng là đứa con riêng cũng đã trở thành chức quan tối cao nhất Trình gia, ngài không nên lung lạc hắn, càng không thể đẩy Cửu gia ra bên ngoài."

Trình lão phu nhân thở dài:"Chẳng lẽ ta lại không biết. Tiểu Tiết thị bệnh chết ở năm Kiến Võ thứ 9, nàng ta cố nhẫn nhịn chịu đựng, chính là để nhìn thấy Trình Nguyên Cảnh đỗ tiến sĩ, mới bằng lòng xuôi tay. Nói đến cũng khéo, một năm đó, vụ án nhà họ Tiết lại được xem xét lại thành xử sai. Tiểu Tiết thị trước khi chết nghe được nhi tử đỗ tiến sĩ, lại nghe được xử án sai vụ án của nhà mẹ đẻ, thật sự là chết cũng không tiếc. Nếu hai nhi tử của ta cũng có thể như Trình Nguyên Cảnh, bảo ta chết, ta cũng cam tâm."

"Ai u lão phu nhân, ngài đang nói cái gì vậy!" Trương ma ma vội vàng phi phi hai tiếng xuống mặt đất, nói:"Bình thường lão phu nhân có bao giờ nói loại lời ủ rũ như thế này. Ý lão nô nói, nếu ngài muốn khống chế Cửu gia, có rất nhiều biện pháp. Cái khác không nói, chẳng phải bây giờ Cửu gia chưa cưới vợ sao, sao hắn lại nhịn lâu như thế, còn không phải muốn dựa vào ngài làm mai cho."

Trình lão phu nhân cười lạnh một tiếng:"Điều này chưa chắc. Nếu ta quan tâm đến hôn sự của hắn, thứ nhất chỉ sợ hầu gia không đồng ý. Nhưng mà nói đến cũng kỳ, hầu gia coi nhi tử này như cái tròng mắt đau, sao không thu xếp cho hắn cưới vợ nạp thiếp đi? Năm nay hắn đã 19, người khác ở tuổi này của hắn, sớm đã có nhi tử."

Nói đến việc này Trương ma ma cũng không biết, Trình lão phu nhân cảm thấy kỳ quái một hồi, mới nói:"Thôi, chờ ngày khác đi thăm hầu gia, ta thử thăm dò ý tứ của ông ấy."

Trương ma ma lên tiếng, bà có chút do dự, hỏi:"Lão phu nhân, vậy chuyện của Đại cô nương. . .nên làm cái gì bây giờ?"

Ánh mắt Trình lão phu nhân nặng nề mà nhìn chằm chằm lư hương một bên, một lát sau, nói:"Nhìn thử xem, đầu tiên phát ra tin tức Hoắc gia bội ước, nhìn xem người nào không có tai tiếng gì tới cầu hôn Đại cô nương không. Nếu không có. . .vậy đứa cháu gái này, chỉ có thể coi như phí công nuôi dưỡng."

Thật sự là quá tàn khốc, nhiều năm coi trọng cháu gái đích trưởng, nói vứt liền vứt. Nhưng mà Trương ma ma chỉ có thể thở dài một tiếng từ tận đáy lòng, cũng không muốn làm chút chuyện gì. Trong đại viện nhà cao cửa rộng có đầy người có tiền đồ, nói cho cùng, Đại cô nương cũng có liên quan gì đến bà đâu?

Trình Du Cẩn bị "có việc", sớm ra cửa. Nàng đi ở phía sau Trình Nguyên Cảnh, thật sự nhàm chán, nâng lên thanh âm hỏi:"Cửu thúc, thúc gọi cháu ra đây, rốt cuộc có chuyện gì?"

Trình Nguyên Cảnh nhàn nhạt liếc mắt ra phía sau một cái:"Thoạt nhìn bộ dáng ngươi khôn khéo, nhìn hiện tại xem, đầu óc cũng không sử dụng tốt lắm."

Một câu này liền kíƈɦ ŧɦíƈɦ Trình Du Cẩn muốn mắng người, nàng nghĩ đến người trước mắt là Cửu thúc nàng, tốt xấu gì cũng coi là trưởng bối, chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xuống:"Tạ Cửu thúc khen. Nhưng mà Cửu thúc dựa vào cái gì nói đầu óc ta không sử dụng tốt?"

Trình Nguyên Cảnh nghĩ thầm quả thực ngu(*) không ai bằng, hắn khó có thể phát thiện tâm, không nghĩ tới nói đến đây rồi, mà Trình Du Cẩn vẫn không kịp phản ứng lại. Thần sắc Trình Nguyên Cảnh nhàn nhạt, ngay cả ngữ khí cũng không chút để ý:"Những người phụ nữ đó dò hỏi tâm tư ngươi, ngươi còn muốn ở lại trong phòng làm cái gì?"

(*) Từ gốc của tác giả nhé =))))

Một lần đối mặt ngắn ngủn, Trình Nguyên cảnh đã hiểu biết thất thất bát bát trong nội bộ Trình gia. Quận chúa Khánh Phúc không quan tâm đến chuyện không liên quan đến mình, Nguyễn thị có tâm tư khác, mà Trình lão phu nhân vẫn một lòng muốn bán nữ nhi. Ác ý của bọn họ cơ hồ không che dấu chút nào, loại tình huống này, còn có cái gì để ở lại.

Nhưng những lời này Trình Nguyên Cảnh sẽ không nói ra, hắn là một người không để ý đến giới hạn của người khác, nói cách khác, lạnh nhạt từ nhỏ. Người khác như thế nào, liên quan gì đến hắn? Câu nói vừa rồi hắn nói với Trình Du Cẩn, đã là bù đắp cho sự thiếu thốn bao nhiêu năm qua khi hắn không ở bên cháu gái mình rồi.

Trình Du Cẩn nghe lập tức hiểu ra ý tứ của Trình Nguyên Cảnh, Trình Nguyên Cảnh liếc mắt một cái liền có thể hiểu ra câu chuyện, sao nàng không biết.

Trình Du Cẩn cúi đầu, nhìn từng bông tuyết rơi xuống áo choàng màu đỏ thẫm, lại rất nhanh tan rã. Trình Du Cẩn an tĩnh một hồi, đột nhiên nói:"Đôi khi cháu cảm thấy, cháu cũng giống như bông tuyết này, nhìn từ xa thì trắng tinh xinh đẹp, nhưng khi đến gần, cái gì cũng không có."

Trình Nguyên Cảnh kinh ngạc, dừng lại nhìn nàng. Trình Du Cẩn quay đầu nhìn gió cuồn cuộn bên ngoài hành lang gấp khúc, thổi bông tuyết bay múa khắp nơi. Khuôn mặt nghiêng của nàng ánh tuyết, cơ hồ còn trong suốt hơn so với tuyết:"Cháu đương nhiên biết ở lại sẽ rất khó khăn, nhưng mà còn có biện pháp nào sao. Cháu không ngoan ngoãn lung lạc mẫu thân cùng tổ mẫu, không cần sau này, thậm chí ngay ngày mai cháu cũng sẽ không thể sống yên ổn."

Trình Du Cẩn duỗi tay đỡ bông tuyết, áo choàng nàng đỏ thẫm giữa hành lang xám xịt, cực kỳ lóa mắt. Trình Du Cẩn quay đầu lại cười cười với Trình Nguyên Cảnh:"Chỉ sợ Cửu thúc không hiểu hiểu nổi đúng không, thúc tuy là con vợ lẽ, nhưng vừa sinh ra liền có cha mẹ yêu quý, mọi chuyện đều chuẩn bị thay thúc, chờ thúc lớn lên, còn có thể thông qua khoa cử thay đổi vận mệnh. Cho nên làm sao thúc có thể hiểu được, cái kiểu không còn con đường nào vẫn phải cố bước tiếp."

Trình Nguyên Cảnh nghe được tiếng vỡ vụn rất nhỏ trong lòng.

Không còn đưởng để đi, lại không thể không đi.

Sao hắn lại không hiểu?