Tham Hoan

Chương 29: Bảo vệ mọi người




Từ sau khi li hôn, Thẩm Gia Giai và mẹ liên lạc với nhau rất ít, đa số thời gian là tìm Thẩm Gia Mộc, cũng có lúc sẽ tìm Thẩm Kiến Đàn. Lúc ngồi trước cửa phòng cấp cứu, có lẽ là do bản tính của con gái luôn dựa dẫm vào ba, cho nên cô gọi cho Thẩm Kiến Đàn trước tiên, mới mở miệng nói hai câu đã nghe thấy tiếng y tá ở bàn tiếp khách kêu lên: “Lúc nãy người thân của bệnh nhân kia đã đến đây điền

hết thông tin của bệnh nhân rồi.”

Thẩm Gia Giai đáp lại một câu, hiển nhiên, ở đầu bên kia điện thoại Thẩm Kiến Đàn cũng nghe được, vội vàng bỏ công việc xuống để hỏi cho rõ ràng. Lần này, ông không cử thư kí đến nữa, mà là vứt tài liệu sang một bên để tự mình đến bệnh viện. Diệp Dao thấy ông đầu tiên liền trực tiếp lao vào trong lòng ông ngoại, đôi mắt sưng đỏ cũng nhanh chóng híp lại thành một đường, chóp mũi nhỏ hồng hồng, ngồi trong lòng ông lại bắt đầu khóc.

“Ông ngoại, mợ chảy rất nhiều máu!”

Thẩm Kiến Đàn gật đầu một cái, vỗ vỗ lưng cô nhóc an ủi, chờ đến khi cô nhóc dụi đôi mắt bị anh trai kéo đi, Thẩm Kiến Đàn mới có thời gian hỏi Thẩm Gia Giai. Tình hình trong phòng cấp cứu vẫn chưa rõ ràng lắm, Thẩm Gia Giai cũng chỉ có thể liên tục kể lại tình huống lúc Lâm Tiểu Kiều bị thương. Ánh mắt của Thẩm Kiến Đàn liếc qua hai tay nắm chặt một chỗ đang run run của cô, dùng sức đè lại, giọng nói mang theo vẻ nghiêm túc nói: “Sợ cái gì mà sợ? Người đang ở trong bệnh viện, cha cũng ở đây, còn ai có thể làm ra chuyện gì với con dâu của cha được?”

Thẩm Gia Giai nuốt nước bọt, áp chế sự sợ hãi gật đầu một cái. Diệp Xa ôm em gái mở to hai mắt nhìn cánh cửa màu trắng, Thẩm Kiến Đàn quay đầu lại thấy vậy, liền gọi thư kí đưa hai đứa bé về nhà. Rất nhanh sau đó, Lâm Tiểu Kiều được đẩy ra, Thẩm Kiến Đàn và Thẩm Gia Giai cùng đi lên, bác sĩ thấy trên vai ông là ba sao hai gạch thì trong lòng liền hiểu đây là một nhân vật có quyền, cho nên tự động giải thích: “Không có vấn đề gì lớn cả, đã tìm được chỗ bị rách ở ngang eo, khâu mười ba mũi, cột sống cuối bị gãy, may mà không bị lệch, nên nghỉ ngơi nhiều, chỉ có điều trong thời gian dưỡng bệnh vẫn sẽ có phần hơi đau một chút.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Thẩm Kiến Đàn gật đầu, nói lời cảm ơn rồi đi theo y tá đẩy Lâm Tiểu Kiều vào phòng bệnh.

Thuốc tê vẫn còn tác dụng, Lâm Tiểu Kiều cũng không cảm thấy vết thương bị đau nhiều, thế nhưng chỗ đốt sống cuối đau đến mức cô không ngừng kêu rên. Thẩm Gia Giai vừa tự trách mình vừa đỏ mắt, thấy chị ấy như vậy, ngay cả rên nhẹ Lâm Tiểu Kiều cũng phải nhịn xuống, nói dối là không có việc gì. Thẩm Kiến Đàn mới ngồi một lát lại phải quay về quân khu, ông dặn dò cô hai câu rồi gọi Thẩm Gia Giai cùng ra ngoài.

“Chuyện này con đã nói cho em trai con biết chưa?”

“Chưa ạ... Tiểu Kiều không cho con nói!”

Thẩm Kiến Đàn vừa nghe thấy vậy mặt liền tối lại: “Nó đau lòng thay em trai con, con cũng theo nó làm ẩu sao? Cho dù nó bị thương vì cái gì, Thẩm gia chúng ta cũng luôn cho Lâm gia một lẽ phải, nếu như lúc này Thẩm Gia Mộc làm chồng mà không ra mặt, vậy thì cha mẹ nhà người ta sẽ nghĩ như thế nào?”

“Vậy bây giờ con gọi điện thoại cho Gia Mộc?” Thẩm Gia Giai biết tình trạng ở Lâm gia của Lâm Tiểu Kiều, nếu như Thẩm Gia Mộc đối xử không tốt một chút với cô, thái độ của mọi người trong Lâm gia đối với cô sẽ trở về trạng thái kém nhất.

“Bây giờ đoán chừng ở bên kia nó cũng không đi được, trước hết con gọi cho nó nói Lâm Tiểu Kiều xảy ra chút chuyện, đợi đến khi kết thúc đợt diễn tập này thì bảo nó nhanh chóng quay về một chuyến. Có cha và mẹ của con trông coi ở bên ngoài, tạm thời người của Lâm gia cũng không bắt được nhược điểm để chỉ trích. Còn bên này bệnh viện thì phiền con chăm sóc rồi.” “Vâng, con hiểu mà.”

Lúc Thẩm Gia Giai trở lại phòng bệnh, Lâm Tiểu Kiều đang nằm lì trên giường nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô đi tới tìm cái ghế gồi cạnh mép giường nhìn em dâu. Lâm Tiểu Kiều có chút ngượng ngùng mím môi cười cười, nhưng vì đau đớn mà nụ cười kia thoạt nhìn có chút đau khổ. Thẩm Gia Giai mở chăn đắp lên lưng cô, vừa làm vừa nói: “Tại sao lúc ấy lại ngốc như vậy lao ra đánh cô ta?”

“Cô ta mắng Thẩm Gia Mộc và chị, hôm nay tâm trạng của em không tốt, sau khi nghe vậy thì hơi kích động, cũng chưa kịp suy nghĩ nhiều.” Lâm Tiểu Kiều vừa được Thẩm Gia Giai hỏi, gương mặt liền ửng đỏ càng thêm xấu hổ.

“Em biết không, lúc đó chị cũng bị dọa sợ chết đi được!” Thẩm Gia Giai vừa than thở vừa ngồi lại trên ghế, “Chị cũng không biết nếu như Thẩm Gia Mộc thấy cảnh tượng này thì sẽ như thế nào. Đôi khi, nó là một người thực sự không dễ chọc vào, một khi chống đối nó thì cho dù em có là con của ông trời cũng bị nó trừng phạt thích đáng! Chỉ có điều, lời nói của em thì không như vậy, có lúc, tình yêu cũng đủ để hạ gục một người tự xưng là lý trí và kiêu ngạo nhất.”

“Làm sao mà tốt như vậy được?” Lâm Tiểu Kiều nhớ tới người đàn ông thỉnh thoảng nói những lời rất sơ sài, lắc lắc đầu, “Anh ấy sẽ không bao giờ như vậy, tính nguyên tắc của anh ấy mạnh vô cùng, cho dù là em cũng sẽ bị chỉnh đốn. Lần này em cũng khổ, mới vừa vào đồn cảnh sát vì tội đánh người, hôm nay lại bị người ta đánh mới vào viện, Thẩm Gia Mộc mà biết nhất định sẽ tức điên lên! Chị, dù sao chị cũng đừng nói cho anh ấy biết...”

Thẩm Gia Giai biết cô đang lo lắng cái gì, thông minh tránh tiếp tục đề tài này, bù lại hai người lại trò chuyện những thứ khác. Lúc y tá đi vào cắt chỉ cho cô, Diệp Mặc lại xuất hiện ở cửa phòng bệnh. Thẩm Gia Giai chìa tay ngăn anh lại, hai người cùng ra ngoài nói chuyện. Lúc trở lại lần nữa, vành mắt Thẩm Gia Giai đỏ hồng, ánh mắt Diệp Mặc cũng đỏ đến mức dọa người, nhìn Lâm Tiểu Kiều đang nằm trên giường, anh chỉ nói một câu: “Chuyện ngày hôm nay, anh nhất định sẽ đòi lại lẽ phải cho em!”

Lâm Tiểu Kiều thấy dáng vẻ đó của Thẩm Gia Giai, nghĩ rằng nếu vạch trần vết thương mà hỏi bọn họ nói cái gì thì cũng không tốt lắm. Thẩm Gia Giai ra ngoài hành lang gọi điện thoại cho Thẩm Gia Mộc, lúc Lâm Tiểu Kiều đang chơi điện thoại thì bỗng nhớ tới Lâm Tĩnh Hảo mời mình chủ nhật về nhà ăn cơm, cô vội vàng cầm điện thoại gọi điện.

Giọng nói của Lâm Tĩnh Hảo nghe không có chút tinh thần nào cả, lúc này trong lòng của Lâm Tiểu Kiều cũng rất sốt ruột cho nên cũng không để ý nhiều. Sau khi ấp úng nói chủ nhật này không thể về nhà ăn cơm được, Lâm Tiểu Kiều hơi chột dạ cúp điện thoại, Lâm Tĩnh Hảo để ý đến sự khác thường của cô, liên tục truy hỏi nguyên nhân.

“Việc đó... Chuyện ở đồn cảnh sát bị Thẩm Gia Mộc biết được, cho nên anh ấy bắt em tới quân đội...”

Lâm Tĩnh Hảo im lặng hai giây mới hỏi: “Có phải em đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Đâu có đâu...” Nghe chị hỏi như vậy, Lâm Tiểu Kiều càng thêm chột dạ, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.

“Trong nhà có việc gọi em về thì lúc nào mà em chẳng từ chối? Hay là bởi vì đã gả cho cho Thẩm Gia Mộc, cho nên em mới không sợ gì?” Lâm Tĩnh Hảo đùng đùng nói xong, lại nói thêm, “Lâm Tiểu Kiều, hôm nay em về nhà đi, em và chị tâm sự một chút... Chị và Lục Nham... Chia tay rồi... Chẳng qua là lúc chia tay, anh ấy còn không quên nói cho chị biết một tin tức về em, em bị sa thải sao?”

“Chị và anh ấy chia tay?” Lâm Tiểu Kiều nhìn thấy được rằng, Lâm Tĩnh Hảo thật sự quan tâm đến Lục Nham, nếu không thì chuyện chia tay này chị ấy tuyệt đối sẽ không nói ra miệng. Đối lập với chuyện lúc đầu của Thẩm Gia Mộc và chị ấy, đây chính là điểm khác biệt, chỉ có thể nói rằng, lần này Lâm Tĩnh Hảo là rung động thật sự.

“Ừ, ngày mai trở về ăn cơm rồi nói.”

“Em... Ừm, chị... Em sẽ không về nhà.” Vừa nghe đến câu trở về, Lâm Tiểu Kiều lại ấp a ấp úng đứng dậy.

“Lâm Tiểu Kiều, em nói thật cho chị biết, bây giờ em đang ở đâu?”

Lâm Tiểu Kiều do dự một lúc, hay là quyết định nói thật với chị ấy. Cô giấu giếm không phải là bởi vì sợ người nhà lo lắng, mà là sợ cha mẹ mình tới bệnh viện làm loạn. Tính tình của cha mẹ như thế nào, cô còn có thể không hiểu rõ sao? Chỉ sợ rằng đã sớm chạy tới Thẩm gia đòi giải quyết thôi. Trong lòng cô cũng hiểu rõ, đòi giải quyết chẳng qua cũng chỉ là ngày hôm sau Lâm Lạp được Thẩm gia giúp một tay trên con đường làm quan mà thôi, còn cô thì không có chút liên quan nào hết.

Lúc trước Lâm Tiểu Kiều đã cảm thấy đối với Lâm gia mà nói cô có cũng được mà không có cũng chẳng sao, vì vậy mà làm gì cô cũng chùn bước, nhưng bây giờ Lâm Tiểu Kiều nhất định phải ép buộc bản thân mình đứng lên, cuộc hôn nhân của cô và Thẩm Gia Mộc cần phải được bảo vệ và gìn giữ, nếu không một ngày nào đó lòng tham không đáy của Lâm gia sẽ hủy hoại những gì cô yêu quí nhất. Cô tuyệt đối không cho phép, tuyệt đối không! Và Lâm Tĩnh Hảo sẽ là một đồng minh rất tốt của cô, chỉ một người sẽ rất mệt mỏi, nếu là hai người thì dù ít dù nhiều cũng sẽ gánh vác được một phần.

“Chị không được nói cho cha mẹ nhé, bây giờ chị đến bệnh viện thành phố, khu nội trú phòng A215.”

Lâm Tĩnh Hảo không nghĩ rằng cô sẽ ở bệnh viện, sửng sốt một chút, sau khi nói xong, Lâm Tĩnh Hảo lập tức xách túi đến bệnh viện. Lúc tới nơi, dưới sàn nhà sáng bóng phản chiếu lại hình ảnh của cô có chút nhếch nhác. Sau khi Lục Nham nói lời chia tay với cô thì lại nói về chuyện của Lâm Tiểu Kiều, anh nhờ cô chuyển giùm lời xin lỗi, ngày hôm đó tâm trạng của anh không tốt lắm, nói chuyện hơi thái quá. Chính câu nói đó đã khiến cho Lâm Tĩnh Hảo mất khống chế, cô vẫn luôn cảm thấy Lục Nham đối xử với Lâm Tiểu Kiều vô cùng tốt, tốt đến nỗi cô là bạn gái thực sự của anh thì luôn ở trong tình huống xấu hổ, còn Lâm Tiểu Kiều thì lại được giải vây. Trong cơn giận dữ, cô liền mất lí trí mà nói những suy nghĩ trong lòng ra ngoài, Lục Nham chỉ thản nhiên liếc cô một cái rồi không chút lưu luyến nào rời đi.

Rõ ràng là phải cảm thấy thoải mái, thế nhưng tại sao khi nghe tin Lâm Tiểu Kiều đang nằm viện cô lại cảm thấy sợ hãi như vậy? Lâm Tĩnh Hảo hiểu rõ từ sau trận đánh nhau ở quầy bar lúc trước, có một số thứ cũng bắt đầu thay đổi, lúc gửi cái tin nhắn kia đi, đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy giống như mới nhận thức được một giây trước, chua xót có, ngọt ngào có, áy náy có, khổ sở có... Quá nhiều, quá nhiều, năm cảm xúc ấy hòa trộn vào nhau, quấy nhiễu làm phiền đến mức cô phải đau lòng. Thế nhưng, trong thời gian ngắn như vậy cô cũng không thể thích ứng được với sự thay đổi giữa hai người, cô không có năng lực thích ứng mạnh như vậy. Vì vậy, lúc lo lắng sợ hãi kéo tới, cô chỉ cảm thấy lúng túng một chút.

Lúc tìm được phòng bệnh, Thẩm Gia Giai đang gọt táo cho Lâm Tiểu Kiều ăn, hai đứa trẻ ở bên cạnh cũng mở to cái miệng nhỏ nhắn chờ mẹ. Lâm Tĩnh Hảo thấy được ở trước mặt Thẩm Gia Giai, Lâm Tiểu Kiều không hề mất tự nhiên chút nào, ít nhất cũng chưa từng thấy cô ở trước mặt mình cười tự nhiên như vậy, thế nhưng mình mới là chị gái ruột của em ấy mà...

“Dì kia lại tới!” Diệp Dao che miệng nói với anh trai, cô nhóc không hiểu như thế nào mới thật sự là hạ thấp âm lượng xuống, cho nên, Lâm Tiểu Kiều và Thẩm Gia Giai đều nghe thấy.

Lâm Tiểu Kiều hoạt động bất tiện, Thẩm Gia Giai liền chào hỏi mời Lâm Tĩnh Hảo đi vào. Khi Thẩm Gia Giai dắt hai đứa trẻ ra ngoài mua nước trái cây, Lâm Tĩnh Hảo mới bĩu môi hỏi: “Làm sao vậy? Đến tận bệnh viện như thế này, có phải mấy ngày tới em lại định làm ra chuyện long trời lở đất nữa không vậy?”

Lâm Tiểu Kiều nhe răng trợn mắt cười ha ha không ngừng, tác dụng của thuốc tê đã hết, vết thương bị động đến đau đến nỗi cô cau chặt mày. Lâm Tĩnh Hảo bị dọa sợ, trán đổ đầy mồ hôi, vội vàng hỏi cô có bị sao hay không, lại hỏi cô tại sao lại bị thương phải vào đây. Thái độ ân cần xuất phát từ nội tâm như vậy, Lâm Tiểu Kiều chưa từng được hưởng thụ. Trong lòng ấm áp, chìa tay ra nhẹ nhàng đụng vào vết thương, cô nói tất cả mọi chuyện cho chị, cuối cùng cũng không quên dặn dò chị không được nói cho cha mẹ biết.

Lâm Tĩnh Hảo nghe vậy, chỉ hỏi một câu: “Thẩm Gia Mộc đâu?”

Lâm Tiểu Kiều vẫn cười, nói rằng anh bận rộn cho nên chưa nói cho anh biết. Lâm Tĩnh Hảo vừa nghe xong, cơn tức bốc lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn về phía cô nghiến răng: “Lâm Tiểu Kiều, đây mà là chồng của em hả?! Chị nói cho em biết, chuyện này không nói cho ba mẹ cũng được, nhưng em phải nói cho Thẩm Gia Mộc biết chuyện này, vợ mình phải vào viện, nó cũng không thể tới để sắp xếp mọi chuyện hay sao, nó còn có là đàn ông nữa không đấy? Nó bận rộn, nó có bao nhiêu chuyện bận rộn đến mức không thể nhìn vợ của mình được một cái?”

Lâm Tiểu Kiều đang chuẩn bị nói thay Thẩm Gia Mộc vài câu, Thẩm Gia Giai đã đẩy cửa đi vào: “Xin Lâm tiểu thư hãy yên tâm, chuyện này Thẩm Gia Mộc đã biết, cho dù là nó, Thẩm gia hay là Diệp gia thì cũng sẽ đòi lại lẽ phải cho Tiểu Kiều, dù sao Tiểu Kiều cũng là con dâu của Thẩm gia chúng tôi, không thể để cho người khác bắt nạt được!”