Tham Kiến Cửu Thúc

Chương 4: Thái tử




Trình Du Cẩn lùi về phía sau một bước, nhường đường. Người đi tới cũng thật sự không khách khí, chậm rãi đi lướt qua trước mắt Trình Du Cẩn.

Dáng người hắn cao dài đĩnh bạt, so với Hoắc Trường Uyên còn cao hơn một chút. Người này mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng, góc cạnh rõ ràng, dung mạo cũng khá xuất sắc. Trên mặt hắn không có cảm xúc, khi đi lướt qua hai người Trình Du Cẩn, ngay cả Hoắc Trường Uyên cũng không tự chủ được mà lùi về phía sau một bước, tránh đường cho người này.

Kiểu người hồn nhiên thiên thành này, phảng phất như từ nhỏ đã luôn được người khác quỳ bái, thật không giống người thường.

Trình Du Cẩn biết Trình gia có một người vô cùng thần thánh, nhưng mà hắn không có mặt ở phủ hầu nhiều năm rồi, hai năm trước hình như còn làm quan bên ngoài, ký ức của Trình Du Cẩn về hắn vô cùng mờ nhạt.

Về chuyện năm đó thì vô cùng ồn ào, Trình lão phu nhân cùng lão hầu gia cơ hồ như cãi nhau hàng ngày. Khi đó Trình Du Cẩn còn chưa hiểu chuyện gì, là một đứa bé nhỏ tuổi. Trình lão hầu gia đột nhiên mang từ bên ngoài về một đứa trẻ 6 tuổi, nói là hài tử của mình và Tiết thị. Huyết mạch nhà mình mà để lưu lạc bên ngoài thì còn ra thể thống gì, cho nên Trình lão hầu gia mới mang về, để hắn nhận tổ quy tông.

Mặt Trình lão phu nhân lập tức biến sắc, được lắm, bà ở nhà cực cực khổ khổ lo liệu chuyện nhà, Trình lão hầu gia lại ở bên ngoài hái hoa bắt bướm, xa cách tình nhân cũ bao lâu vẫn còn vương tơ lòng, còn sinh ra một đứa trẻ 6 tuổi.

Còn dám muốn vào cửa Trình gia, nằm mơ!

Nhưng mà lần này Trình lão hầu gia lại rất kiên quyết, ông khăng khăng mở cửa từ đường, thêm hài tử vào gia phả, đặt tên Trình Nguyên Cảnh, xếp hàng thứ chín trong gia tộc.

Nói cách khác, luận về thân phận, thì Trình Nguyên Cảnh chính là Cửu thúc của nàng.

Nhưng diễn biến sau đó thì Trình Du Cẩn lại rất có ấn tượng, Trình lão phu nhân không nháo được, buông lời hung ác nếu Trình lão hầu gia muốn nuôi tiểu Tiết thị cùng đứa con riêng kia, bà sẽ mang theo nhi nữ về nhà mẹ đẻ. Trình lão phu nhân cũng có cháu rồi, đương nhiên không có khả năng ly hôn, nhưng mà, dù sao Trình lão phu nhân cũng là người phụ nữ đứng đầu trong nhà, sinh cho phủ hầu hai nhi một nữ, Trình lão hầu gia không thể quản được vợ, cũng chỉ có thể đem tiểu Tiết thị cùng Trình Nguyên Cảnh nuôi ở bên ngoài.

Dù ngươi có trói buộc được thân thể hắn nhưng cũng không thể trói buộc được tim hắn, Trình lão phu nhân nhìn tình thế thật sự không ngăn được, đơn giản là tiểu Tiết thị cùng Trình Nguyên Cảnh sẽ không ảnh hưởng gì đến địa vị của bà, cũng liền mắt nhắm mắt mở cho qua. Bởi vì chuyện liên quan đến lão phu nhân, trong Trình gia không ai dám nhắc tới Cửu công tử. Trình Du Cẩn chỉ có thể qua vài lời của quận chúa Khánh Phúc mới biết được, người con riêng kia hình như vô cùng thông minh, 16 tuổi đỗ tiến sĩ, chẳng qua không có mối quan hệ, nên con đường làm quan của hắn cũng không tốt đẹp lắm.

Theo lẽ thường thì đỗ tiến sĩ sẽ được vào viện hàn lâm, tuy rằng chức quan hơi nhỏ, nhưng cũng trực thuộc Thái thủ Dương phụ trách, ngày sau có ai muốn vào được đấy nhất định phải hối lộ. Nhưng Trình Nguyên Cảnh lại không có loại vận may đó, đầu tiên hắn nhận một chức quan không lớn không nhỏ, không bao lâu, bị điều ra ngoài kinh.

Sau đó liền không thấy trở về nữa, cho đến tận hôm nay, Trình Du Cẩn đột nhiên nhìn thấy Cửu thúc nàng, Trình Nguyên Cảnh ở trong viện Trình gia.

Trình Nguyên Cảnh đi lướt qua Trình Du Cẩn, cũng không thèm liếc một cái. Trình Du Cẩn cũng không so đo, bởi vì, hắn không phải Hoắc Trường Uyên.

Lúc này Hoắc Trường Uyên cũng vô thức vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, hắn đã được rèn luyện thành thục ở trong quân, chính vì giác quan tinh nhạy mà mới được chén cơm, mà nam tử kia mang theo nhiều người hầu như vậy đứng ở hành lang, thế mà hắn hoàn toàn không chú ý tới!

Điều này như đấm vào mặt Hoắc Trường Uyên một cái, trong lòng hắn kiêng kị người có xuất thân cao quý, không còn tâm tư để ý tới Trình Du Cẩn, khóe mắt thấy Trình Du Cẩn rời đi, hắn cũng không quan tâm nhiều.

Rốt cuộc hắn cũng không thể đánh nữ nhân, một cái tát kia của Trình Du Cẩn, coi như bồi thường cho danh tiết bị hao tổn của nàng ta.

Trình Du Cẩn đi qua lối rẽ hành lang, bước một bước thật mạnh qua ngạch cửa, sau khi không nhìn thấy người theo sau, nàng mới hỏi:"Nam tử vừa rồi chính là Cửu thúc?"

"Theo cách xưng hô của gã sai vặt, hẳn là hắn."

Trình Du Cẩn nhíu mày, lẩm bẩm:"Tổ mẫu hận nhất tiểu Tiết thị, 4 - 5 năm nay đều không có tin tức gì của hắn, sao hôm nay đột nhiên đã về?"

Chuyện bên ngoài làm sao Đỗ Nhược và Liên Kiều biết được. Trình Du Cẩn lầm bầm lầu bầu nói:"Mới 3 năm, hắn đã lên tới tứ phẩm rồi, không phải là nhanh quá sao."

Đỗ Nhược cùng Liên Kiều không hiểu chuyện triều đình, các nàng nghe xong nghi hoặc:"Cô nương, chỉ là một lần chạm mặt, sao ngài biết Cửu gia là tứ phẩm?"

"Quan công, hầu, phò mã trở xuống đến tứ phẩm mới được mặc phi y, tứ phẩm đã không thấp, quan tam phẩm trong triều đếm tới đếm lui thì được mấy người." Trình Du Cẩn nói xong, bước chân đột nhiên ngẩn ra:"Không tốt."

Các nàng vừa lúc đứng dưới gốc cây hồng mai, hồng mai trắng tuyết, Trình Du Cẩn khoác áo choàng đỏ thẫm, mặt mày càng thêm như họa, dung sắc sáng trong.

"Mẹ đẻ hắn là tiểu Tiết thị, mẫu thân Hoắc Trường Uyên cũng họ Tiết." Nếu chỉ dựa vào họ, cũng không thể kết luận mối quan hệ giữa tiểu Tiết thị và Hoắc Tiết thị, rốt cuộc số phận của hai người này khác nhau một trời một vực. Nhưng mà ở trong mộng Trình Du Cẩn đã trải qua kiếp trước, trùng hợp nàng biết, hai người này, đúng là tỷ muội xa!

Trình Du Cẩn chợt xoay người, Liên Kiều cùng Đỗ Nhược hai mặt nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.

Mà giờ phút này, Trình Nguyên Cảnh đang chậm rãi bước qua ngạch cửa tòa nhà tráng lệ nhất trong phủ Nghi Xuân hầu, cởϊ áσ khoác xuống. Hạ nhân tới nhận lấy, cẩn thận hong khô tuyết trên mặt vải.

Trình lão hầu gia giãy giụa trên giường bệnh đứng dậy, đi hai bước về phía cửa, suýt nữa té ngã. Trình Nguyên Cảnh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy Trình lão gia, lời nói Trình lão hầu gia còn chưa kịp thốt lên, đôi mắt đã ươn ướt. 

Trình Nguyên Cảnh chỉ nâng tay, hạ nhân liền nối đuôi nhau rời khỏi đó. Chờ bên trong phòng không còn ai, Trình lão hầu gia run run rẩy rẩy mà đứng lên, uốn gối muốn hành lễ với Trình Nguyên Cảnh:"Thái Tử điện hạ, ngài đã về!"

Trình Nguyên Cảnh đỡ lấy cánh tay Trình lão hầu gia, Trình lão hầu gia vài lần muốn quỳ xuống, đều bị hắn ngăn cản:"Hầu gia, xin đứng lên."

Trình lão hầu gia miễn cưỡng ngừng nước mắt, ông cũng không chịu ngồi, nói:"Lão thần sao có thể ngồi đối diện với điện hạ, điều này không hợp quy củ."

"Hầu gia lại giỡn rồi, nào có quy củ gì." Trình Nguyên Cảnh cười cười, trong ánh mắt lại rất lạnh nhạt:"Hầu gia, bây giờ ta họ Trình, lần sau không thể gọi như vậy."

Trình lão hầu gia vội vàng đồng ý, ông không dám lại làm trái ý tứ của Trình Nguyên Cảnh, chậm rãi ngồi đối diện Trình Nguyên Cảnh. Nhưng mà tuy ngồi, nửa thân thể của ông lại suy nhược, yếu đuối.

"Lão thần to gan, tạm thời gọi ngài một tiếng Cửu Lang đi."

Trình Nguyên Cảnh duỗi tay ý bảo:"Hầu gia xin cứ tự nhiên."

"Cửu Lang, tình hình bên ngoài của ngài rất tốt, sao đột nhiên lại về?"

"Nghe nói ông bệnh nặng, ta là bề dưới, làm sao có thể an tâm? Ta cũng không thể cứ trốn ở bên ngoài, cho nên liền dứt khoát về kinh, cẩn thận phụng dưỡng hầu gia dưỡng bệnh, về sau, cũng sẽ ở lại kinh luôn."

Trình lão hầu gia vừa mừng vừa than, Trình Nguyên Cảnh tuy rằng là hoàng tử con rồng, nhưng rốt cuộc vẫn nuôi hắn trên danh nghĩa nhiều năm như vậy, sao có thể không có cảm tình.

Mùa đông năm trước Trình lão hầu gia sinh bệnh nặng, sau đó thân thể không còn được như trước, dạo gần đây, Trình lão hầu gia thường xuyên cảm thấy sắp đến đại nạn. Ông nghĩ lại cả đời mình, tạo nên phủ hầu phú quý, cuộc sống con cháu sung túc, tuy rằng đau xót người yêu cũ, nhưng lúc ba mươi cũng đã may mắn được gương vỡ lại lành với nàng, bên nhau lâu dài, lúc tuổi già trên người cũng gánh vác toàn bộ hy vọng quốc gia. Trình lão hầu gia thật sự không có gì không cam lòng, nhớ mong duy nhất, chính là Thái Tử điện hạ mai danh ẩn tích, một mình bên ngoài.

Cho nên hôm nay có thể nhìn thấy Trình Nguyên Cảnh trở về, Trình lão hầu gia thật sự vô cùng cảm động. Ông lau đi nước mắt bên khóe mắt, nắm tay Trình Nguyên Cảnh nói:"Trở về cũng tốt, trở về cũng tốt. Ngài cố gắng ở kinh thành đợi một chút, thánh thượng nhìn thấy, cũng có thể an tâm."

Trình Nguyên Cảnh im lặng thật lâu, mới hỏi:"Thánh thượng. . .gần đây thân thể tốt không?"

"Thánh thượng rất an khang. Chỉ là ngài không ở đây, khó khăn mãi mới nhìn thấy ngài một lần ở đình thi, đảo mắt ngài liền đi nơi khác nhậm chức. Trong lòng thánh thượng vướng bận, năm kia ở bữa tiệc khánh công, thánh thượng nhìn thấy một nam tử nhác nhác tuổi ngài, còn không nhịn được nghẹn ngào."

Nói đến hoàng đế, Trình Nguyên Cảnh liền trầm mặc thật lâu. Trình lão hầu gia thở dài, chậm rãi nói:"Cửu Lang, lão thần biết ngài từ nhỏ phải chịu rất nhiều khổ cực, rõ ràng là hậu duệ quý tộc, lại không thể đường đường chính chính nhận lấy thứ nên thuộc về mình, nhưng mà thánh thượng cũng rất khổ sở. Hiện giờ Dương thái hậu vẫn khỏe mạnh, Dương Phủ Thành nắm giữ triều đình, hậu cung còn có Dương hoàng hậu cai quản. Thánh thượng không phải không nghĩ tới việc đón ngài về, chỉ là, không thể."

"Ta biết." Trình Nguyên Cảnh thu lại ánh mắt, bình tĩnh lại nhàn nhạt mà cười cười:"Ta đương nhiên biết thánh thượng không dễ hành động, ta là thần tử, tự nên vì quân phân ưu."

Trình lão hầu gia thấy một màn như vậy, trong lòng khó chịu không lên lời , ông còn muốn tiếp tục khuyên bảo, nhưng nhìn thấy thần sắc Trình Nguyên Cảnh, ông đột nhiên ngừng lại. Trên mặt Trình Nguyên Cảnh cũng không có thần sắc âm trầm, phẫn nộ, ba năm bên ngoài, hắn càng ngày càng thâm trầm thu mình, sắc mặt bất động với vui buồn, nhưng mà điều này càng khiến hắn trở nên uy nghi hơn.

Thủ đoạn quyết đoán, tâm tư không lường được.

Trình lão hầu gia nghĩ, Trình Nguyên Cảnh càng ngày càng có khí thế của người phía trên, nếu đây là con cháu Trình gia thật, bây giờ Trình lão hầu gia có chết cũng mãn nguyện. Đáng tiếc, Trình gia bọn họ nào có cái phúc phận này, người ta không phải họ Trình, tên cũng không phải Trình Nguyên Cảnh.

Hắn là Lý Thừa Cảnh, Hoàng thái tử điện hạ mất tích 14 năm.

Trình lão hầu gia trà trộn vào triều đình nhiều năm, đôi mắt xem mặt đoán ý vẫn còn sử dụng được, ông thấy Trình Nguyên Cảnh không muốn nói nhiều về chuyện hoàng đế, liền chuyển sang đề tài khác. Trình lão hầu gia nói:"Cửu Lang, ngài đi cũng đã 3 năm, ngày lễ ngày tết cũng không về. Hiện tại mới vừa hồi kinh, Lại Bộ cũng chưa truyền lệnh xuống dưới, ngài cứ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi. Có khi ngài còn chưa gặp qua, mấy đứa trẻ của Trình gia, đều trưởng thành rồi."

Trình Nguyên Cảnh tự nhiên nhớ tới một màn vừa nãy ở hành lang.

Hắn trầm ngâm, có thể hắn đã gặp qua rồi.

Trình Nguyên Cảnh nổi lên một chút tò mò, vừa lúc hôm nay không có việc gì, hắn liền hỏi nhiều hơn vài câu:"Hôm nay hình như ta thấy có khách, là người ở đâu vậy?"

"Có khách?" Trình lão hầu gia nghi hoặc, ông tĩnh dưỡng bệnh nặng, có khách lạ mà lại không đến trước mặt ông sao. Trình Nguyên Cảnh thấy thế, nói:"Là một nam tử thanh niên, tuổi không lớn, là người trong binh."

Trình Nguyên Cảnh vừa nói như vậy, Trình lão hầu gia đột nhiên hiểu rõ. Người trẻ tuổi đã tòng quân, có thể xuất hiện ở hậu viện Trình gia, còn có thể có ai. Ông cười nói:"Đó là tiểu tử Hoắc gia  phủ Tĩnh Dũng hầu, tên gọi Trường Uyên, năm trước đã đính hôn cùng cháu gái lớn của ngài."

"Hử?" Trình Nguyên Cảnh càng có hứng thú, trong mắt hắn hiện lên chút ý cười, ngừng một hồi, mới chậm rì rì nói:"Nhưng mà, cảm tình hôn phu thê của bọn họ, hình như không được tốt lắm."

"Cái gì?" Trình lão hầu gia vô cùng giật mình, không hiểu ra sao. Sau khi tìm được tiểu Tiết thị, ông một lòng đặt hết tâm tư lên nàng, sau khi biết được thân phận của Trình Nguyên Cảnh, ông lại toàn tâm toàn ý tính toán vì Trình Nguyên Cảnh. Trình lão hầu gia rất ít khi, hoặc có khi là chưa từng, để ý tới nhóm cháu trai cháu gái trong nhà.

Nhưng mà ông vẫn biết, vợ ông đưa Đại cô nương của con dâu thứ cho con dâu cả làm đích nữ, nhiều năm qua nghe lời hiểu chuyện, vô cùng hiếu thuận, Ông tuy rằng không có ít nhiều cảm tình với Trình Du Cẩn, nhưng thân là trưởng bối, đương nhiên muốn cháu gái sống tốt. Khi Trình Du Cẩn đính hôn với Hoắc Trường Uyên, ông thực sự cũng vui vẻ thay nó một hồi lâu.

Nhưng mà mới qua hai tháng, hay là có chuyện xảy ra?

Trình lão hầu gia không hỏi chuyện trong nhà, phương diện này cũng không rõ lắm, nói:"Chắc là cháu gái ngươi nhu nhược quá, chỉ sợ là tiểu tử Hoắc gia kia sai, để nó chịu ủy khuất."

Trình Du Cẩn chịu ủy khuất? Hình như không giống lắm.

Trình lão hầu gia không chú ý tới biểu tình Trình nguyên Cảnh, tiếp tục lải nhải:"Hôm nào để ta gọi con trai vào hỏi một chút, để xem nó làm cha như thế nào. Đúng rồi, Cửu Lang, Hoắc Trường Uyên cùng ngài, cũng có một chút liên quan."

Trình Nguyên Cảnh thực sự ngoài ý muốn, hắn nhướng mày:"Ồ?"

"Mẫu thân Hoắc Trường Uyên cũng họ Tiết, là tỷ muội xa với Tuyết Lan."

Điều này quả thật Trình Nguyên Cảnh cũng không biết, Trình lão hầu gia giải thích:"Năm đó trong nhà Tuyết Lan chịu liên lụy, cả dòng họ bị lưu đày, nhà mẹ đẻ Hoắc Tiết thị cách đó xa, hơn nữa có phụ nữ chưa kịp xuất giá, liền buông tha."

Tuyết Lan là khuê danh của tiểu Tiết thị, Trình Nguyên Cảnh ở trong kinh thành, chính là tiểu Tiết thị nuôi nấng. Trên ý nghĩa nào đó, tiểu Tiết thị chính là mẹ nuôi của hắn.

Trình Nguyên Cảnh gật đầu, xem ra, hắn cần vào kinh thành, yêu cầu tra rõ chi tiết các phủ một lần.

Trình lão hầu gia đang nói chuyện cùng Trình Nguyên Cảnh, hạ nhân cách thật xa bên ngoài liền tăng thêm một bước chân, Trình lão hầu gia cùng Trình Nguyên Cảnh tự nhiên mà ngừng nói chuyện.

Thủ vệ ngoài cửa ôm quyền:"Hầu gia, Cửu gia, Đại cô nương tới thỉnh an."

Thỉnh an? Trình Nguyên Cảnh lắc đầu cười, càng thêm cảm thấy thú vị từ cô cháu gái này. Nàng thế nhưng không yên tâm về hắn đến mức này, mới qua bao lâu, đã đuổi theo tới đây.

Trình lão hầu gia nghe được cũng nhíu mày, ngày thường ông cũng không lệnh cho bề dưới phải thỉnh an, mà chỉ mỗi vào mùng một mười lăm, nhóm nhi tử, tôn tử mới đi ngang qua, cháu gái càng một năm mới thấy vài lần. Sao Trình Du Cẩn lại thỉnh an ông?

Trình lão hầu gia dò hỏi mà nhìn về phía Trình Nguyên Cảnh, Trình Nguyên Cảnh mỉm cười gật đầu, nói:"Mời Đại tiểu thư vào đi."