Bầu trời chậm rãi rơi xuống những hạt mưa nhỏ, Thẩm Minh Dữu thấy thế vội vàng dừng xe trước cửa một cửa hàng.
Cô ôm Niệm Niệm xuống, thấy sàn nhà của cửa hàng thoạt nhìn khá ẩm ướt, trơn trượt nên bảo Niệm Niệm đứng trú mưa ở bậc thang trước cửa, chờ cô đi vào trong mua ô che và áo mưa.
Niệm Niệm đứng dưới mái hiên chờ mẹ.
Dưới mái hiên có hạt mưa rơi xuống, Niệm Niệm vươn tay nhỏ ra tiếp được, giọt mưa rơi trên tay cô bé, bọt nước văng tung tóe ra ngoài, dường như Niệm Niệm cũng rất vui vẻ, cô bé di chuyển bàn tay nhỏ bé, không ngùng hứng lấy từng hạt mưa đang rơi xuống.
Cameraman rất biết quay, vừa quay cận cảnh, vừa kéo một đoạn viễn cảnh thật dài, thu cô bé đang chơi đùa, vươn tay hứng nước mưa vào trong khung ảnh, hình ảnh thoạt nhìn vừa tươi đẹp lại vừa tràn ngập niềm vui trẻ thơ.
Sau khi Niệm Niệm chơi hứng nước mưa một hồi, ánh mắt cô bé nhìn về một phía cách đó không xa, đột nhiên phát hiện, chiếc xe điện nhỏ mẹ đặt bên ngoài đang bị mưa xối.
Cô bé bịch bịch bịch chạy xuống cầu thang, chạy vào trong mưa.
[Niệm Niệm muốn làm gì, trời còn đang mưa đó.]
[Chắc là muốn đi nghịch vũng nước, heo Peppa rất thích nghịch vũng nước, đám trẻ con đều rất thích chơi đùa, nghịch vũng nước.]
[Hình như mưa hơi to rồi, Niệm Niệm đừng chạy, dầm mưa sẽ bị cảm đó.]
Ngay lúc khán giả đang vừa lo lắng vừa tò mò, họ liền nhìn thấy bé con mặc quần áo màu vàng nhạt trong màn hình kia chạy tới đứng bên cạnh chiếc xe điện dựng trước cửa không xa.
Niệm Niệm đứng bên cạnh xe điện, cô bé liếc nhìn hai bên trái phải, phát hiện không có công cụ trợ giúp cô bé che mưa. Nghĩ ngợi một chút, Niệm Niệm trèo lên chỗ ngồi đằng sau của mình, sau đó cô bé đặt bàn tay nhỏ lên trán, làm ra một động tác che mưa, cúi đầu khom lưng, thân thể nghiêng về phía trước, dùng thân thể nho nhỏ của mình bảo vệ chỗ ngồi đằng trước, không để chỗ ngồi của mẹ bị mưa xối ướt.
[Niệm Niệm đây là đang... Bảo vệ chỗ ngồi giúp mẹ, không để mưa làm ướt sao?]
[Ôi chao, sao lại có một một bé ngoan thế này cơ chứ, thấy một màn như này làm tôi muốn khóc quá.]
[Hu hu hu, Niệm Niệm ngoan quá, hôm nay là tiếp tục là một ngày hâm mộ Thẩm Minh Dữu, chị Dữu Tử biết sinh thật đấy.]
[Có ai muốn lập đội, cùng tôi đi trộm bé con không, bé cưng thật sự rất ngoan, rất đáng yêu, muốn sờ quá đi.]
Khi Thẩm Minh Dữu mua xong áo mưa và ô che rồi đi ra, cô nhìn thấy Niệm Niệm đã ngồi trên xe điện, đang nằm sấp dùng thân thể nhỏ bé của mình che chở cho chỗ ngồi đằng trước, không nhúc nhích cái nào.
Nhìn thấy cảnh tượng ngoài ý muốn này, trong lòng Thẩm Minh Dữu hệt như bị lông chim quét qua, ngứa ngáy lại ấm áp.
Niệm Niệm không phải một đứa trẻ thích biểu đạt, khi mẹ vui vẻ, Niệm Niệm sẽ không cười to với mẹ, khi mẹ hôn nhẹ lên trán cô bé trước khi đi ngủ, nói: "Mẹ yêu con", Niệm Niệm sẽ không đáp lại mẹ rằng: "Mẹ, con cũng yêu mẹ". Cô bé không giống những đứa trẻ khác, mặc sức làm nũng trong lồ ng n.g.ự.c mẹ, nhiều lúc, cô bé chỉ thích đắm chìm trong thế giới của chính mình, như một thói quen mà xem nhẹ hết tất cả xung quanh...
Nhưng Thẩm Minh Dữu biết, Niệm Niệm không phải không thương mẹ, cô bé chỉ là không hiểu phải biểu đạt tình cảm của chính mình như thế nào mà thôi.
Tựa như hiện tại, chỉ một hành động nho nhỏ của cô bé đã khiến Thẩm Minh Dữu cảm nhận được, niềm yêu thích và ý muốn bảo vệ mẹ của Niệm Niệm.
Cô đi qua dùng dù che mưa cho Niệm Niệm: "Niệm Niệm biến thành cây nấm nhỏ rồi sao?"
Niệm Niệm thấy mẹ đã về, cô bé ngẩng đầu, nháy đôi mắt to trong nói: "Niệm Niệm không phải cây nấm nhỏ."
"Vậy Niệm Niệm là cái gì?"
"Niệm Niệm là Niệm Niệm."
[A a a, dáng vẻ nằm sấp không hề nhúc nhích của Niệm Niệm thật sự vô cùng đáng yêu, bé bỏng mà! Thật muốn ôm về quá!]
[Ha ha ha, logic của Niệm Niệm thật chặt chẽ, Niệm Niệm là Niệm Niệm, không phải bất kỳ vật nhỏ kỳ quái nào khác hết.]
[Niệm Niệm nhướng mi biểu đạt sự nghi hoặc vô cùng chân thật: "Sao mẹ lại nói Niệm Niệm là cây nấm nhỏ thế, rõ ràng Niệm Niệm không phải mà.]