Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)

Chương 21




Thứ hai, đây đại khái là ngày bận rộn nhất mỗi tuần, bởi vì hai ngày nghỉ ngơi cuối tuần đã tích lũy rất nhiều công việc, từng nhân viên đều phải gồng mình bổ sung công tác cho hai ngày đó, ngày hôm nay trong văn phòng người đến người đi, điện thoại tiếng vang lên không ngừng.

“Lê Tuần, giúp tôi xem phần tài liệu này, sau đó hãy làm bản thiết kế, đơn giản 1 chút cũng không sao, phác thảo sơ đồ mà thôi.” Quản lý nghiệp vụ Lý Húc đi đến bàn làm việc của Lê Tuần, đặt văn kiện trong tay ở trước mặt cậu.

Lê Tuần mở tài liệu ra, nhìn sơ qua yêu cầu xếp đặt thiết kế của khách hàng, là quảng cáo của một công ty bách hóa, cái kiểu quảng cáo này đã từng làm ở Pháp, biết rõ cũng không khó, thế là một lời đáp ứng.

“Có thể hoàn thành trước 12h không?” Lý Húc lo lắng hỏi, Lê Tuần là nhà thiết kế mới tới, làm việc cẩn thận, phản ứng nhanh chóng, bất quá kinh nghiệm công tác không nhiều lắm, hắn lo lắng cậu không thể hoàn thành đúng hạn.

“Không có vấn đề.” Lê Tuần một lời đáp ứng, mấy thứ như vậy không cần tốn quá nhiều thời gian, chỉ cần thiết kế xếp đặt trong máy vi tính, làm thành phim, lại dùng lực hấp dẫn thị giác biểu hiện góc độ để cân nhắc có cần sửa chữa thêm không, cậu nghĩ sơ đồ phác thảo có thể hoàn thành trong hai giờ.

Đang vùi đầu chiến đấu hăng hái, điện thoại vang lên, Lê Tuần cầm lấy điện thoại, mắt không rời màn hình máy vi tính hỏi “Tôi là Lê Tuần, xin hỏi có chuyện gì?”

“Lê Tuần là tôi.” Bên kia truyền đến thanh âm của Lý Húc “Hai giờ BOSS muốn họp, cậu đem phương án thiết kế của Thành Điền tới, buổi chiều họp cần dùng.”

“Được.” Công ty Thành Điền là nghiệp vụ Lý Húc nhận được vài ngày trước, nhận được hợp đồng nhìn yêu cầu của khách hàng một lần, nói lối suy nghĩ của bọn hắn muốn quảng cáo thiết kế xếp đặt như thế nào, bản thiết kế đó cậu đã hoàn thành rồi, đang để trong ngăn kéo.

Lê Tuần kéo ngăn kéo ra, lật đông trở tây như thế nào cũng không thấy, bắt đầu nôn nóng, lấy hết văn bản tài liệu sách vở trong ngăn kéo ra, như trước vẫn không có nhìn thấy bản thiết kế.

Cậu nhớ rõ trước lúc đi ra ngoài có đem tới, sao hiện tại lại không thấy tăm hơi, mặt ủ mày chau suy tư, Lê Tuần mở to mắt, hình như cậu đã làm rơi tài liệu trong nhà rồi.

Xem ra cậu phải trở về một chuyến, Lê Tuần thả văn bản tài liệu chỉnh tề lại ngăn kéo, sau đó mới chuẩn bị sơ đồ phác thảo Lý Húc muốn cho tốt, lại thuận tiện đánh phần dự toán đưa đến văn phòng, trong ánh mắt ngạc nhiên của đối phương trấn định trả lời hắn “Anh xem trước đã, có cần sửa chữa chỗ nào thì nói ra.”

“A a được…” Lý Húc không nghĩ tới động tác của cậu lại nhanh như vậy, không phải là làm qua loa chứ, trong công ty nhiều nhà thiết kế như vậy, lại ưu tú cũng không có khả năng hoàn thành sơ đồ phác thảo trong hai giờ, còn thêm dự toán kỳ sau

Lý Húc tràn đầy nghi vấn nhìn thiết kế của Lê Tuần, sau khi xem hết mới vô cùng bội phục, hắn rất hài lòng với sơ đồ phác thảo, căn bản tìm không ra bất cứ vấn đề gì, còn dùng thời gian ngắn nhất hoàn thành, làm tốt hơn so với hắn mong muốn, hắn không khỏi tán thưởng Lê Tuần.

“Cậu làm vô cùng tốt, tôi sẽ trực tiếp đem phần báo cáo này cho quản lý, để anh ta đề cử cho khách hàng.”

“Vâng.” Đạt được tán thưởng của quản lý nghiệp vụ, Lê Tuần cười cười, cậu có thể có thành quả hôm nay cũng đã phải trả giá bằng rất nhiều cố gắng.

Ra khỏi văn phòng, Lê Tuần thu thập đồ đạc xong thì về nhà lấy bản thiết kế của Thành Điền, bởi vì nhà gần, 10 phút thì đã đến nhà, móc móc túi quần bỗng nhiên khẽ giật mình, chìa khóa không có trên người, không phải chứ? Loại thời điểm như thế này rồi mà còn muốn đùa giỡn cậu.

Sắc mặt Lê Tuần khó coi, trái trở mình phải trở mình, nhưng vẫn không thấy chìa khóa, không phải là để ở công ty rồi chứ… Không xác định nghĩ, Lê Tuần nhìn đồng hồ tay một chút, phát hiện thời gian còn sớm, lại chạy về công ty tìm kiếm trong cặp, cái cặp không lớn lật ra mấy lần vẫn không có chìa khóa, trong nháy mắt Lê Tuần ủ rũ, mặt ủ mày chau. Bất luận chăm chú vào công việc nhiều như thế nào, cậu vẫn không thay đổi được thói quen cẩu thả trong sinh hoạt như trước, bất quá lần này cũng quá không hợp thói thường rồi, không chỉ làm rơi tài liệu của công ty ở nhà, mà còn quên luôn cái chìa khóa đã để ở đâu.

Đã không phải là lần đầu tiên phát sinh loại tình huống này, trước kia ở Pháp cũng có quên cái chìa khóa, khi đó phải mời thợ khóa đến nạy cửa ra, lại dùng tiền lắp đặt ổ khóa mới. Hiện tại thuê nhà của Sở Diệc Mạc, không thể để người nạy cửa vào, chỗ này không phải là nhà cậu a.

Lê Tuần buồn rầu đứng ở đó, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cách buổi chiều họp không đến một giờ, còn ở lại chỗ này thì chính là vô kế khả thi*, Lê Tuần thở dài một hơi, gọi điện thoại cho Sở Diệc Mạc, âm hưởng tút tút tút vang lên.

(*) Vô kế khả thi: Không có biện pháp nào giải quyết công việc, tháo gỡ sự bế tắc

Lê Tuần khẩn trương khó hiểu, đây là lần đầu tiên gọi điện thoại cho Sở Diệc Mạc, cũng là lần đầu tiên từ lúc đó đến nay nói chuyện lại với anh, tim của cậu đập loạn thất bát tao, điện thoại kêu không bao lâu thì có người nghe, một giọng nói quen thuộc dễ nghe truyền tới: “Thật làm cho người kinh hỉ, em lại đột nhiên gọi điện thoại cho anh.”

Lê Tuần cắn môi không rên một tiếng, có chút muốn cúp điện thoại, bởi vì đầu dây bên kia hơi nhao nhao, tiếng động soẹt soẹt rè rè, thoạt nhìn anh đang bận, lúc này gọi điện thoại, sẽ không phải đã quấy rầy anh rồi chứ.

“Có chuyện gì sao?” Sự trầm mặc của cậu lại khiến Sở Diệc Mạc phát giác được cái gì đó, cho rằng cậu đã xảy ra chuyện, trong giọng nói cũng lo lắng nhiều hơn một phần.

Lê Tuần nhịn lại nhẫn, nhớ tới hội nghị buổi chiều nên vẫn mở miệng “Chìa khóa của tôi hình như rơi trong nhà rồi, hiện tại muốn lấy tài liệu nhưng không vào được, anh có thể trở về một chút hay không.”

“Rất quan trọng sao?”

“Vâng.”

“Anh lập tức quay về.”