Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 79: C79: Chương 79




Khi Niệm Niệm đi lựa quà cho mẹ cô bé, Thẩm Minh Dữu cùng với Hoắc Tinh Trạch đang đi chợ mua thức ăn.

Buổi tối hôm nay, các bà mẹ sẽ hợp tác cùng với nhau để nấu cho những đứa trẻ một bữa ăn thật thịnh soạn.

Nhưng bởi vì Thẩm Minh Dữu thua trong cuộc so tài vừa rồi, nên số tiền họ nhận được giống với số tiền Niệm Niệm đi mua quà, nhóm của Thẩm Minh Dữu được ít tiền đi chợ nhất.

Nhưng rất may mắn Hoắc Tinh Trạch là một nội trợ giỏi, cho dù đội của họ chỉ có năm mươi đồng để đi chợ, trong đầu cậu ấy nhanh chóng nghĩ ra ba món mặn và một món canh, ghi những nguyên liệu cần thiết trên tờ giấy nhỏ, khi toàn bộ những nguyên liệu đã được mua đủ, số tiền được phân phát năm mươi đồng vừa đủ hết, không dư không thiếu.

Thẩm Minh Dữu khen ngợi nói: “Có cậu ở đây, xem ra hôm nay tôi chỉ cần đứng xem là được.”

Hoắc Tinh Trạch: “Đương nhiên có thể, hôm nay đều làm các món mà chị và Niệm Niệm thích ăn, đến lúc đó tôi sẽ nấu cho mọi người một bữa, đảm bảo vừa lòng.”


[A a a thần tượng của tôi còn biết nấu ăn sao? Thật sự rất chờ mong nha!]

[Hoắc Tinh Trạch còn biết Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm thích ăn món gì, thật sự rất ngọt ngào.]

Hai người mua xong nguyên liệu nấu ăn về nhà, đúng lúc đụng ngay Niệm Niệm vừa mới mua quà về, trong tay Niệm Niệm có hai ba cái túi được đóng gói rất đẹp, nhìn qua rất nặng.

“Mẹ ơi, con đã mua đồ về rồi ạ.”

Thẩm Minh Dữu xem bên trong hai cái túi Niệm Niệm cầm về, thì thấy trong đó là hai chiếc túi xách, mà còn là loại đắt tiền, cô nhớ rõ lúc số tiền để Niệm Niệm đi mua quà chỉ hai mươi đồng, nhưng hai chiếc túi này rất đắt, cô bé lấy tiền ở đâu?

“Niệm Niệm, cái túi này ở đâu ra?”

Niệm Niệm nói: “Con mua.”

“Tiền ở đâu mà con mua cái này?”
“Tiền của ba.”

“……” Hình như Thẩm Minh Dữu đoán được rồi, cô nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của Niệm Niệm, trêu chọc cô bé: “Vậy cái này là ba tặng mẹ, hay là quà Niệm Niệm tặng cho mẹ đây?”


Niệm Niệm nhíu nhíu mày: “Quên đi…… là ba tặng ạ.”

Quà do được mua bằng tiền của ba thì là của ba tặng, nhưng chờ sau này Niệm Niệm kiếm được tiền, thì là quà của Niệm Niệm.

Niệm Niệm lại lấy ra thêm một món quà khác: “Tinh Tinh, đây là quà Niệm Niệm mua, là một microphone nhỏ, chú có thích nó không?”

Đây là món quà mà Niệm Niệm mua cho Tinh Tinh với giá mười đồng mà cô bé có, đây có thể được xem là quà Niệm Niệm tự tay mua.

Nhưng Niệm Niệm biết, cái microphone bằng nhựa với giá mười đồng này không thể bền nổi, nhưng ba đã cho Niệm Niệm một cái thẻ vàng có đủ tiền ở bên trong, vì thể Niệm Niệm lấy tiền ba cho mua một món quà khác cho Tinh Tinh.

“Đây là quà ba mua tăng Tinh Tinh nè.” Niệm Niệm lại lấy thêm một món quà khác ra.

Hoắc Tinh Trạch không biết ba của Niệm Niệm đột nhiên chui từ đâu ra, lại nghe thêm ba của Niệm Niệm tặng quà cho cậu ấy, tay cậu ấy dừng lại một chút, sau đó mở quà ra, phát hiện là một chiếc hộp được đóng gói cầu kỳ, là một hộp socola hoa hồng được chế tác thủ công, còn là loại phiên bản giới hạn.


Món này giống như bạn trai tặng quà cho bạn gái.

Nhưng bây giờ là ba Niệm Niệm đưa cho cậu, chuyện này…… Rất quỷ dị.

“Cảm ơn món quà này của Niệm Niệm.” Hoắc Tinh Trạch khựng một chút: “Cũng cảm ơn món quà của ba Niệm Niệm.”

[Hoắc Tinh Trạch không thể hiểu: Vì sao anh rể lại tặng tôi chocolate hoa hồng, tôi không muốn nhận lắm, làm sao đây!]

[Ha ha ha Niệm Niệm làm tôi mắc cười muốn chết, lúc ba của Niệm Niệm thấy cô bé lại gọi cho anh ấy một cuộc gọi khác, hỏi có thể dùng thẻ ba cho mua thêm một món quà nữa cho Tinh Trạch không, tôi khẳng định trước khi anh rể nói “Được”, anh ấy đã dừng lại vài giây đó.]

[Chồng của Thẩm Minh Dữu: Quà của vợ là tôi tặng! Nhưng quà của Tinh Trạch, không liên quan gì tới tôi!]