Sau khi tới nơi tìm kho báu, tụi nhỏ cuối cùng cũng hoạt bát lên, thoạt trông Niệm Niệm cũng có sức sống hơn nhiều.
Không biết có phải hôm nay vận may của Niệm Niệm kém quá hay không, mà những đứa nhỏ khác đã tìm được bốn, năm rương kho báu rồi, trong rương bày đủ mọi loại đồ chơi với nhiều kiểu dáng đa dạng, nhưng Niệm Niệm đi cả buổi lại vẫn không tìm được cái nào.
Rõ ràng nhân viên công tác vì để tiện cho các bạn nhỏ tìm kiếm đã cố ý đặt các rương kho báu ở những nơi dễ tìm.
Triệu Nhất Dương thấy em gái đáng thương quá, cố ý đặt cái rương kho báu nhỏ mình vừa tìm được ở một nơi vô cùng dễ thấy, để em gái Niệm Niệm có thể tìm được.
Cậu nhóc dẫn Niệm Niệm đến đó: "Niệm Niệm, em cẩn thận tìm một chút xem, nơi này nhất định có kho báu."
"Thật không?" Niệm Niệm với vận may không tốt nửa tin nửa ngờ bắt đầu tìm kiếm, cô bé nhìn bên trái, đào bên phải, rốt cuộc cô bé cũng đào trúng một cục gạch lỏng lẻo sắp sụp xuống.
"Tìm được rồi." Đôi mắt Niệm Niệm sáng lên, bình thường kho báu đều được giấu ở những nơi bí ẩn như thế này, bên dưới viên gạch này khẳng định là trống rỗng, nhất định có kho báu.
Nhưng chờ sau khi Niệm Niệm tốn hết công sức cầm được viên gạch kia lên, mới phát hiện bên trong không có gì cả.
Triệu Nhất Dương nhìn cái rương nhỏ bị cậu nhóc đặt bên cạnh bồn hoa, lại nhìn viên gạch trong tay Niệm Niệm: "..."
Thì ra em gái không tìm được kho báu là có nguyên nhân cả.
[Ha ha ha, hôm nay tôi lại bị Niệm Niệm chọc cười muốn chết, chuyên tìm những chỗ mà người khác nghĩ cũng không nghĩ tới, cô nhóc có thể tìm được mới lạ đó.]
[Không trách Niệm Niệm được, phải trách nhân viên công tác, đã nói là tìm kho báu mà, vậy kho báu nhất định phải giấu ở những chỗ k1n đáo nhất chứ, đặt ở nơi dễ nhìn thấy như thế, Niệm Niệm khẳng định không tìm ra được.]
[Ờm... Tay nghề tìm kho báu của Niệm Niệm rất chuyên nghiệp đó chứ, biết đánh vách tường xem có rỗng ruột hay không, vô tình nhìn mấy con số còn nghĩ đó có phải mật mã hay không nữa... Hôm nay là một ngày bị Sherlock Holmes · Niệm Niệm làm cho kinh động (cười xỉu)! Ha ha ha, tôi không nhịn nổi nữa, cười c.h.ế.t mất!]
...
Tìm xong kho báu Niệm Niệm lại trở về với dáng vẻ uể oải như ban đầu.
Thẩm Minh Dữu lái xe điện, ai ủi con gái: "Không sao đâu Niệm Niệm, lần đầu tiên con đi tìm kho báu, tìm không thấy là rất bình thường, lần sau chúng ta có kinh nghiệm rồi, nhất định có thể tìm ra được thôi."
Niệm Niệm áp trán mình lên lưng mẹ, nhỏ giọng nói: "Sẽ không, Niệm Niệm ngốc, tìm không ra kho báu."
"Ai nói Niệm Niệm ngốc? Mẹ chưa từng thấy đứa trẻ nào thông minh hơn Niệm Niệm cả." Thẩm Minh Dữu nghiêm túc nói: "Niệm Niệm, đây chỉ là một trò chơi thôi, mà chơi trò chơi thì sẽ có lúc thắng lúc thua, nhưng không phải cứ thua là cho rằng mình ngốc. có lẽ chỉ là con chưa tìm ra phương pháp đúng để chơi trò chơi đó mà thôi."
"Thật vậy ạ?"
"Đương nhiên, mẹ chơi trò chơi cũng sẽ có lúc thua, nếu mẹ thua, Niệm Niệm cũng sẽ cảm thấy mẹ là một người mẹ ngốc hả?"
"Mẹ là một người thông minh."
"Đúng rồi, cho nên Niệm Niệm cũng là một bé cưng thông minh."
Được mẹ an ủi cuối cùng Niệm Niệm cũng không còn không vui nữa, cô bé ôm eo mẹ, hai má dán lên lưng mẹ.
[Bảo bối Niệm Niệm dán dán người mẹ, hình ảnh này quá đẹp rồi, nhìn qua cảm thấy đặc biệt được chữa lành.]
[Đột nhiên phát hiện khi Thẩm Minh Dữu trò chuyện với Niệm Niệm, cô ấy vô cùng có kiên nhẫn, tôi cũng là một người mẹ nhưng lại thường xuyên không khống chế được tính tình của mình, phát giận với đứa nhỏ, hoặc có đôi khi vì để tạo quyền uy của ba mẹ mà theo bản năng che bai, hạ thấp đứa nhỏ. Bây giờ trông thấy hình ảnh như vậy, tôi cảm thấy mình phải suy nghĩ lại những chuyện mình đã làm thật kỹ.]
[Niệm Niệm có một người mẹ thật tốt, hình ảnh này làm tôi hồi tưởng lại thời thơ ấu của chính mình, ba mẹ luôn luôn dùng đứa trẻ khác so sánh với đứa nhỏ nhà mình, so sánh quá nhiều, đến cả chính bản thân tôi cũng cảm thấy, à, thì ra mình là một đứa trẻ tồi tệ như thế, dần dần, con người càng ngày càng trở nên tự ti, càng ngày càng hoài nghi bản thân...]