Tham Hoan

Chương 25: Gặp nguy hiểm ở quán bar




Lâm Tĩnh Hảo đang ngồi cạnh chiếc đàn piano, người quay về sau hơn nửa để nhìn ra cửa. Thẩm Gia Giai từ trên ghế salon đứng dậy, bước nhanh tới ôm lấy con gái, một tay kéo tay Lâm Tiểu Kiều. Thẩm Gia Mộc nhíu mày nhìn chị mình, trong tay vẫn cầm vali, anh dùng tay đẩy đẩy lưng cô, nhắc nhở: “Em vào trước đi, thu xếp xong anh còn phải quay về.”

Lâm Tiểu Kiều gật đầu, vào phòng khách thay giày mới nhìn thấy Lục Nham đang ngồi trên ghế salon, Diệp Mặc đứng cạnh anh, nhìn bộ dáng giống như muốn đi đến, chẳng qua là bắp chân bị một bóng đen ôm lấy. Dao Dao vặn vẹo thân thể từ trong lòng mẹ mình nhảy xuống, những bước chân ngắn cũn chạy đến chỗ anh trai, giải cứu chân của ba từ trong tay của anh trai ra, sau đó kéo cậu bé đến trước mặt Lâm Tiểu Kiều, cười hì hì giới thiệu: “Anh, đây là mợ em, cậu nói mợ là cô dâu nhỏ của cậu, cho nên ai cũng không được bắt nạt nha.”

Một đám người lớn cùng cười lên, Lâm Tiểu Kiều đỏ mặt, oán trách nhìn Thẩm Gia Mộc một cái. Người phía sau như không có chuyện gì xảy ra mà để vali trong tay xuống, khom lưng ôm lấy Diệp Xa, ngón tay gõ gõ chóp mũi của cậu bé: “Sau này nghe theo Dao Dao gọi cô ấy là mợ, biết chưa?”

“Vâng.” Diệp Xa ôm cổ Thẩm Gia Mộc nghiêng đầu quan sát Lâm Tiểu Kiều, vừa thấy cô là cười đến dịu dàng, Diệp Xa đang mút ngón tay vậy mà lại chủ động giang hai tay hướng về phía cô, “Mợ, bế!”

Lâm Tiểu Kiều vội vàng tiến lên ôm cậu bé vào trong lòng, tự mình bế đứa bé khiến cô vô cùng thiếu cảm giác an toàn, trong lòng có chút khó chịu. Đối với chuyện năm đó của Thẩm Gia Giai, cô biết không nhiều lắm, nó giống như một quả bom ở Thẩm gia vậy, không người nào dám tùy tiện đụng vào. Cô chỉ nghe Thẩm Gia Mộc nói qua rằng sau khi hai người ly hôn thì Diệp Xa được phân đi theo Diệp Mặc, mới theo cha không được bao lâu, Diệp Xa bắt đầu có chứng tự kỷ, rất ít nói, hơn nữa cũng mất đi nụ cười.

“Tiểu Xa tự mình đứng có được không? Con xem con khiến mợ mệt rồi kìa.” Thẩm Gia Giai đứng bên cạnh nói, lúc Thẩm Gia Mộc kết hôn, Diệp Xa đi theo Diệp Mặc cũng không tới tham dự hôn lễ, vì vậy đây là lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy Lâm Tiểu Kiều, lại không nghĩ rằng cậu sẽ thích cô như vậy.

“Không!” Diệp Xa càng ôm chặt Lâm Tiểu Kiều hơn, ngẩng đầu cự tuyệt.

“Không sao đâu, để em bế bé.” Lâm Tiểu Kiều cười cười nhìn Thẩm Gia Mộc.

Thẩm Gia Mộc lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, rất nhanh đã mười một giờ, lát nữa anh còn phải quay về quân đội. Anh đi tới, nhéo chóp mũi Diệp Xa, cầm vali lên chuẩn bị đi theo Thẩm Gia Giai lên lầu, đương nhiền là Lâm Tiểu Kiều đi theo phía sau. Mới vừa đi chưa được hai bước, Dao Dao đã kéo ống quần cô lại.

“Mợ, lại đây dạy con đánh đàn dương cầm đi!”

Lâm Tiểu Kiều còn chưa kịp trả lời, Lâm Tĩnh Hảo đã ở một bên nói xen vào: “Người bạn nhỏ, lại đây, dì dạy con đánh đàn nha.”

“Không!” Câu trả lời lần này lại chính là giọng nói của hai đứa trẻ, kiên quyết không chừa đường lui mà cự tuyệt Lâm Tĩnh Hảo.

Diệp Mặc và Thẩm Gia Giai cười lúng túng nhìn về phía hai người Lục Nham và Lâm Tĩnh Hảo, Diệp Mặc nghiêm mặt nhìn chằm chằm con trai và con gái, quát mắng: “Lại đây! Dì Lâm đã vui lòng dạy các con, các con còn mè nheo cái gì?”

Dao Dao nghịch ngợm không thèm sợ ba, lè lưỡi làm mặt quỷ, hét lớn nói: “Con không cần dì ấy dạy, con không thích dì ấy chút nào! Mợ so với dì ấy còn xinh đẹp hơn, so với dì ấy còn dễ thương hơn, mợ đánh đàn piano cũng tốt hơn so với dì ấy! Dì ấy chỉ biết đàn những ca khúc rất dài rất khó nghe! Nhưng mà mợ có thể đàn được “Tiểu Tinh Tinh”, rất dễ nghe! Không tin ba hỏi anh đi, anh cũng từng lén hát cho con nghe!”

Diệp Xa đang ở trong lòng Lâm Tiểu Kiều cũng gật đầu không ngừng, trên mặt Diệp Mặc càng thêm tức giận, giơ tay lên dọa hai đứa bé sợ đến mức chia ra ôm thật chặt cổ và bắp chân Lâm Tiểu Kiều. Thẩm Gia Mộc đưa vali cho Thẩm Gia Giai, đi tới ôm lấy Diệp Xa, sau đó lạnh nhạt nhìn về phía Diệp Mặc, mím chặt môi không nói lời nào.

Lục Nham nhìn tình hình này, biết là Thẩm Gia Mộc đang tức giận, tiếp theo chính là chuyện nhà người ta, anh không cần thiết phải ở lại nữa: “Thị trưởng Diệp, về việc xin giúp đỡ, tôi sẽ về cùng cha tôi bàn bạc lại một chút, dù sao đây thật sự cũng không phải là một khoản tiền nhỏ. Hôm nay nói tới đây thôi, chúng tôi đi trước, buổi tối còn có một bữa tiệc.”

“Được.” Diệp Mặc gật đầu một cái, trên mặt là nụ cười áy náy, “Lục tổng, thật xấu hổ, trẻ con nghịch ngợm, thật sự là...”

“Trẻ nhỏ, nghịch ngợm một chút là chuyện bình thường.” Lục Nham cười thờ ơ, ngược lại lại gật đầu tạm biệt với Lâm Tiểu Kiều và Thẩm Gia Mộc, cuối cùng anh mới vươn tay về phía Lâm Tĩnh Hảo, “Đi thôi, đợi lát nữa bọn họ chờ đợi sốt ruột, còn không phải sẽ phạt anh uống tới chết sao!”

Lâm Tĩnh Hảo cười miễn cưỡng, nắm tay Lục Nham, hai người cùng rời đi. Cửa phòng vừa đóng, Lâm Tĩnh Hảo liền hất tay Lục Nham ra, mà bên trong phòng thì Thẩm Gia Mộc chỉ lạnh lùng nhìn Diệp Mặc một cái rồi bế đứa bé lên lầu, Lâm Tiểu Kiều cũng vội vàng đi theo. Thẩm Gia Giai mang vali lên phòng ngủ, thấy sắc mặt khó coi của em trai, liền đuổi hai đứa trẻ ra khỏi phòng, chỉ để hai vợ chồng ở lại bên trong.

Lâm Tiểu Kiều mở vali ra, sắp xếp lại đống quần áo ở trên giường rồi treo vào trong tủ quần áo. Thẩm Gia Mộc ngồi bên cạnh hút thuốc, thấy cô vùi đầu vào làm việc thì hung hăng dập tắt điếu thuốc, đi tới từ phía sau ôm eo cô. Lâm Tiểu Kiều giật mình, quay đầu lại chạm vào môi anh một cái, rồi lại quay người thu dọn hành lí.

“Hay là em đến quân đội với anh đi, nếu em ở đây mà xảy ra chuyện gì, anh sẽ lo lắng.”

“Anh muốn em nghỉ việc sao!” Lâm Tiểu Kiều gỡ hai tay của anh ra, cũng không dư thừa mà nói luôn ý định trong câu nói của anh. Sau khi sắp xếp xong, cô nhìn đồng hồ thì thấy đã đến giờ ăn trưa, muốn cùng anh ăn cơm xong mới để anh đi, ai ngờ anh không kịp ăn mà lại đi luôn. Thẩm Gia Giai làm cơm xong, Lâm Tiểu Kiều ngồi trên bàn cùng ăn cơm với cả nhà bọn họ.

Trong lúc ăn, Diệp Mặc liên tục gắp thức ăn cho bà xã, Lâm Tiểu Kiều sinh lòng hâm mộ, nhớ tới Thẩm Gia Mộc lại cảm thấy trong lòng cô đơn khó chịu. Thẩm Gia Giai ăn hết một lá rau xanh mới có thời gian hỏi Lâm Tiểu Kiều: “Chị em và Lục Nham đang yêu nhau sao?”

“Em không biết.” Lâm Tiểu Kiều lắc đầu, “Gần đây em cũng không nói những chuyện như thế này với chị ấy, chỉ có điều nếu chị ấy có thể cùng đi dự tiệc với Lục Nham, ba mẹ em chắc cũng đã chấp nhận quan hệ của hai người. Ngày hôm qua, chị ấy bảo em cuối tuần trở về ăn cơm, em nghĩ có thể có liên quan tới chuyện này.”

“Ừ.” Thẩm Gia Giai gật đầu một cái, lại gắp cho cô một ít thịt, dặn dò, “Em ăn nhiều một chút, nếu gầy như vậy, lúc trở lại không chừng Thẩm Gia Mộc sẽ oán trách chị.”

“Đâu có...” Lâm Tiểu Kiều cười cười, nghiêng đầu nhìn hai người bạn nhỏ đang nhìn mình chằm chằm, cô lại gắp thêm chút rau cải cho hai đứa nhỏ. Hai đứa bé vui vẻ ăn một miếng to, nhai rất ngon miệng. Thấy bộ dáng đáng yêu như vậy Lâm Tiểu Kiều càng thêm yêu thích, hận không thể tới ôm hôn hai cái.

Diệp Mặc nhìn Lâm Tiểu Kiều cười híp mắt nhìn hai đứa trẻ thì trêu đùa nói: “Nếu đã thích trẻ con như vậy, thừa lúc vẫn còn trẻ thì sinh mấy đứa đi, nếu là con trai thì ném vào trong quân đội cho Thẩm Gia Mộc nuôi, nếu là con gái thì đưa đến nhà bọn anh làm bạn với Dao Dao.”

Lâm Tiểu Kiều đỏ mặt, trong lòng lại có suy nghĩ của mình. Từ ngày Tần Manh nhắc đến em bé, mặc dù chỉ để Tần Tĩnh có cái nhìn khác đối với cô, thế nhưng cô cũng nhìn ra mong ước có cháu trai của Tần Tĩnh. Cô cũng không bài xích chuyện này, dù sao sớm hay muộn cũng đều phải sinh, bây giờ vẫn còn trẻ, sinh một đứa, sau này tìm việc làm cũng không bởi vì quá lớn tuổi mà không được nhận. Thế nhưng Tần Manh lại nói Thẩm Gia Mộc chưa muốn có con, không biết có phải là anh cố ý tiết lộ cho cô hay không. Cho tới bây giờ anh chưa từng đề cập qua chuyện sinh con, cô cho là do vừa mới kết hôn, cho nên anh cũng chưa nói. Bây giờ đột nhiên Diệp Mặc nói tới, Lâm Tiểu Kiều mới cảm thấy, có lẽ cô thực sự cần một đứa con, ít nhất sau khi anh đi bộ đội, cô cũng sẽ không quá cô đơn.

Một bữa cơm với tâm sự nặng nề cứ như vậy ăn xong, buổi sáng không xin nghỉ coi như là trốn việc, còn bị lãnh đạo trực tiếp nhìn thấy, buổi chiều Lâm Tiểu Kiều không dám ở nhà nữa, nghỉ trưa một lúc rồi tự mình đến công ty. Tình cờ là lại gặp được Lục Nham trong thang máy.

Thoạt nhìn, tâm trạng của anh không tốt lắm, dáng vẻ cả người cũng rất giận dữ, tầm mắt của cô lướt qua quả đấm nắm chặt của anh, nghĩ một chút vẫn là không lên tiếng. Lục Nham từ từ hồi phục lại, lúc thang máy đến nơi, không biết là anh đang thì thầm hay là đang hỏi cô: “Rốt cuộc là Lâm Tĩnh Hảo quá để ý hay là không quá để ý?”

Lâm Tiểu Kiều không trả lời, liên quan đến cuộc sống riêng của Lâm Tĩnh Hảo, cô không có quyền can thiệp. Lục Nham cũng không chờ cô trả lười, sau khi thang máy đến nơi liền nhấc chân đi ra ngoài. Lúc Lâm Tiểu Kiều trở về chỗ ngồi, dường như có chút không yên lòng, thừa dịp không có ai, cô gọi điện thoại cho Lâm Tĩnh Hảo.

Lâm Tĩnh Hảo nhận điện thoại không nói gì, chẳng qua là nức nở khóc suốt, Lâm Tiểu Kiều chưa từng thấy bộ dạng này của chị ấy, cho nên càng hoảng sợ. Cô thò đầu về phía phòng làm việc nhìn một chút, Lục Nham đang cúi đầu nhìn văn kiện, bộ dáng trông rất nghiêm túc, cô cũng không dám tùy tiện xông vào, sau khi hỏi Lâm Tĩnh Hảo địa chỉ, cô liền trực tiếp chạy ra ngoài.

Lúc Lâm Tiểu Kiều đến, Lâm Tĩnh Hảo đang bị hai người đàn ông vây quanh ngồi trên ghế salon. Lâm Tiểu Kiều đau đầu, đến gần mới phát hiện chị ấy đang che mặt khóc đến mức bả vai run run, cô ngồi xuống bên cạnh chị ấy, đẩy chị một cái. Lâm Tĩnh Hảo ngẩng đầu lên thấy là cô, giống như ghét bỏ đánh một phát vào cánh tay của cô, quát: “Chị biết chị không tốt như em, trẻ con chê cười chị, ngay cả anh ấy cũng ầm ĩ với chị...”

“Chị uống say rồi.” Lâm Tiểu Kiều chỉ lặp lại một câu nói này, muốn kéo người ra khỏi quán bar.

Hai người đàn ông kia dĩ nhiên không chịu, vốn là đang buồn chán vì một người phụ nữ không đủ để chơi đùa, bây giờ lại có thêm một người nữa, hai người bọn họ nhìn nhau một cái, rất nhanh đã hiểu ý nhau, phân chia xong người mình muốn. Lâm Tiểu Kiều đỡ Lâm Tĩnh Hảo dậy, cố ý ngăn trước người chị không để bị lộ.

Lâm Tĩnh Hảo vẫn đang nằm trên vai cô khóc thút thít, trong lòng cô sốt ruột kinh khủng, cũng không biết cơn tức bốc lên từ lúc nào, quay người lại cầm một bình rượu đập vào đầu một người đàn ông trong đó. Mảnh vỡ thủy tinh văng khắp nơi, cổ của cô cũng bị cứa chảy máu, Lâm Tĩnh Hảo uống say không còn một chút hình tượng nào, lớn tiếng hét lên.

Bởi vì là buổi sáng, quán bar cũng không có quá nhiều người, bây giờ tất cả mọi ánh mắt dường như đều tập trung vào bọn họ. Hai người kia cảm thấy không giữ được mặt mũi, há miệng mắng sẽ đánh Lâm Tiểu Kiều. Lại một bình rượu được đập xuống, lần này hai người đàn ông kia thực sự nổi giận, tay dài vươn tới định đánh Lâm Tiểu Kiều. Trong phút chốc Lâm Tĩnh Hảo đang say khướt đột nhiên phát điên đi đến bên cạnh bàn, bất chấp tất cả mà ném rượu về phía hai người đàn ông, vừa ném vừa mắng: “Hai tên dê xồm, dám bắt nạt em gái tao hả!”

Cục diện cực kì hỗn loạn, cũng không biết là người nào báo cảnh sát, cảnh sát liền chạy tới, bắt bốn người lên xe. Trên xe cảnh sát, Lâm Tĩnh Hảo vẫn chưa tỉnh rượu, vừa cằn nhằn liên miên vừa mê sảng, cuối cùng quay đầu đi, tựa vào người Lâm Tiểu Kiểu, đáng thương hỏi: “Không phải chúng ta đã gặp rắc rối rồi sao?”

Lâm Tiểu Kiều giật mình, cầm tay chị, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, em ở cạnh chị đây.”