Thâm Hải

Chương 19




Anh rất thô lỗ, anh làm đau cô, anh biết, nhưng anh không dừng lại được, anh cần cô bao bọc anh, cần cô cần anh.

Anh một lần lại một lần trở lại trong thân thể cô, dùng sức va chạm mạnh vào cô, để cho ấm áp nhiệt tình của cô xua tan cái lạnh như băng cùng khủng bố, che giấu sự áy náy cùng ác mộng.

Anh cái gì cũng không nghĩ, chỉ nghĩ đến cô, chỉ nhìn thấy người phụ nữ trước mặt của anh, nhìn cô khó có thể tự khống chế, vì anh đỏ bừng mặt, bởi vì anh mà run run, bởi vì anh mà toàn thân phiếm hồng như đóa hoa nở rộ, sau đó phát ra tiếng nức nở vui sướng.

“A Lỗi…”

Cô thật ngọt, thật đáng yêu, cứ như vậy chọc người yêu mến.

“A Lỗi…”

Anh rất thích cô kêu tên anh như vậy, rất thích hương vị trên người cô, rất thích cảm giác cô cần anh, rất thích cảm giác cô dần dần lên cao triều, mất đi khống chế.

Trong lúc cuồng nhiệt mãnh liệt nhất, cô hướng anh vươn tay, ôm anh, hai gò má đỏ bừng, con ngươi đen láy, thất thần ở bên môi anh thở dốc khẽ lẩm bẩm.

“A Lỗi…Em yêu anh…”

Câu nói kia, giống như điện xẹt, xuyên qua thân thể.

“Em yêu anh…”

Ngay lúc đó, anh cùng cô cùng đạt tới cao trào, anh đem chính mình chôn thật sâu trong cơ thể cô, được cô gắt gao bao vây trong thân thể, cùng môi lưỡi cô giao triền, đem chính mình hoàn toàn cho cô.

Kích tình qua đi, chỉ còn thở dốc.

Cô cắn môi, không dám nói lời nào.

Anh có thể cảm giác được tim cô đang đập, vẫn như đang khiêu vũ. Anh dường như có thể nghe được, lời tỏ tình của cô còn vang vọng trong không khí. Anh hẳn là phải nên nói chút gì đó, nhưng lại không thể nói nên lời. Một loại hạnh phúc khủng bố lan khắp toàn thân anh, nhưng sâu trong lòng sự áy náy cùng tội ác chán ghét cũng không thể khống chế được tràn lan theo.

Anh là một tên khốn kiếp, anh biết.

Anh lợi dụng cô.

Không có gì có thể thay đổi được điều này.

Em yêu anh.

Trời ạ, đây nhất định không phải thực.

Nhưng cô đem mặt chôn trong lòng anh, cô hoàn toàn không dám nhìn anh.

Anh biết là cô nghiêm túc, nhưng sự nghiêm túc này.

Anh hẳn là phải thả cô đi, hẳn là muốn nói với cô, anh không thể yêu cô, không thể yêu cô, nhưng anh không thể nào khống chế được ôm chặt cô trong tay.

Anh không mở miệng, cô cũng không nói gì, anh chỉ ôm cô, sau đó cô mệt mỏi, cô ngủ.

Cô đang ngủ.

Anh có cảm giác tội ác sâu không thấy đáy kia, không kìm chế được khủng hoảng siết chặt.

Trong bóng đêm, trong gương người đàn ông đang ôm cô gái nhỏ trong lòng, như thế thật đáng buồn, như vậy thật đáng chết.

Anh không biết anh đang nghĩ cái gì, không biết anh đang làm gì, chỉ mới có mấy ngày, anh đã quên đi thời gian, quên đi tội nghiệt của anh, đã quên đi những thứ cần nhớ, anh trốn tránh, dùng cô làm nơi cản gió, anh không nghĩ tới cô sẽ yêu thương anh.

Yêu?

Còn cái gì?

Đây là sai, anh không đáng có được tình yêu, không đáng.

Anh làm sao có thể quên? Thế nào có thể quên? Làm sao có thể?

Anh phải rời khỏi cô.

Anh đứng trước sự tình càng lúc càng tệ này, trước khi cô bị lún sâu hơn, phải rời khỏi cô.

Cho nên, anh bắt buộc chính mình buông tay, buông cô ra.

Thật khó khăn, thật sự rất khó khăn.

Mất đi chỗ dựa vào, cô nghiêng người cuộn mình trên giường, níu chặt khăn trải giường màu trắng, đôi má phấn nộn, còn lưu lại dấu vết động tình, đôi môi đỏ mọng hé mở, tóc đen hỗn độn xõa tung sau lưng cô, càng tôn thêm da thịt trắng ngọc.

Cô nhìn như vậy thật đáng yêu gợi cảm, giống như chờ anh tới hôn lên môi cô, chờ anh lại cùng cô làm tình.

Anh không nhịn được giơ tay vuốt ve mặt cô, không nhịn được muốn đem cô ôm lại vào lòng, anh nghĩ muốn ở lại, ở cùng với cô.

Nhưng như vậy chỉ làm sự tình càng trở nên tệ hại hơn.

Anh không thể ở cùng cô, không thể.

Anh thu tay, xuống giường, mặc vào quần áo của chính mình, sau đó thu thập đồ đạc của mình, anh không biết anh thế nhưng để lại nhiều đồ trong nhà cô như vậy.

Bàn chải đánh răng của anh, dao cạo râu, di động, sạc điện thoại, quần thể dục của anh, quần Jean, áo thun ba lỗ cô mua cho anh.

Trên ban công, quần lót của cô cùng của anh phơi cùng nhau, thoạt nhìn thân mật đến như vậy.

Ngực co rút lại thật chặt, không hiểu sau lại đau đớn như vậy.

Anh làm sao có thể làm cho sự tình biến thành như vậy?

Cắn môi, anh lấy quần lót của chính mình, sau đó xoay người rời đi, lúc anh bước ra khỏi cửa phòng cô, không khí lạnh như băng thổi trực diện vào mặt anh.

Không khí trong phòng ấm áp như thế, hấp dẫn anh trở vào trong, anh không nhịn được quay đầu, thấy gió thổi lên tấm lụa mỏng, cô vẫn nằm ở trên giường, tản ra ấm áp mê người, kêu gọi anh quay lại.

Anh cơ hồ có thể ngửi được hương thơm trên người cô, cảm xúc da thịt ngọt ngào ấm áp của cô.

Sau đó, anh thấy người đàn ông phản ánh trong gương kia, thấy khuôn mặt kia.

Nơi này không thuộc về anh, cô cũng không phải của anh.

Anh đóng cửa lại, đem ấm áp của cô, bỏ lại bên trong.

Mưa dầm triền miên, không ngừng.

Sắc trời vì mưa mà u ám, cô cũng không biết ánh nắng chiếu vào người làm mình tỉnh là nắng sớm hay nắng chiều, rốt cuộc hiện tại là buổi sáng hay là buổi chiều.

Cô gần đây đã thật lâu không có ngủ tới giữa trưa, cô luôn bị mùi thơm thức ăn anh nấu đánh thức.

Đồng hồ sinh lý của người đàn ông kia vô cùng chuẩn xác, đến giờ dậy liền dậy, đến giờ ăn cơm liền ăn cơm, rất ít tới bữa mà chưa ăn cơm.

Nhưng hôm nay, anh không có nấu.

Trong không khí không có mùi đồ ăn, phòng bếp cũng một mảnh yên lặng.

Cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng, Tú Tú tỉnh ngủ hẳn vùng đứng lên, tùy tiện khoát chiếc áo lông đi đến phòng bếp.

Mỗi sáng, sau khi cô cùng anh tập thể dục trở về, anh sẽ giúp cô chuẩn bị bữa sáng, làm cho cô rất nhiều món ăn ngon.

Nhưng trên bàn cơm không có đồ ăn gì, trên bếp lò cũng không có dấu hiệu nấu nướng.

Anh đã quên sao? Hay là thức ăn dùng hết rồi nên anh chạy đi mua?

Không khí lạnh như băng từ ban công thổi vào, rơi xuống cửa sổ sát đất, không quan trọng.

Lạnh quá.

Cô ma sát hai tay, đem cửa sổ đóng lại, bên ngoài trời đang mưa, khó trách lại lạnh như vậy, gần đây thời tiết rất lạ, lúc nóng lúc lạnh, cô không biết rốt cuộc đang là mùa gì, nói mùa đông thì cũng không lạnh lắm, mà nói mùa xuân thì cũng không phải mùa xuân.

Cô xoay người, sau đó dừng lại, lại quay lại.

Quần lót của anh không thấy.

Tâm, bỗng nhiên co rút nhanh.

Có gì đó không ổn, anh ngẫu nhiên tự thu thập quần lót, anh cũng không phải không còn quần lót để thay.

Cô tự nói với chính mình, nhưng trên sào phơi đồ không có quần áo của anh.

Anh thật là có giáo dục tốt, tuy rằng lúc trước ở cách vách anh quăng đồ lung tung, nhưng khi đến ở với cô, anh luôn luôn dọn dẹp rất tốt, anh chưa từng để giá phơi đồ trống không như vậy, anh lấy quần áo xong sẽ đem cất giá phơi đồ.

Có khi nào bị gió thổi đi không? Nên anh đi xuống dưới nhặt quần lót?

Cô lại tự nói với chính mình. Nhưng trên bàn ăn không có đồ ăn, bếp lò cũng rất lạnh.

Cô quay đầu, nhìn về phía chỗ anh hay để đồ sạc điện thoại, cũng không có.

Cô có chút mơ hồ, thong thả bước tới phòng tắm, muối tắm trên bồn của anh cũng không thấy đâu.

Cô nhanh chạy tới bên giường, ngăn kéo để quần áo cô đặc biệt làm riêng cho anh đã rỗng tuếch, cái gì cũng không có.

Trong lòng, không hiểu sao thấy lạnh.

Anh đi rồi.

Cô biết, nhưng không muốn tin tưởng.

Vì sao?

Cô không hiểu, tuy dạo gần đây cảm xúc của anh trở nên bất ổn, anh luôn bị ác mộng làm tỉnh giấc, nhưng anh chưa từng đem chuyện này trút giận lên cô, anh chỉ là ở cùng cô, ngủ cùng nhau, để cô an ủi anh, để cô dỗ anh ngủ, anh chưa bao giờ ám chỉ muốn chia tay, không có gì như muốn chạy trốn, cho tới bây giờ.

Vì sao anh phải đi? Ngay cả một câu chào hỏi cũng không nói?

Cách vách đột nhiên truyền đến thanh âm, cô bừng tỉnh lại, không chút suy nghĩ, chân trần chạy ra cửa, mạnh tay kéo cửa xông ra ngoài.

Cửa phòng anh cũng mở, cô nhẹ nhàng thở ra, bật cười.

Anh trở về cách vách, vậy mà cô cứ suy nghĩ miên man.

“A…”

Người đàn ông bên trong không phải anh, là chủ nhà của anh.

Cô thất thần, nhảy bật dậy kêu to một tiếng.

“Đường tiểu thư? Đã lâu không gặp.” Thấy cô, vị chủ nhà kia lộ ra tươi cười, “Gần đây khỏe không?”

“Ách, khỏe…” Tú Tú trừng mắt, thấy anh cầm trong tay túi rác đen, nghe thấy chính mình hỏi: “Anh đi quăng rác sao?”

“Đúng vậy, khách trọ cũ trả phòng, tôi tới nhìn xem một chút, vốn tưởng sẽ có nhiều rác, kết quả đã được thu dọn sạch sẽ.”

“Trả… Trả phòng?” Cảnh vật trước mắt bỗng nhiên trắng toát, cô tự trấn an chính mình, suy yếu hỏi: “Chuyện khi nào?”

“Mới sáng nay thôi.” Chủ nhà thở dài, nói: “Thật đột nhiên, anh ta vốn ký với tôi hợp đồng một năm, ai biết tự dưng nói trả phòng là trả phòng, cũng may tôi đã thu trước tiền phòng hai tháng, anh ta cũng không cùng tôi tranh cãi này nọ, cho nên tôi nghĩ chắc anh ta đã đem phòng làm hỏng rồi, chạy nhanh tới xem, may mắn không có xảy ra chuyện gì…”

Người đàn ông kia còn nói cái gì đó, cô đều không nghe thấy, chỉ nghe thấy mình cùng anh ta nói vài câu khách sáo, cô không biết cô rời đi như thế nào, cũng không hiểu được chính mình là như thế nào trở lại phòng ở, đóng cửa phòng, cô chỉ cảm thấy sức lực cả người như bị rút hết.

Cô rất đói, cô cần đồ ăn.

Cô đi vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnh.

Bên trong đồ ăn được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, không có chút bụi bẩn. Cô lấy sữa ra, bắt đầu trộn vào chén ăn với yến mạch, sau đó lấy cái muỗng, rồi tiến tới bàn, kéo ghế ngồi xuống, đem đồ ăn lạnh như băng kia từng muỗng từng muỗng bỏ vào miệng.

Trong phòng rất yên tĩnh.

Từ vị trí này cô nhìn ra, thấy rất rõ ràng phòng của cô không sót cái gì.

Sau phòng khách, là phòng làm việc cùng phòng ngủ của cô, vô luận là nơi nào cũng đều trống rỗng, nơi nào cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh.

Anh đi rồi.

Cô lại múc một muỗng yến mạch lạnh băng đưa vào miệng, thật khó ăn, trước kia cô chưa bao giờ thấy yến mạch với sữa lại khó ăn đến vậy.

Đều là người đàn ông kia làm hại.

Cô khẽ cười giễu cợt.

Kỳ thực cũng không có gì, đi thì cứ đi.

Cô đã sớm biết, một ngày nào đó anh sẽ ra đi, anh rất đẹp trai, rất dễ nhìn, người đàn ông đẹp trai như vậy, bọn họ đều rất hư hỏng, phụ nữ trên đời này đều bị họ làm hư hỏng.

Cô đã sớm biết.

Chỉ là… Cô còn nghĩ anh không giống vậy… Không giống như những động vật xinh đẹp khác…

Cô cười nghĩ, không biết chính mình làm sao lại có thể ngốc như vậy.

Hiển nhiên là lời tỏ tình đêm qua của cô, dọa anh sợ.

Em yêu anh, đáng sợ vậy sao.

Sau khi anh nghe được, nhất định sợ hãi, anh không muốn ở cùng cô, không muốn để cho cô níu kéo, cho nên đợi lúc cô ngủ, anh liền bỏ chạy.

Chạy vội, chạy chối trết.

Thật quá buồn cười, cô chưa từng nghĩ tới cô chỉ nói một câu đã có thể làm cho người đàn ông kia sợ tới mức suốt đêm chuyển nhà.

Cô cười khanh khách ăn chén yến mạch kia, một ngụm lại một ngụm, sau đó một giọt nước mắt rơi xuống, cũng lạnh như chén yến mạch cô đang ăn.

Cô biết anh không có dự tính cùng cô cả đời cả kiếp, cô đã sớm biết, cô cũng không phải ngu ngốc.

Khi cô mời anh vào cửa, khi anh cùng cô làm tình, cô đã dự đoán được sẽ một ngày như vậy.

Không sai, cô là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng thịt thiên nga đã tới miệng, đã tự động đưa lên cửa, cắn một chút thì sao chứ? Cô sớm biết rằng thiên nga sau khi đã lau mắt sạch sẽ, sớm hay muộn cũng sẽ dùng một cước đã ngã con cóc, giương cánh bay cao.

Cô đã sớm liệu được, nhưng tâm vẫn là đau quá đau.

Anh không phải là người đàn ông cô có thể có, anh với cô là hai người không cùng một thế giới, đơn giản mà nói, khoảng cách rất xa, ngay cả không khí hô hấp, cũng không cùng một tầng.

Cho tới bây giờ cô không dự tính sẽ yêu thương anh, chưa từng có.

Đáng giận!

Cô chớp chớp đôi mắt đầy lệ, nắm chặt muỗng, tức giận nghĩ.

Trước đây, cô hoàn toàn không biết mình sẽ yêu thương anh!

Nếu cô biết, nếu cô sớm biết, cô sẽ không nói ra, mới sẽ không tự rước lấy nhục!

Nước mắt nóng bỏng cứ chảy ra bình thường từ hốc mắt, tràn ra đầu ngón tay, chảy đầy khuôn mặt, nhiễu hết vào chén yến mạch, càng làm cho nó trở nên khó ăn hơn.

Nhưng cô không hề dừng lại, cô khóc một phen nước mũi, nước mắt tèm lem, vẫn là dỗi tiếp tục đem chén yến mạch với sữa kia đưa vào trong miệng.

Cô một ngụm tiếp một ngụm, một ngụm lại một ngụm, thẳng đến khi chén yến mạch khó ăn đến đòi mạng kia, toàn bộ nuốt vào bụng.

Cô gái này thích anh!

Tuy rằng mỗi lần cô mở miệng đều là thuyết giáo anh, giống như nữ quản gia thích lải nhải.

Nhưng sự kinh diễm cùng ái mộ trong mắt cô, ngay cả người mù rõ ràng cũng đều nhìn thấy được.

Bởi vì một ly sữa nóng, vận mệnh lặng lẽ khiến họ ở cùng nhau…

Cô mềm mại cùng ôn nhu như thế, nhè nhẹ từng đợt từng đợt tiến vào đáy lòng anh.

Mỗi khi anh bừng tỉnh từ cơn ác mộng, cô đều sẽ ở bên cạnh anh, cho anh sự ấm áp.

Biết rõ không nên trêu chọc cô, nhưng anh lại không thể kháng cự khát vọng muốn tiếp cận cô.

Ở cùng cô thập phần thú vị, biểu cảm của cô thiên biến vạn hóa làm người khác không thể rời mắt.

Chỉ cần nhìn cô, có thể làm cho anh cảm thấy ấm áp, vui vẻ…

Cùng cô ở chung, ngày tháng tốt đẹp làm cho anh quên đi thời gian, quên đi tội nghiệt của anh.

Đã quên đi chặt chẽ sai lầm mà cả đời anh không thể quên.

Anh trốn tránh ác mộng, ở bên cạnh cô nghỉ ngơi, nhờ cô chắn gió bão.

Lại vạn vạn thật không ngờ, cô gái nhỏ này lại yêu thương anh!

Đây là sai, anh không đáng có được tình yêu, càng không đáng được cô yêu.

Là anh lợi dụng cô, bởi vì anh không thể yêu thương cô, cũng không thể để cô yêu.

Anh đứng trước sự tình càng ngày càng trở nên tệ hơn, trước khi cô bị lún sâu phải rời khỏi cô.

Chỉ là trong nháy mắt anh buông tay, anh mới hiểu được, anh không thể mất đi cô gái này.