Thâm Hải

Chương 39




Anh không đứng dậy, anh ngồi tại chỗ, chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, cô ngồi với anh, để anh nắm tay.

Rất nhanh, ngoại trừ cô và anh, không còn bất cứ hành khách nào trên máy bay nữa.

“A Lỗi…” Tú Tú bất an mở miệng.

Anh run rẩy hít sâu một hơi.

Xem ra anh rất đau khổ, anh vẫn siết chặt tay cô, cô không đành lòng nói:

“Nếu anh không muốn, thì em đi mua vé quay về”.

Anh vẫn không nhúc nhích.

Tiếp viên hàng không đi tới, muốn xem tình huống thế nào.

Cô đứng lên, chuẩn bị xin lỗi người ta, nhưng giây kế tiếp, anh cũng đứng dậy theo, thân hình cao to của anh làm tiếp viên hàng không hoảng sợ, không tự chủ được lui sang một bên.

Tú Tú ngây người một lúc, xoay đầu nhìn anh, anh vẫn nắm tay cô.

“Đi thôi”. Anh nhìn cô nói.

Cô thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, nắm tay anh, bước xuống máy bay.

Bên ngoài máy bay, là trời đất bao la, không khí trong lành phả lên mặt, khiến tinh thần cô không khỏi phấn chấn.

Sân bay không lớn lắm, chẳng có xe đưa đón hành khách, dưới ánh nắng rực rỡ cô và anh xuyên qua đường băng, mạnh mẽ chạy một mạch vào tòa nhà có máy điều hòa.

Người trước mặt sớm đã đi hết, cô chần chừ, không biết nên đi thế nào, nhưng anh biết.

Một cách vô thức, biến thành anh dẫn cô tiến về phía trước.

Anh nhanh chóng dắt cô ra cổng sân bay, sau đó khi đi ngang vài chiếc taxi đang xếp lịch chạy, lại thả chậm cước bộ, cô có thể cảm giác được rất rõ anh đang giãy giụa, cảm nhận được anh đang kích động muốn qua trở lại, nhưng anh nhịn.

Anh không trở về sân bay, cũng không bắt xe, anh chỉ nắm tay cô, dọc theo lối dành cho người đi bộ một mạch ra ngoài.

Ngày ấy, thời tiết rất tốt, mặt trời rất to.

Anh đi rất chậm, như con cún già dạo bước trên đường phố, cô không giục anh, cô biết anh cần thời gian.

Đang lúc ngang qua trạm xăng bên đường, anh mua một chiếc mũ cho cô, còn có nước khoáng.

Anh cùng cô đi qua một bên đường hầm, lên cầu, lại xuống cầu, trên cầu cô có thể thấy một ngọn núi nho nhỏ ở phía trước không xa.

“Đó là núi Mĩ Luân”. Anh cho cô hay.

Cô ngẩn người, xoay đầu nhìn anh, đây là câu đầu tiên anh nói sau khi xuống máy bay.

Anh dời tầm mắt, uống một ngụm nước khoáng, nhưng anh vẫn nắm tay cô, sau đó dẫn cô tiếp tục đi về phía trước.

Trong khi ấy, anh và cô cùng đi ngang qua một trường trung học, một vườn trẻ, còn có một ngã ba đường dẫn đến các điểm du lịch. Anh dần dần bắt đầu nói cho cô một vài chuyện, tên trường trung học kia, tên nhà trẻ, bãi đá nổi tiếng gần bờ biển.

Anh nói cho cô biết từng địa danh, nói anh từng làm chuyện gì ở đó, anh và A Quang cùng nhau làm chuyện gì ở bên kia.

Cô biết càng ngày càng tới gần nhà anh, ngọn núi nhỏ chẳng biết từ bao giờ đã không thấy nữa, thỉnh thoảng cô sẽ nhìn thấy nó ở giữa các tòa nhà ven đường.

Sau đó, khi anh dẫn cô đi ngang qua trường trung học mà anh từng học, dẫn cô ngắm nhìn phòng học khi anh học cấp một, dẫn cô đến sân bóng cạnh biển ngồi.

Anh kéo dài thời gian, cô biết chứ.

Cô cũng nhận ra sân bóng này, cô đã trông thấy nó trong ảnh chụp.

Thậm chí cô biết, bờ đê dài thật dài ở phía trước, chính là nơi A Quang rơi xuống biển.

Sắp tới nhà anh rồi, cô rất rõ, cô có thể cảm nhận được anh đang khẩn trương. Đứng trên khán đài, anh không thấy bờ đê, ngắm nhìn đại dương xanh thẳm ngoài bờ đê, im lặng rất lâu.

Đột nhiên, một quả bóng từ sân cỏ bay tới, theo phản xạ anh lấy ngực cản bóng, giơ chân lên dùng đầu gối khẽ đón bóng trong không trung, rồi đá một cước trở lại, quả bóng đó bay vụt giữa trời xanh, xoay tròn vào cầu môn.

Trên sân cỏ mấy cậu bé đang tập bóng sợ hết hồn, đều quay lại nhìn anh, xôn xao.

“Ôi”.

Cô ca thán, ngoại trừ chữ này, cô thật không nghĩ ra được chữ nào nữa, cô chưa từng thấy ai có thể đá quả bóng xa như vậy, cho nên lại nói lần nữa.

“Ôi”.

Cô ngạc nhiên, khiến anh nhếch môi, nắm tay cô, xoay người rời khỏi khán đài.

“Anh hay quá”. Cô nói.

“A Quang đá còn hay hơn”. Anh nói.

“Bọn anh có tham gia thi đấu không?”

Cô cùng anh chậm rãi đi trên đường, vừa hỏi.

“Có”. Nói đến đây, anh thực sự bật cười.

“Không ai phân biệt được bọn anh, có một lần, huấn luyện viên Phương còn kháng nghị nói đây là phạm quy, không cho bọn anh ra sân”.

“Thật hay giả?” Qúa khoa trương nha.

“Thật”. Những chuyện cũ khiến anh khẽ cười.

“Sau đó hai anh có ra sân không?” Cô hỏi ngược lại.

“Đương nhiên có”. Anh gật đầu, nói:

“Huấn luyện viên của bọn anh là người rất ác độc”.

“Hai người thắng sao?”

“Thắng”. Anh cười, dẫn cô đi một vòng, tới công viên gần bờ biển.

Sau đó, anh lại dừng bước, nhìn mấy ngôi nhà ở cách đó không xa.

Căn nhà ngay khúc cua được xây bằng gạch đỏ, bước tới nữa là một ngôi nhà tương đối lớn hơn, đó được xây bằng gỗ.

Ngôi nhà gỗ có một cái sân rộng, và tòa nhà hai tầng, đấy là nhà hàng, trong sân có chỗ ngồi ngoài trời, cô đứng ở đây có thể thấy được bảng hiệu.

Mà ngôi nhà được xây bằng gạch đỏ mặc dù hơi nhỏ một chút, nhưng nó có một khu vườn tương đối kín đáo, tường gỗ còn cao hơn người, giàn hoa giấy nở rộ, che kín tầm mắt tò mò của người ngoài.

Người đàn ông bên cạnh, bèn nắm chặt tay cô.

Cô xoay đầu, trông thấy nét mặt phức tạp của anh, sững sờ nhìn hai ngôi nhà, lại không bước tiếp.

“A Lỗi, lần đó hai anh thi đấu, có được khen không?”

Lời của cô, thu hút sự chú ý của anh, anh nhìn cô, yết hầu chuyển động lên xuống, nặn ra một chữ.

“Có.”

“Được cúp hay giấy khen vậy?”

“Giải ở trường, nên bọn anh chỉ được giấy khen thôi.” Anh khàn khàn nói.

“Tới đó đi, chúng ta đi coi thử, được không?” Cô ngước nhìn anh, dịu dàng nói: “Em muốn coi.”

Anh không cho rằng cô thực sự muốn xem, nhìn cô gái nhỏ trước mắt, Mạc Lỗi, hít sâu một hơi, rốt cuộc gật đầu.

“Được.” Anh nghe bản thân nói, cảm xúc gián đoạn cho đến khi bị cô kéo đi, hai chân lần nữa di chuyển, bước từng bước.

Tú Tú nhẹ nhàng nắm tay anh, kéo anh tiến về phía trước, tới ngôi nhà được xây bằng gạch đỏ.

Khu vườn đó có một cánh cửa, nhưng cánh cửa đó vừa đẩy liền mở, cô đẩy cửa, bước vào, bên trong cây xanh ở mọi nơi, cô có thể thấy hoa oải hương, hoa hồng, hương thảo, còn có xô thơm vui vẻ, bạc hà, cỏ ngọt, húng quế, hoa lài, thậm chí có rất nhiều thực vật thảo mộc mà cô hoàn toàn không biết tên.

Chúng sinh trưởng cao cao thấp thấp, có loại trên mặt đất, có loại được trồng trong chậu, treo trên tường gỗ.

Một cây bên vệ đường có lá rất to, một nhánh cây hùng vĩ lại ở giữa hai ngôi nhà, ngửa mặt lên hấp thụ khí, giống như cái ô bao bọc hai khu vườn có phong cách khác nhau.

Trong khu vườn kia, dưới bóng cây, có một xích đu bằng gỗ cũ kỹ, loại bốn người có thể ngồi, nó được giữ gìn rất tốt, mới được tu bổ lớp sơn trắng, làm nó trở nên lung linh tỏa sáng trong khu vườn xanh biếc.

Ở giữa mặt đất đặt xích đu có một ấm trà lài còn chưa uống hết, trên ghế lại bày một quyển tiểu thuyết tiếng Anh có kẹp kẹp sách.

Nơi này đẹp đến khó tin, tựa như khu vườn trong mơ của cô, khiến cô trở nên khó thở.

Hoa cỏ được chăm sóc tốt, nơi này có người giữ gìn rất cẩn thận, khiến nó thoạt nhìn đẹp ơi là đẹp, làm người ta chỉ muốn ở lại nơi này thôi.

Mà nơi này, là nhà anh.

Cô không tin nổi, không dám tin, sao anh không thể trở lại? Sao anh không có cách nào trở về?

Sau đó cô thấy vẻ mặt của anh, một giây sau, trong lòng lại đau như cắt.

Trời ạ, anh nhớ nơi này.

Cô biết, cô có thể cảm nhận được, có thể thấy rõ nỗi đau đớn của anh, thấy được nỗi nhớ và khát khao của anh.

Cô nhìn anh không tự chủ được tiến lên, đẩy cánh cửa màu đỏ kia, dẫn cô bước vào, cô thấy anh sờ bàn gỗ trong tiệm, thấy anh vuốt ve vết khắc trên khung cửa phòng bếp.

“Đây là chiều cao của bọn anh.” Anh khàn khàn nói với cô: “9 tuổi, 10 tuổi,… 12 tuổi, 15 tuổi…”

Sau đó, là 16 tuổi.

Vết khắc đo chiều cao kia, dừng ở một chỗ, lên cao nữa lại không có.

Khi hai người họ 16 tuổi, đã cao hơn cô rồi, cao hơn một chút.

Anh yêu chỗ này, tựa như anh yêu người anh em của anh, nhưng nơi này là nhà, làm anh không có cách nào không nhớ tới người kia.

Khó kiềm lòng nổi, cô giơ bàn tay không bị anh nắm, vỗ về trái tim anh, ngước nhìn anh.

Anh rũ mắt xuống, con ngươi xanh biếc xinh đẹp, đầy đau đớn, khiến cô yêu thương không thôi.

Ánh mặt trời buổi chiều, từ phía sau cửa sổ phòng bếp chiếu xuống gương mặt điển trai của anh tạo thành bóng mờ.

Cô và anh đáp máy bay vào sáng sớm, Khả Phỉ đã nói với cô, từ sân bay tới đây, rồi đi nhờ xe chỉ mất chưa tới 10 phút, nhưng anh mất đến bốn tiếng mới trở về.

Bốn tiếng, hình như rất lâu, mà cũng rất nhanh, anh rời nhà đã mười năm rồi.

Cô rất rõ, mười năm qua, mỗi phút, mỗi giây, anh đều muốn trở về.

A Quang chết rồi, mà anh còn sống, anh cảm thấy bản thân bất tài, không được trở về.

Tú Tú vuốt ve trái tim anh không thôi, vỗ về mặt anh, sau đó kiễng chân, hôn lên môi anh.

Từng chút, từng chút, từng chút một.

Cô nếm hơi thở của anh, cảm nhận nhịp tim của anh, ôm anh không nói gì, an ủi anh.

Cổ họng Mạc Lỗi co rút nhanh, đưa tay ra, ôm người con gái dịu dàng vào lòng, gắt gao áp ở ngực.

Cô không kháng nghị, chỉ lẳng lặng như vậy ở trong lòng anh, vùi mặt vào lồng ngực anh, nghe nhịp tim của anh. Trong giây lát, anh không có cách nào mở miệng nói được, nhả không ra bất kỳ ngôn từ nào, chỉ gắt gao ôm chặt cô trong lòng, thân nhiệt nóng lên.

Khi vừa vào cửa, trong nháy mắt anh cứ ngỡ mình sẽ nghe sẽ thấy biển sâu tăm tối, nhưng chẳng có gì phát sinh cả, chỉ có cô ở nơi này, cùng anh.

Sau đó anh ngửi được vài hương vị quen thuộc, tinh dầu của mẹ, trầm hương của ba, mùi vị của gỗ và gạch đỏ, anh thấy A Quang và anh cùng dán mắt vào kệ sách, thấy bức tranh bọn anh vẽ ở trường hội họa, mẹ đóng khung chúng, như giấy khen treo tường.

Tất cả hồi ức đều tươi đẹp như vậy, sinh động như thật, anh có thể nghe được tiếng cười của anh và A Quang, có thể thấy chính mình và người kia cùng chịu phạt cọ rửa sàn nhà, cùng giúp mẹ trồng hoa, cùng bị phạt quỳ ngay cửa, ngồi xổm trong sân.

Những hồi ức này đều đẹp cả, tuy rằng thỉnh thoảng có chút không vui, nhưng bọn anh luôn luôn hòa thuận rất nhanh, bọn anh vĩnh viễn đều hòa thuận –

Trong phút chốc, anh biết, nếu ngày đó A Quang không rơi xuống biển, nếu ngày đó anh trở về, có thể trở về, thì bọn anh sẽ hòa hợp, A Quang sẽ cùng anh đến xin lỗi đối phương, bọn anh luôn luôn kết thúc như vậy, bọn anh có sự ăn ý mà người ngoài không thể hiểu rõ.

Trước khi gặp được cô, anh vẫn không dám nghĩ, không dám nghĩ A Quang sẽ tha thứ cho anh, cho đến khi cô nhắc nhở anh, cho đến khi cô dẫn anh về nhà.

“Cảm ơn em đã dẫn anh về nhà.”

Cô nghe được lời cảm ơn khàn khàn của anh, trong nháy mắt, hốc mắt đỏ ửng, sống mũi cay cay.

“Đừng khách sáo.” Tú Tú dịu dàng nói.

Bỗng dưng, một người phụ nữ đẩy cửa khu vườn, tiến vào.

Ngay từ đầu, người phụ nữ đã cầm bình tưới cây trong tay, không chú ý tới A Lỗi và cô, bà đặt bình tưới cây xuống, gỡ mũ rơm trên đầu, tùy ý hái một bó hoa hương thảo đặt lên bàn sắp xếp.

Tú Tú cảm nhận được, trong nháy mắt khi bà ấy vào cửa, A Lỗi ngừng thở.

Cô nhìn người phụ nữ kia cởi găng tay làm việc, cầm bình hoa trên bàn đựng nước, rồi cắm bó hoa kia vào, tùy tiện điều chỉnh hai lần, sau đó bà cầm bình hoa, xoay người lại.

Đúng lúc này, người phụ nữ nhìn thấy A Lỗi, trong nháy mắt cứng đờ.

Thế đấy, trong nháy mắt, anh và bà ấy chẳng hề động, Tú Tú cũng không dám nhúc nhích.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm A Lỗi, giơ tay che miệng, bởi vì quá mức khiếp sợ, bà hoàn toàn quên mất trong tay còn có bình hoa.

Bình hoa trong tay bà rơi xuống, anh sải bước tiến lên, nhanh chóng tiếp được, đặt bình hoa lên bàn.

“A Lỗi?” Bà rưng rưng nước mắt, nhìn anh không thể tin nổi.

“Vâng.” Anh thoáng bất ổn, khẽ gật đầu.

Giọt nước mắt lớn như hạt đậu bỗng nhiên từ hốc mắt bà trào ra, người phụ nữ xinh đẹp khẽ mỉm cười khóc, dang hai tay về phía anh.

Trong chớp mắt như thế, anh còn không dám nhúc nhích, dáng dấp anh rụt rè, thực sự làm Tú Tú yêu thương không thôi, cô rất muốn tiến lên đẩy anh một cái, sau cùng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.

Giống như đã trải qua nhiều năm, anh rốt cuộc đưa tay ra, tiến lên ôm người mẹ đã sinh ra anh.

“Con trở về rồi.” Người phụ nữ kia khóc, cũng cười.

“Con đã trở về.” Anh khẽ nghẹn ngào, ôm người kia trong lòng dường như không gì là không thể, lại không biết từ lúc nào, mẹ anh đã trở nên nhỏ nhắn nhu nhược.

“Xin lỗi.” Anh khàn khàn nói: “Con thành thật xin lỗi.”

Như Nguyệt lắc đầu, gắt gao ôm con trai thân thương trong lòng, rưng rưng nước mắt mỉm cười: “Không việc gì, không việc gì…”