“Nghiêng cằm xuống một tí, Faith, và nhìn thẳng vào đây.” Faith hạ cằm xuống và nâng mắt lên nhìn bàn tay của nhiếp ảnh gia cách đầu ông ta tầm chục phân. “Dán mắt vào tôi này, Ty,” ông ta thêm vào.
Trong phòng khách dành cho các cầu thủ, Faith đứng giữa trung tâm biểu tượng đội Chinooks to đùng và hơi đứng sau đội trưởng đội khúc côn cầu của cô. Gần một tuần đã trôi qua kể từ hôm cô và Ty ngồi trong buổi họp truyền thông. Bốn ngày kể từ hôm Chinooks đánh bại đội Vancouver ở trận sáu và tiến vào vòng kế tiếp của chuỗi trận tranh giải.
Lúc này là sau bảy giờ tối, rất lâu sau khi cả đội tuyển đã về nhà nghỉ ngơi. Phòng khách đã bị lột sạch đồ đạc và chất đầy thiết bị chụp ảnh. Mẹ của Faith tỏ ra hữu dụng bằng cách giữ một tấm phản quang màu trắng. Lần duy nhất, Faith có thể thuyết phục mẹ cô bỏ lại con chó ở nhà. Mặc dù cô sợ rằng Pebbles có thể trả đũa bằng cách gặm nhấm đồ đạc.
“Hơi sang trái một chút, Faith.”
Để chụp hình, cô mặc một chiếc váy bút chì màu đen bó, áo sơ mi lụa hiệu Georgette màu đen với áo len đen, và một đôi giày da cá sấu đỏ. Đã khá lâu rồi cô mới rời khỏi bóng tối và bước vào ánh đèn. Cô cảm thấy hơi thiếu tập luyện. Đã khá lâu rồi cô mới làm tóc và trang điểm một cách chuyên nghiệp, và cô cảm thấy hơi quá trớn. Mọi thứ từ cánh cung lông mày cho tới đôi môi đỏ của cô đều hoàn hảo. Thực ra thì, mọi thứ trong căn phòng đều hoàn hảo, từ ánh sáng cho tới nhiếp ảnh gia. Tất cả mọi thứ trừ anh chàng một trăm lẻ tám cân đầy buồn bực đang đứng thẳng trước mặt cô. Hơi nóng và bất mãn cuồn cuộn bay khỏi người Ty. Tay anh ta khoanh lại ngang ngực, một tư thế cô từng thấy anh ta đứng trong quá khứ khi anh ta không hài lòng về chuyện gì đấy. Ngày hôm nay chuyện gì đấy là phải chụp ảnh cùng cô.
Anh ta mặc một chiếc áo phông trơn hợp tông với màu xanh dương sẫm của đôi mắt anh ta và một chiếc quần Levi’s cũ mèm. Anh ta đã không cho họ trang điểm trên mặt hay bôi dù chỉ tí ti gel lên tóc anh ta. Anh ta đúng là một gã cực kỳ khó chịu, nhưng ngược lại, anh ta có hương thơm tuyệt diệu, mùi xà phòng với da thịt, và Faith có một thôi thúc nho nhỏ kỳ quặc là rướn người tới trước đôi chút và ngửi mùi áo hoặc cổ anh ta.
Nhiếp ảnh gia chụp ảnh. “Đặt tay cô lên vai anh ta,” ông ta nói và điều chỉnh ống kính. “Valerie, hếch cái đó lên một chút. Đúng thế.”
Ngoài vài cái bắt tay, Faith đã không chạm vào một người đàn ông nào từ khi cô đồng ý cưới Virgil. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai Ty. Hơi ấm từ cơ bắp của anh đốt nóng lòng bàn tay cô qua chất vải cotton xanh mềm mại, và lần đầu tiên từ lâu lắm rồi, cô bỗng nhận thức thật rõ ràng rằng mình là một phụ nữ đang đứng rất gần một người đàn ông. Một người đàn ông trẻ trung, khỏe mạnh. Cũng không phải trước kia cô không chú ý thấy. Thật bất khả thi mới không chú ý đến một người đàn ông như Ty, nhưng cô chưa từng nghĩ về anh gì hơn là tay đội trưởng cộc cằn của đội Chinooks.
“Trượt tay cô tới trước. Tôi muốn thấy bộ móng tay đỏ của cô áp vào màu xanh dương trên áo cậu ta.” Cô lướt tay lên vai anh ta và hơi doãi bàn tay ra. “Phải rồi. Như thế đấy.”
Tách. Tách.
Cô thả tay xuống nhưng vẫn có thể cảm nhận hơi nóng của anh ở chính giữa lòng bàn tay cô. Lâu lắm rồi cô không hề cảm thấy chút khao khát nhục dục nào với một người đàn ông. Cô trả tiền lương cho Ty. Anh ta thậm chí còn không thích cô. Vậy sao dạ dày cô lại đột nhiên có cảm giác nhẹ bẫng, như thể cô đã nuốt vào quá nhiều không khí vậy?
“Anh ổn chứ, Ty?” Tim hỏi.
“Chúng ta sắp xong chưa?”
“Chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi.”
“Cứt thật.”
Nhiếp ảnh gia hạ máy ảnh xuống. “Faith, nếu được cô hãy bước lên đằng trước một chút.”
Faith vui vẻ di chuyển khiến Ty đứng ngay sau vai trái của cô. Cô hít vào một hơi thật sâu và quét sạch khỏi đầu tất cả những dòng hooc-môn nam tính nóng rực mà anh ta cứ quăng ra như một ảo ảnh trêu ngươi.
“Hơi xoài chân ra và chống tay lên hông nào.” Ông ta nhấc máy ảnh. “Và Ty, cứ trông hằn học như thế nhé.”
“Tôi không hằn học.”
“Phải rồi. Hoàn hảo.” Tách.
Faith bật cười và liếc qua vai ngước nhìn lên mặt và nếp nhăn giữa đôi lông mày đen của anh ta. “Nếu lúc này anh không hằn học, thì tôi sẽ ghét phải nhìn lúc anh công khai thù địch lắm đây.”
Anh ta hạ ánh mắt xanh-xen-xanh xuống nhìn mắt cô. “Tôi không bao giờ thù địch.”
Cô nghĩ đến trận đấu cuối cùng trước Vancouver và cười khẽ. Anh ta đã dùng người tộng một tay Canuck vào ván và chọc hắn ta bằng khuỷu tay. “Anh còn rất ngọt ngào ấy chứ.”
Một khóe miệng anh ta nhếch lên và cảm xúc trong bụng cô lại lâng lâng hơn một chút. “Tôi sẽ không đi xa tới mức ấy, cô Duffy ạ.”
“Faith. Anh có thể gọi tôi là Faith.”
Nụ cười của anh ta tắt ngóm và anh ta quay mắt về nhiếp ảnh gia. “Đó không phải một ý hay.”
“Hoàn hảo.” Tách. Tách. “Hãy chuyển vào phòng thay đồ nào.”
“Faith, tôi có đồ để cô thay trong phòng tập,” Bo Nelson nói. “Chúng tôi muốn anh mặc đồng phục thi đấu, Ty.”
Khi Faith nhìn Ty rời khỏi phòng, cô tự hỏi vì sao anh ta lại nghĩ gọi cô bằng tên là một ý tồi. Cô và mẹ cô theo chân trợ lý giám đốc truyền thông băng qua phòng khách và đóng cửa lại sau lưng. Anh ta chắc chỉ muốn giữ nguyên mối quan hệ nghề nghiệp. Điều đó luôn là tốt nhất, nhưng cô khá chắc chắn rằng anh ta không phải lúc nào cũng gọi Virgil là “Ông Duffy.”
Một giá quần áo choán chính giữa phòng. Cô xem xét chúng và tự hỏi vì sao dùng tên cô lại không giống với việc gọi Virgil bằng tên của ông. Cô đã vượt qua ranh giới nào đó mà cô không biết sao?
“Cô cảm thấy thế nào?” Bo hỏi khi cô ta dựng thẳng các đôi giày. “Như là mặt cô có thể vỡ ra vì cười mỉm à?”
Faith rút ra một chiếc váy bó màu đen, rồi đặt nó lại. “Ở trước máy quay lúc đầu có cảm giác hơi ngượng nghịu, nhưng tôi sắp học lại được rồi.”
Mẹ cô rút một cái váy búp bê Betsey Johnson màu hồng rực ra khỏi giá. “Thử cái này xem.”
Faith lắc đầu. “Con không nghĩ nó thích hợp cho chủ một đội bóng khúc côn cầu đâu.”
“Chúng tôi đã nghĩ là cái này.” Bo rút ra một chiếc váy đỏ rực rỡ với cổ tròn và chân váy lụa. Nó không có tay, và trừ thắt lưng da kim loại màu bạc, nó trông như một thứ từ những năm năm mươi.
“Nó sáng quá.”
“Màu này sẽ trông rất tuyệt trên người cô.”
Cô đã không mặc màu đỏ ấy từ khi cưới Virgil. “Ai đã chọn những món này vậy?” cô hỏi cô ta, người có mái tóc nâu buộc thành đuôi gà.
“Jules đã làm việc với một nhà tạo mẫu, và họ chọn chiếc này vì nó sẽ nhấn mạnh màu đỏ trong bộ đồng phục thi đấu của Ty.”
Jules sao? Cô biết anh đã bận rộn bàn việc với phòng truyền thông, nhưng cô không hề biết anh lại giúp chọn đồ. Bất chấp việc anh chán ghét dành cho những gam màu nhạt và có những cơ bắp lực lưỡng, cô thực sự chưa bao giờ cảm nhận được bầu không khí gay quanh anh, nhưng một lần nữa cô lại phải băn khoăn.
“Mẹ cứ băn khoăn liệu anh ta có phải gay không,” Valerie nói.
“Tôi cũng thế,” Bo thêm vào khi cô nhìn xuyên qua giá treo. “Anh ta rất xinh xắn.”
Faith đá đôi giày cao gót của cô ra khi cô cởi khuy áo. “Xinh xắn hay không không phải dấu hiệu cho thấy một người đàn ông là gay.” Một trong những tay bảo vệ gay ở Aphrodite trông như một tay lái xe mô tô hầm hố vậy.
“Không phải luôn luôn.” Bo lấy chiếc áo sơ mi đen từ tay Faith. “Ty Savage là một anh chàng xinh xắn, nhưng cô thậm chí sẽ không bao giờ nghĩ đến việc nghi vấn anh ta thích giới tính nào hơn.”
“Hay nghi vấn cha anh ta.”
Faith nhìn từ khóa quần của cô sang mẹ cô. “Mẹ biết cha anh ta sao?”
“Mẹ đã gặp ông ấy đêm hôm nọ sau trận đấu.”
“Mẹ chưa từng nhắc đến chuyện đó.”
Valerie nhún vai. “Mẹ không thấy ấn tượng gì.”
Tức là ông ta đã không mời mẹ cô đi chơi. Với sự giúp đỡ của Bo, cô kéo chiếc váy qua đầu và mẹ cô kéo khóa nó lại sau lưng. Nó chưng ra hơi nhiều khe ngực hơn cô vẫn quen, và gấu váy cách đầu gối cô ba phân.
“Tôi rất thích thứ này.” Bo đưa cô một đôi sandal da bóng Versace với gót nhọn mười phân.
Faith thở dài. “Đến với mẹ yêu nào.” Cô xỏ chân vào trong và cài khóa dây quanh mắt cá chân. Một tấm gương cao từ sàn tới trần nhà đứng cách đó vài chục phân và cô tạo dáng trước nó, chỉnh ngực cô trong thân váy bó sát, rồi cài khóa dây lưng quanh eo.
“Nó thật hoàn hảo,” Bo bảo cô.
“Tôi trông như một mẫu quảng cáo từ những năm năm mươi ấy. Như thể tôi đáng lẽ nên có một ly martini trong tay, chờ chồng tôi khi anh ta bước qua ngưỡng cửa.”
“Hơi Leave It to Beaver[1] Bo đồng ý.
“June[2] với nhiều khe ngực hơn. Tôi nghĩ trông cô vừa sành điệu vừa vui vẻ.”
[1] Tên một bộ phim truyền hình dài tập kể về cuộc sống của cậu bé Beaver, được xem là khắc họa được hình ảnh gia đình trung lưu Mỹ điển hình của những năm 50-60. - ND
[2] Vai người mẹ của Beaver. - ND
“Thế còn những cái này thì sao?” Valerie giơ lên một đôi khuyên tai chùm bằng mã não.
“Con thích đôi con đang đeo,” cô nói khi ai đó sửa lại tóc và lớp trang điểm của cô.
Trong ngày sinh nhật thứ hai chín của cô, Virgil đã tặng cô đôi khuyên tai hạt kim cương ba cara mà cô vô cùng thích vì độ tinh khiết và thanh cao của nó. Cô nhìn mình lần cuối trong gương. Hơi sốc khi lại nhìn bản thân mình trong thứ màu sắc rực rỡ đến vậy. Cô không rõ mình đã từ bỏ việc ăn vận sống động từ khi nào. Không rõ đó là ý của cô hay của Virgil. Dù chuyện đó cũng chẳng quan trọng, cô quyết định, khi cô rời khỏi phòng tập và đi qua phòng khách giờ trống không.
Ty đang ngồi trên một băng ghế trước một tủ đồ để mở đựng đầy gậy khúc côn cầu trong khi nhiếp ảnh gia và trợ lý của ông ta kiểm tra ánh sáng quanh anh. Mũ bảo hiểm và đồ đi đường của anh treo trên móc phía trong tủ đồ, và tên anh có trên một tấm biển màu xanh kẻ đỏ trên đầu. Trừ mũ bảo hiểm, anh mặc đầy đủ đồ bảo hộ.
Trước kia Faith chưa từng ở trong phòng thay đồ, và nó có mùi khá khó chịu. Như mùi da lẫn mùi mồ hôi và chất tẩy rửa. Mỗi tủ đồ để mở đều đựng đầy đồ bảo hộ khúc côn cầu và có một tấm bảng có tên cầu thủ phía trên.
Ty ngước lên khi cô đến gần. “Tôi đã sẵn sàng được mười lăm phút rồi.”
Trời ạ, đúng là một tên gắt gỏng. “Khi anh từ chối không để bất kỳ ai chải tóc thì chẳng mất lâu đến thế đâu nhỉ,” cô bảo anh ta.
“Tôi có thể tự chải.” Để chứng minh luận điểm của mình, anh ta cào các ngón tay qua tóc, nhưng một lọn đen bật tới trước và rơi ngang lông mày anh.
Trước khi kịp suy nghĩ, Faith nhấc tay lên và vuốt nó vào chỗ. Những sợi tóc đẹp đẽ cong lại quanh ngón tay cô và gan bàn tay cô lướt qua thái dương ấm nóng của anh. Ánh mắt anh khóa chặt mặt cô và có thứ gì đó lóe lên sau mắt anh. Thứ gì đó nóng rực và đói khát biến màu mắt nhè nhẹ của anh thành một màu xanh dương sẫm nhục dục. Đã lâu lắm rồi, nhưng cô vẫn nhận ra hơi nóng trong mắt anh. Môi cô tách ra trong lo sợ và bối rối. Cô thả tay xuống ép vào nơi nhộn nhạo trong dạ dày cô.
“Hai người sẵn sàng chưa?” nhiếp ảnh gia hỏi.
Ty kéo ánh mắt đi và nhìn xa khỏi cô. “Hãy làm cho xong chuyện này đi. Tôi có một buổi tập lúc sáng sớm và một trận đấu phải thắng trước San Jose tối mai.” Anh liếc lại nhìn Faith và ánh mắt anh không chút vẩn đục. “Đó là những gì cô trả tôi để làm.”
“Phải,” cô thốt ra, và tự hỏi có phải mình đã tưởng tượng ra vẻ thích thú nóng bỏng trong mắt anh.
“Mọi việc thế nào?” Jules hỏi khi đi vào phòng thay đồ.
Faith liếm môi và mỉm cười với trợ lý của cô. “Tôi đang làm rất tuyệt,” cô trấn an anh và đẩy mối băn khoăn về chuyện vừa mới xảy ra đến tận cuối não. “Lúc đầu tôi hơi rỉ sét, nhưng khả năng tạo dáng đang quay lại với tôi. Kiểu như đạp xe đạp vậy.”
Jules nhìn cô từ trên xuống dưới với con mắt xét đoán. “Chà, trông cô tuyệt vời lắm.”
“Cảm ơn. Anh cũng thế.” Hay ít nhất cô cũng cố đẩy lùi nó đến tận cuối não. Với Ty ngồi cách chưa đầy ba chục phân, việc đó là bất khả thi. “Tôi thích áo len của anh,” cô thêm vào, với tay ra để chạm vào tay chiếc áo khoác len đen màu xám.
“Màu đẹp đấy.” Nhẹ. “Cashmere à?”
“Cashmere pha lụa.”
“Chúa tôi,” Ty chửi thề. “Hai cô gái, các người xong chưa? Tôi muốn được thoát khỏi đây vào tối nay đấy.”
“Có gì không phải với anh ta thế?” Jules ra dấu vào Ty bằng ngón tay cái. “Vẫn cáu tiết vì làm loạn trận đấu thứ năm trước Vancouver à?”
Ty nhìn vào viên trợ lý như thể sắp sửa giết anh ta bằng đôi tay to bè của mình. Mắt Faith mở to và cô lắc đầu. “Đừng chọc giận gấu chứ, Jules.”
Jules bật cười. “Nghe này, lý do tôi ở đây là vì tôi vừa nói chuyện điện thoại xong với một biên tập viên ở từ Sports IIlustrated. Họ muốn phỏng vấn cô.”
Lần cuối cùng cô xuất hiện trên một tạp chí, cô khỏa thân và những câu hỏi thật dễ thở. Ý nghĩ xuất hiện trên Sports IIlustrated và bị hỏi những câu khó nhằn mà cô không thể trả lời khiến cô muốn chạy trốn. Vấp phải những sai lầm ngớ ngần dốt nát trước một phòng đầy nhân viên và ban quản lý cũng đủ xấu hổ rồi. Điều cuối cùng cô muốn là xuất hiện đầy ngu ngốc trước cả thế giới.
“Bộ phận truyền thông muốn cô làm việc đó, nhưng tôi nghĩ cô nên hoãn lại tới khi cô thấy dễ chịu hơn với việc nói chuyện trước đông người về đội tuyển,” Jules gợi ý, và cô suýt thì hôn anh.
“Cảm ơn, anh nói đúng. Tôi chưa sẵn sàng.”
“Chúng ta chuẩn bị chụp đây,” nhiếp ảnh gia thông báo khi ông đưa Valerie tấm phản quang. “Faith, tôi cần cô đứng ngay trước Ty. Có lẽ đặt chân cô lên băng ghế.” Cô liếc nhìn đôi chân to của Ty được phủ trong chiếc quần soóc khúc côn cầu màu xanh dương xen xanh lục. Đôi tất trắng dài che hết cẳng chân dày và băng bảo vệ đầu gối. Mép tất được băng lại quanh đùi anh. “Chỗ nào trên ghế?”
“Giữa hai đùi Ty.”
Cô cúi xuống nhìn vào đôi mắt nheo lại của anh ta và chờ anh ta phát ra một tiếng phản đối ầm ĩ và chửi thề cho tới khi lỗ tai tất cả mọi người chảy máu. Thay vào đó anh ta nói, “Cẩn thận chân cô, nhớ? Tôi không mặc cúp bảo hộ đâu.”
Một cách cẩn thận, cô đặt đế đôi sandal Versace của cô lên ghế băng giữa hai đùi dang rộng của anh. Cô chủ tâm nhìn vào mặt anh để khỏi hạ ánh mắt xuống đũng quần anh. Cô thậm chí còn không muốn nghĩ đến sự gần gũi giữa vật đàn ông của anh và chân cô. Tất nhiên, cố không nghĩ đến nó chỉ khiến cô nghĩ về nó càng nhiều hơn. “Đừng khiến tôi giật mình, và tôi sẽ không làm đau anh,” cô nói qua một tiếng cười lo lắng.
“Đừng có giật mình và tôi sẽ không làm đau cô. Tôi sẽ cần đến thứ thiết bị đó sau này.”
Cô quay mặt về hướng nhiếp ảnh gia và cong môi lên thành một nụ cười. Cô có thể hơi hoen rỉ, nhưng cô biết cách tạo dáng chụp ảnh mà không thể hiện cảm xúc thực của mình. “Vậy đó là lý do anh vội vã rời đi đến thế. Không phải vì anh có một trận đấu sớm nhỉ.”
Nhiếp ảnh gia chớp vài bức ảnh. “Faith, hơi quay vai phải của cô về hướng tôi. Đúng thế.”
Khi cô mỉm cười với máy ảnh, cô hỏi, “Có một cuộc hẹn nóng bỏng à?” và trao cho nhiếp ảnh gia một góc độ hơi khác của mặt cô.
“Kiểu thế.”
“Vợ à?”
“Chưa cưới.”
“Bạn gái?”
“Không hẳn.”
Bạn bè không đơn thuần à? Đã lâu lắm rồi cô mới có một người bạn không đơn thuần hoặc một anh bạn trai hay thậm chí là một chuyện tình qua đêm. Ở đây với Ty, được bao quanh bởi hooc-môn nam tính độc hại của anh, nhắc cho cô nhớ thật chính xác là đã bao lâu rồi. Chỉ âm sắc trầm trầm của giọng anh lướt qua da cô mà đã nhắc nhở cô rằng cô nhớ được ôm và ve vuốt bởi một người đàn ông khỏe mạnh, sung sức đến thế nào.
“Hơi rướn người tới trước đi, Faith. Nóng nảy hơn đi, như thể cô là bà chủ vậy.”
“Ông có muốn tay tôi chống lên hông không?” Faith cúi người xuống và chân váy cô trượt lên đùi.
“Phải rồi, thế tuyệt lắm. Và Ty, cứ tiếp tục trông cáu kỉnh đi.”
Ty quay ánh mắt chết chóc của anh vào nhiếp ảnh gia. “Tôi không cáu kỉnh.” Ánh mắt trừng trừng mãnh liệt thường dùng để áp đảo đối thủ ấy không có tác dụng với vị nhiếp ảnh gia này.
“Hoàn hảo. Đó chính xác là thứ tôi đang tìm kiếm.” Ông ta chụp thêm vài kiểu ảnh nữa. “Faith, cúi người xuống một tí và quay vai cô về hướng tôi thêm chút nữa.” Tách. “Phải, hất tóc của cô đi. Đúng thế. Đẹp lắm.”
Ty không thể nhớ nổi anh đã từng hứng lên đến mức này bao giờ. Không kể cả khi còn là một thằng trai mười sáu tuổi khát tình lăn trên ghế sau chiếc Plymouth của cha anh với một cô gái bán khỏa thân tên Brigit.
Chúa ơi. Anh đứng trong phòng tắm ở phòng thay đồ của đội Chinooks và để dòng nước lạnh lăn xuống cổ, lưng và hông anh. Anh đã phải đợi nửa tiếng đồng hồ để tất cả mọi người giải tán hết khỏi phòng thay đồ rồi mới lột sạch đồ bảo hộ và đi vào buồng tắm. Nếu có ai thấy kỳ quặc khi anh tắm tối nay, thì cũng không ai nói gì.
Anh quay người và làn nước lạnh giá đập vào ngực và chạy xuống bụng rồi háng anh. Anh đã không chịu cảnh đau đớn rộn rã thế này từ khi gãy ngón tay trong mũ bảo hiểm của Hedican mùa giải trước. Chỉ là lần này cơn đau rộn rã ấy ở thấp hơn và không phải gây ra bởi một tay hậu vệ nóng nảy đang cố tiếp cận bóng của anh. Nó được gây ra bởi một người mẫu khỏa thân còn sống, đang thở, cố khiến anh phát điên với cái miệng bĩu ra, đôi bàn tay mềm mại, và cơ thể nóng hừng hực của cô ta.
Toàn bộ chuyện này đúng là một ý kiến tồi tệ. Anh đã biết trước như thế. Bất chấp những gì họ nghĩ về anh, anh không phải một tên khốn, và anh đã để họ dụ anh vào chiến dịch quảng cáo vì lợi ích của đội tuyển. Để đưa người hâm mộ vào các hàng ghế.
Anh đặt hai lòng bàn tay lên tường và đẩy đầu vào dưới vòi sen. Anh đã làm khá tốt việc lờ tịt cô Duffy. Anh đã lờ đi mùi hương nước hoa trên làn da ấm áp, âm thanh tiếng cười, và cả đôi môi đỏ, đỏ mọng của cô ta nữa. Rồi cô ta chạm vào anh. Trọng lượng bàn tay và các ngón tay của cô ta trượt ngang vai anh đã đẩy lửa dọc xương sống và thẳng xuống giữa hai chân anh.
Xoa tay cô ta lên vai anh đã tệ rồi, nhưng chạm vào tóc và mặt anh khiến ruột anh co lại, và anh đã phải chiến đấu điên cuồng để không quay miệng mình vào lòng bàn tay cô ta và mút mát da thịt cô. Rồi cô ta lại đặt chân vào đũng quần anh, cúi người tới trước, và chọc ngực cô vào mặt anh. Sau đó, tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là trượt lòng bàn tay anh lên sau cặp đùi mượt mà và nắm lấy mông cô ta. Kéo cô ta lại gần và vùi mặt mình vào ngực áo cô ta. Trong khi cô ta đang mỉm cười và hất tóc cho máy ảnh, anh đã có vài giấc mơ hoang dại về những việc anh muốn làm với cô ta. Những thứ dính đến cảnh kéo cô ta xuống lòng anh và hôn lên đôi môi đỏ mọng đó. Lồng các ngón tay anh vào tóc cô ta trong khi cô ta cưỡi anh như Smarty Jones trên đường đua. Và phải, và anh đã cáu tiết ghê gớm về việc đó. Việc cuối cùng anh muốn và cần trong đời là cảnh cương cứng trước chủ đội khúc côn cầu, nhưng vì vài lý do không thể giải nghĩa được, cơ thể anh chẳng quan tâm đến những gì anh muốn và cần. Ty thẳng người và xoa tay lên mặt. Cũng chẳng phải cô ta quá mức xinh đẹp. Anh vuốt sạch nước khỏi mắt và lắc đầu. Được rồi, điều đó không đúng lắm. Tất tần tật mọi thứ ở cô ta đều nóng bỏng kinh hồn, nhưng cũng chẳng phải anh chưa từng ở quanh những phụ nữ xinh đẹp. Anh là một tuyển thủ khúc côn cầu. Anh đã có thừa mứa phụ nữ xinh đẹp rồi.
Faith. Anh có thể gọi tôi là Faith, cô ta đã nói thế, như thể đó là một ý hay và sẽ có ngày xảy ra vậy. Anh cần một thứ liên tục nhắc nhở mình cô ta là ai và cô ta là gì đối với anh. Nhắc nhở rằng cô ta nắm vận mệnh của anh trong tay. Thậm chí nếu cô ta có sẵn sàng, anh cũng cần nhớ rằng ăn nằm với chủ của Chinooks là một ý tệ hại đến kinh hoàng.
Gai ốc nổi khắp da khi anh cố rũ sạch Faith Duffy khỏi đầu. Có vài chỗ anh có thể đi trước khi hướng về nhà. Vài câu lạc bộ nơi có những phụ nữ sẽ vui vẻ chia sẻ ít thời gian cùng anh.
Anh ở nguyên dưới vòi sen thêm vài phút, cho đến khi anh đã kiểm soát được và lại có thể hít thở. Anh tắt nước đi và quấn một chiếc khăn tắm quanh eo. Anh nắm lấy chiếc khăn tắm thứ hai và lau khô tóc. Cha anh vẫn đang ở chỗ của anh. Có lẽ anh sẽ về nhà và xem cha anh có gì.
Jules Garcia đứng ở giữa phòng thay đồ chờ anh. “Anh muốn gì?” anh hỏi trợ lý của Faith.
“Yêu cầu anh ngừng gây khó dễ cho Faith.” Anh ta khoanh tay ngang bờ ngực rộng như thể anh ta là một rắc rối to lớn, khủng khiếp.
Ty khá kính trọng anh ta vì điều đó. “Ai nói tôi gây khó dễ cho cô Duffy?” Khi anh di chuyển tới tủ đồ của anh, anh lau khô mặt và tự hỏi đây là trường hợp nhân viên đứng lên bảo vệ chủ mình, hay là gì khác. Vài cầu thủ băn khoăn liệu Jules có thể là gay hay không. Ty thì không thấy tin.
“Tôi nói đấy.”
Ty thở dài và ngồi xuống ghế băng. Anh không hề muốn gây khó dễ cho cô ta. Anh chỉ muốn ở quanh cô ta ít hết mức có thể, và mối quan hệ của cô ta với trợ lý của mình không phải việc của anh.
“Cô ấy không phải một ả tóc vàng bất kỳ nào đó trên đường. Cô ấy là chủ đội bóng.”
“Đúng thế,” Ty đồng ý và rê khăn tắm trên đầu. “Và cô ấy chẳng biết tí gì về khúc côn cầu hết. Tôi được Virgil thuê để thắng cúp. Tôi là đội trưởng đội Chinooks và trách nhiệm tối cao của tôi là đưa chúng ta vào vòng trong cùng. Nhưng tôi rất lo là làm sao tôi có thể làm điều đó khi có một cựu người mẫu của Playboy nắm giữ số mệnh của chúng tôi trong tay và khiến chúng tôi trông như lũ ngốc trong các bài phỏng vấn.”
“Anh đang nói về tờ Sports IIlustrated đấy à?”
“Phải.”
“Anh ghen vì họ muốn đưa cô ấy lên bìa à?”
Ty khoanh tay ngang bờ ngực trần. Anh đã không biết là trang bìa cơ đấy. “Tôi đã ở trên trang bìa ba lần, và tôi cóc quan tâm đến cái trang bìa đấy. Điều tôi quan tâm phát khiếp lên là nhặt phải một tờ tạp chí và đọc những câu hỏi dễ dàng mà cô ta không thể trả lời nổi. Hoặc nhặt phải một tờ tạp chí và đọc bản tóm tắt những năm Playboy của cô ta khiến tất cả chúng tôi trông đầy lố bịch.”
“Điều đó có thể hiểu được. Tất cả mọi người đều quan tâm đến hình ảnh của đội. Đặc biệt là Faith.” Anh ta thả tay xuống hai bên người. “Tôi thú nhận rằng khi cô ấy mới gọi và sắp xếp gặp mặt tôi, tôi đã tò mò về việc gặp cô ấy hơn là muốn nhận công việc này. Virgil đã sa thải tôi năm năm trước vì nói xấu cô ấy.”
“Anh đã nói gì để bị sa thải thế?”
Jules nhìn vào mắt anh và trả lời. “Ông ta nghe thấy tôi nói với đội chiêu mộ rằng ông ta đã cưới một cô nàng trẻ đến mức làm được cháu gái ông ta.”
Ty thả khăn tắm lên ghế băng cạnh anh. “Nghe không giống một thứ đáng để bị sa thải.”
“Không phải, và nếu tôi ngừng ở đó, tôi hẳn đã giữ được công việc của mình. Nhưng tôi đã xem ảnh của cô ấy và tôi đã miêu tả cô ấy một cách chi tiết cho mấy anh chàng đó. Tất cả mọi thứ từ bộ ngực bự cho tới chỗ... anh biết đấy.”
Phải, anh có biết.
Anh nhún một vai. “Dẫu sao đi nữa, tôi đã bực bội với cô ấy rất nhiều năm, nhưng việc tôi bị sa thải không phải lỗi của cô ấy. Cũng như việc Virgil chết và bỏ lại đội tuyển cho cô ấy không phải lỗi của cô ấy. Nó nhảy vào lòng cô ấy và cô ấy đang vô cùng cố gắng để xử lý nó tốt hết mức cô ấy có thể.”
“Tôi hiểu rõ đó không phải lỗi của cô ấy.” Anh với tay vào trong tủ đồ và rút túi thể thao của anh ra. Việc cô ta thừa kế đội tuyển không phải lỗi của cô ta, và vật cương cứng của anh cũng không phải lỗi của cô ta. Cái đầu tiên là việc làm của Virgil và cái thứ hai là trí tưởng tượng hứng tình của anh. Anh phải tìm ra một cách tốt hơn để xử lý cả hai. “Tôi sẽ cố để...”
“Tử tế hơn? Hãy làm cô ấy vui.”
“Kính trọng cô ấy hơn. Làm cô ấy vui là việc của anh. Có lẽ hai người có thể đi mua sắm, mua áo len đôi, và có một đêm bạn gái.”
“Gì cơ?” Jules khoanh tay ngang bộ ngực rộng, một lần nữa lại trông đầy vẻ rắc rối to lớn, khủng khiếp. “Tôi không phải gay.”
Ty đứng dậy và thả khăn tắm xuống. “Tôi cóc thèm quan tâm anh là gay hay không gay, hay nửa mùa.” Anh biết vài cầu thủ gay đâm mạnh như tàu chở hàng.
“Sao anh lại nghĩ tôi gay hay không gay hay nửa mùa?” Jules trông thực sự bối rối. “Những người khác có nghĩ tôi gay không?”
Ty nhún vai.
“Bởi vì tôi dùng sản phẩm chăm sóc tóc sao?”
“Không.” Anh xỏ chân vào quần lót. “Bởi vì anh nói ‘sản phẩm chăm sóc tóc’.”