Tham Kiến Cửu Thúc

Chương 11: Kịch bản




Edit: Cỏ

Trình lão phu nhân ngủ ở bên trong, Trình Mẫn cũng tìm một gian phòng để nghỉ ngơi rồi, chỉ còn lại mấy tiểu bối vẫn còn rất tỉnh táo, không cần ngủ, lại không có trưởng bối nhìn, đều vui đùa ầm ĩ đôi bên.

Từ Chi Tiện ở bên mấy người muội muội một chút cũng không xấu hổ. Hắn đang ồn ào bên cạnh Trình Du Mặc cùng tập vẽ, Từ Niệm Xuân nhìn thấy, cũng cởi giày chen qua.

Trình Du Cẩn vốn không phù hợp với mấy hoạt động như thế này, cũng không muốn ồn ào cùng bọn họ. Nhưng mà chỗ này lại có mục tiêu mới của nàng - Từ Chi Tiện, nàng không thể xoay người rời đi, chỉ có thể kiên nhẫn ngồi chờ ở đây.

Trình Du Cẩn chớp mắt, liền thấy được một mình Từ Vãn Xuân đang ngồi trên ghế uống trà. Từ Vãn Xuân là thứ nữ, không thể giống như hai người con của vợ cả mà thân thiết với nhà ngoại, Từ Chi Tiện đang cùng Mặc muội muội của hắn dựa vào nhau xem họa, Từ Niệm Xuân là đích nữ, nói chen vào liền có thể chen vào, chỉ chừa lại một mình Từ Vãn Xuân đứng trên mặt đất, không biết nên theo ai, thập phần xấu hổ. Nàng lại là một người tính tình nhút nhát, trong lúc nhất thời chỉ biết chậm rãi uống trà, cúi đầu nhìn hoa văn trên váy của mình.

Trình Du Cẩn không phải là kiểu người mà có thể khiến các thiếu gia thích, chính nàng cũng đã biết được điều này từ rất sớm. Từ nhỏ đến lớn phàm là có khách tới, cứ là phu nhân thấy nàng đều tự giác khen ngợi, đối phương là nam nhân cũng chú ý tới nàng ngay từ ánh mắt đầu tiên, đẹp đến mức thỏa mãn. Nhưng mà không được bao lâu, phu nhân vẫn càng thêm yêu thích Trình Du Cẩn, mà nhóm nam tử trẻ tuổi cũng sẽ không còn cảm thấy thú vị nữa, ngược lại càng chơi thân với Nhị cô nương Trình Du Mặc hơn. Sau khi trưởng bối cho phép tự do hoạt động, nhóm thiếu gia bất tri bất giác, liền đều vây xung quanh Trình Du Mặc.

Ánh mắt đầu tiên của bọn họ đều bị Đại cô nương hấp dẫn, nhưng khi ở chung lâu dần, lại sẽ chậm rãi mà yêu Nhị cô nương. Bởi vì Trình Du Cẩn vĩnh viễn đoan trang mỹ lệ, góc váy không bao giờ lung lay, mà Nhị cô nương Trình Du Mặc sẽ cùng chạy nhảy với bọn họ, cùng nhau cười to.

Trình Du Cẩn nghĩ thầm, có lẽ nàng thật sự là một người vô cùng nhàm chán. Nhưng thế thì có làm sao, chủ yếu mà mẫu thân của bọn họ, dù gì mấy năm nay nàng cũng vốn không quan tâm đến ý kiến của nhóm nam tử. Mẫu thân bọn họ thích nàng là được rồi.

Tỷ như hiện tại, Trình Du Mặc cùng biểu huynh đang chụm đầu đọc sách, Trình Du Cẩn ghét bỏ tư thế khó coi, ngược lại chỉ chớp mắt chú ý tới Từ Vãn Xuân cô đơn ngồi một bên. Bọn họ là chủ Từ gia là khách, để khách nhân phải xấu hổ, thật là thất trách.

Trình Du Cẩn cười ngồi vào bên cạnh Từ Vãn Xuân, hỏi:"Nhị biểu tỷ gần đây có khỏe không?"

Từ Vãn Xuân được chú ý mà cảm thấy sợ hãi, nàng không nghĩ tới một đích trưởng nữ như Trình Du Cẩn, là một trong những người tiếng tăm khắp kinh thành, lại tự mình đến đây nói chuyện phiếm cùng nàng. Từ Vãn Xuân kinh ngạc, nhưng mà nói chuyện một hồi với Trình Du Cẩn, ngón tay đang cuộn chặt cũng từ từ thả lỏng.

Vị Trình đại cô nương này có tiếng lợi hại, tựa hồ cũng không giống kiểu người khó gần như trong tưởng tượng.

Trình Du Cẩn nói chuyện cùng Từ Vãn Xuân, một người hỏi một người trả lời, Trình Du Cẩn là người thế nào cơ chứ, cố ý dẫn dắt Từ Vãn Xuân nói chuyện, rất nhanh Từ Vãn Xuân liền nói đến mặt mày hớn hở. Trình Du Cẩn cười nhẹ, chậm rãi, kéo Từ Vãn Xuân nói đến chuyện của Từ Chi Tiện.

Trình Du Cẩn vừa nghe, vừa như suy tư gì đó mà liếc hướng Từ Chi Tiện, ánh mắt tựa như đang ước lượng xem miếng đầu heo này có thể bán bao nhiêu tiền. Nàng đang tính toán ở trong lòng, đột nhiên nghe được ở cửa có động tĩnh, nàng vừa quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Trình Nguyên Cảnh vào cửa, tùy ý mà nhìn lướt qua hai người Trình Du Cẩn, theo ánh mắt nàng nhìn đến Từ Chi Tiện, sau đó lại nhanh chóng thu hồi tỏ vẻ hoàn toàn hiểu rõ. 

Trong lòng Trình Du Cẩn không còn gì để nói, nàng âm thầm cáu giận, sao lại là hắn! Lần trước nháo với Hoắc Trường Uyên hắn cũng có mặt, lần này nàng vừa mới tính toán xuống tay với Từ Chi Tiện, Trình Nguyên Cảnh lại tới nữa. Mỗi lần nàng có khúc mắc gì với nam nhân, sẽ đúng lúc bị Trình Nguyên Cảnh nhìn thấy, còn trùng hợp toàn vào những lúc không có thể diện.

Trình Du Cẩn không vui mà đứng dậy, hành lễ với Trình Nguyên Cảnh:"Tham kiến Cửu thúc."

Thanh âm của Trình Du Cẩn nhắc nhở những người khác, vài người đang ẫm ĩ trên giường mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đứng ở cửa, vội vàng đặt giày xuống đất, hành lễ theo Trình Du Cẩn:"Cửu thúc."

Lúc này Trình Du Cẩn vô cùng vừa lòng với trạng thái của chính mình, y quan sạch sẽ, góc váy thẳng tắp, không nhăn nheo, dung nhan hoàn mỹ. Hình tượng trên người Trình Du Cẩn bây giờ đối với nàng là rất ổn rồi.

Trình Nguyên Cảnh nhàn nhạt liếc mắt một cái, hỏi:"Hầu phu nhân ở bên trong?"

Bọn tiểu bối trong mái hiên hai mặt nhìn nhau, nam tử trẻ tuổi này có phải quá đẹp trai rồi không, bọn họ nhất thời không ai dám trả lời. Trình Du Cẩn tự nhiên mà trở thành người dẫn đầu, nói:"Thưa Cửu thúc, tổ mẫu vừa mới vào ngủ trưa, hiện tại chắc cũng vẫn còn tỉnh."

Trình Nguyên Cảnh gật đầu, hắn chỉ là tùy ý dừng chân một chút, nha hoàn liền từ bên trong bước ra:"Cửu gia, lão phu nhân cho mời."

Sau khi Trình Nguyên Cảnh đi vào, mái hiên lại an tĩnh hồi lâu, Từ Niệm Xuân mới khe khẽ nói:"Đây là. . ."

Mọi người theo lý thường nhìn về phía Trình Du Cẩn, có Trình Du Cẩn ở đây, Từ Niệm Xuân như bị mọi người lạnh nhạt. Chuyện tự dưng xảy ra như vậy còn chưa kịp báo trước, lại càng thể hiện rõ ràng hơn.

Trình Du Cẩn cũng hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái, phụ trách việc giới thiệu cho mọi người:"Vị này chính là Cửu thúc, mấy năm trước đỗ tiến sĩ, trước đây ở bên ngoài, đầu năm nay mới vừa hồi kinh."

Từ Niệm Xuân hiểu rồi, chuyện năm đó của Trình lão hầu gia và Trình lão phu nhân ầm ĩ không nhỏ, Trình Mẫn cùng từng nói qua người con riêng kia rất được lão hầu gia sủng ái. Mặt Từ Niệm Xuân phiếm đỏ, nàng thấy những người con của vợ lẽ đều mang diện mạo xấu xí, cử chỉ rụt rẻ, đương nhiên con riêng còn không bằng con của vợ lẽ, không nghĩ tới hắn là con riêng mà lại phong hoa như vậy.

Từ Niệm Xuân thật sự chưa bao giờ nhìn thấy một nam tử xuất chúng như vậy, trong lúc nhất thời kích động đến hai má đỏ bừng, cũng không nháo với huynh trưởng tranh sự chú ý, động tác dịu dàng tĩnh lặng hơn nhiều. Ngay cả Từ Vãn Xuân cũng đỏ mặt, e lệ mà ngồi trên ghế.

Thọ An Đường là nơi lớn nhất trong phủ Nghi Xuân hầu, không như Trình lão hầu gia trang trọng uy nghiêm, ở đây lại trang trí rất tinh tế. Phòng chính nằm ở trong viện lớn, hai sương phòng nằm ở bên sườn phía đông và tây, phía nam cũng có một phòng. Trình lão phu nhân ở phòng chính, hai sương phòng để không, ngày ngày có người qua dọn dẹp, có khi Trình lão phu nhân sẽ giữ tiểu bối ở lại, cho ngủ ở sương phòng. Căn phòng ở phía nam vừa thấp bé lại ẩm thấp, là nơi ở của hạ nhân.

Trình lão phu nhân làm lão thái thái của hầu phủ, chi phí ăn mặc, mọi thứ đều là tốt nhất, thật sự là tiêu tiền giống như nước chảy. Một mình bà ở phòng chính năm then cửa, lại có ba gian tách biệt ở phía trước, lắp đặt cửa sổ, coi như là mái hiên. Ánh mặt trời trước mái hiên rất dịu, nha hoàn thích ngồi ở đó thêu thùa nói xấu ai đó, tiểu bối cũng thích đến chỗ này chơi. Mặt sau mái hiên âm u, một gian là Phật đường, một gian khác chứa rương lớn để đồ.

Đám người Trình Du Cẩn dừng ở trước mái hiên, có ai ra vào là có thể nhìn thấy bọn họ. Hôm nay Trình Mẫn về nhà mẹ đẻ, Trình Nguyên Cảnh là đệ đệ trên danh nghĩa, không thể không tới gặp mặt. Trình Nguyên Cảnh ở bên trong nói chuyện, mấy cô nương trẻ tuổi ngồi bên ngoài, vừa kích động vừa nhẫn nhịn không nhìn lén vào bên trong.

Trình Du Cẩn nhìn trạng thái của Từ Niệm Xuân và Từ Vãn Xuân, thật sự không hiểu Trình Nguyên Cảnh có cái gì đẹp. Điều kiện bên ngoài của Trình Nguyên Cảnh đúng là rất tốt, diện mạo nổi bật, vóc dáng cao, tuổi trẻ mà không ngại xuất thân, hiện tại đã là quan tứ phẩm, vô luận thấy thế nào cũng là tiền đồ không giới hạn, đây mới đúng là con nhà người ta. Nhưng mà Trình Du Cẩn đã giao tiếp với Trình Nguyên Cảnh vài lần, trực giác nhiều năm lăn lê bò lết nói cho nàng, Trình Nguyên Cảnh, không phải là người lương thiện gì.

Chỉ có thể nhìn từ xa, nhưng không thể đến gần.

Từ Niệm Xuân đè thấp thanh âm hỏi chuyện về Trình Nguyên Cảnh, Từ Vãn Xuân cũng dựng lỗ tai lên nghe, ngay cả Từ Chi Tiện từ trước đến nay không để ý đến công danh, cũng tràn ngập tò mò với vị Cửu thúc này. Ngồi ở đây chỉ có Trình Du Cẩn hiểu biết chút chút, nàng đại khái giới thiệu qua loa, vài lần muốn lảng sang chuyện khác, nhưng đám thiếu nam thiếu nữ này đều bám riết không tha mà đuổi về.

"Thật lợi hại, 16 đã thi đỗ tiến sĩ."

Đệ tử son phấn Từ Chi Tiện cũng tâm phục khẩu phục:"Đúng vậy, mẫu thân ta luôn khen hôn phu Cẩn tỷ tỷ tuổi trẻ tài cao, nhưng mà Cửu biểu thúc còn nhỏ hơn Hoắc hầu gia một tuổi, chức quan đã to hơn Hoắc hầu gia rồi. Quan văn còn khó hơn nhiều so với quan võ, quyền lực cũng lớn hơn."

Tuy rằng Từ Chi Tiện không học vấn không nghề nghiệp, nhưng dù sao cũng là chi tử công khanh, mưa dầm thấm đất, cũng có hiểu biết đôi chút về chức quan trong triều đình. Từ Chi Tiện vốn là vô tình cảm thán, vừa nói xong, trong mái hiên bỗng dưng trở nên tĩnh lặng.

Từ Chi Tiện đột nhiên phản ứng lại không đúng, vội vàng đứng lên bồi tội Trình Du Cẩn:"Xin lỗi Cẩn tỷ tỷ, ta vô tâm chi thất, cũng không có ý mạo phạm tỷ tỷ. . ."

Từ Chi Tiện liên tục chắp tay hành lễ, một nam tử có thể làm được hành động này là rất hiếm, lại nói, từ hôn là một chuyện đúng thật là đã xảy ra, nếu bị từ hôn, còn có thể ngăn được miệng lưỡi người khác sao? Đây là Từ Chi Tiện, vậy sau này, có rất nhiều người nói ra những lời khó nghe hơn thì sao?

Sắc mặt Trình Du Cẩn không đổi, cười nói:"Không sao, ta cũng đã quên việc này rồi, Nhị biểu huynh không cần để ở trong lòng."

Thực ra Trình Du Cẩn nhỏ hơn Từ Chi Tiện, nhưng mà Từ Chi Tiện lại theo bản năng mà gọi tỷ tỷ. Trình Du Cẩn cũng không có ý sửa lại, nhưng mà hiện tại trong lòng nàng lại có tính toán khác, bất tri bất giác lại xưng hô Từ Chi Tiện là Nhị biểu huynh.

Từ trước đến này Từ Chi Tiện đều không ngại nói thật trước mặt bọn tỷ muội, tính tình Trình Du Cẩn cũng tốt, không nháo ầm ĩ lên, chuyện này liền khách khách khí khí mà trôi qua. Những người khác thấy vậy, vội vàng nói sang chuyện khác, mái hiên lại náo nhiệt hẳn lên.

Trình Du Cẩn nghiêng người ngồi ở trên giường đấy, nghe được tên Hoắc Trường Uyên, hơi có chút xuất thần.

Kiếp trước nàng cũng biết Cửu thúc Trình gia từ bên ngoài trở về, nhưng nàng là nữ quyến, cũng không qua lại nhiều với Cửu thúc, chỉ biết Trình gia có một người trẻ tuổi, chức quan rất cao, nhưng không bao lâu liền sinh bệnh, yên lặng không tiếng động mà chết ở nơi khác. Trình Cửu gia phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh liền biến mất ở trong ấn tượng của mọi người.

Ngược lại, một đoạn thời gian rất dài sau đó, thế lực của Hoắc Trường Uyên lại rất tốt, Thái Tử vừa mới trở về triều đình, đề bạt rất nhiều người, Hoắc Trường Uyên chính là một trong số đó. Cho nên, Từ Chi Tiện nói Hoắc Trường Uyên không bằng Trình Nguyên Cảnh, Trình Du Mặc lại thập phần không cho là đúng.

Trình Du Mặc có chút thất thần, Trường Uyên ca ca đối xử với nàng rất tốt, vừa bá đạo lại ôn nhu, đáng tiếc bọn họ đi quá nhiều đường vòng, lãng phí quá nhiều thời gian. Hiện giờ nàng may mắn trọng sinh, nhất định phải từ lúc bắt đầu liền phải ở bên Trường Uyên ca ca.

Trình Du Mặc mờ mịt liếc mắt quét Trình Du Cẩn một cái, nghĩ thầm, tỷ tỷ, tỷ đừng có trách muội, nhân duyên không phải của tỷ cuối cùng cũng sẽ không thuộc về tỷ, có tính kế cũng vô dụng.

Sớm cắt đứt đoạn nhân duyên mỏng này cũng tốt, nàng cũng là vì muốn tốt cho Trình Du Cẩn thôi.

"Mặc muội muội?"

Từ Chi Tiện gọi Trình Du Mặc một câu, Trình Du Mặc hoàn hồn, sau đó liền cười gia nhập vào đề tài nói chuyện.

Trình Du Cẩn đang định bắt lấy cơ hội trời cho này nắm giữ Từ Chi Tiện, không ngờ nàng mới nói hai câu, phòng chính liền truyền đến thanh âm bước chân. Nha hoàn vén rèm châu lên, đưa Trình Nguyên Cảnh ra ngoài:"Cửu gia đi thong thả."

Đám người Trình Du Cẩn cũng đứng lên:"Cung tiễn Cửu thúc."

Vẻ mặt Trình Du Cẩn cung kính, nhưng mà trong lòng thầm hoan hô, mau đi nhanh đi, đừng làm ảnh hưởng đến tiền đồ của nàng. Nàng nghe được tiếng bước chân của Trình Nguyên Cảnh đã ra đến ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười tươi, lại thấy đối phương đột nhiên ngừng ở cửa:"Trình Du Cẩn."

Trình Du Cẩn sửng sốt một chút, vội vàng nói:"Có cháu gái. Cửu thúc có việc gì phân phó?"

"Hầu gia có việc gọi ngươi."

Trong lòng Trình Du Cẩn như "bùm" một tiếng núi lửa phun trào, nàng nghĩ thầm người này sao mà cứ dây dưa mãi thế, kịch bản giống nhau như đúc đến hai lần?

Trình Nguyên Cảnh nhìn Trình Du Cẩn đang kiềm nén phẫn nộ, bên miệng cười càng thích ý:"Lời ta cũng đã chuyển rồi, ngươi xem mà làm đi."