Triệu Diễm đang dang hai tay ra, sửng sốt một chút, sau đó đi qua người Giang Trầm, đi đến khom lưng bế đứa cháu ngoại, người bạn nhỏ Giang Niệm Niệm lên.
Anh ta một tay ôm Niệm Niệm, một bên xoay người nhìn Thẩm Minh Dữu đang nói chuyện với Thẩm Minh Chương, hai người nhìn như rất quen thuộc với nhau, không hề giống lần đầu tiên họ gặp mặt.
Triệu Diễm đi qua, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Niệm Niệm anh ta đang bế trong n.g.ự.c đột nhiên xoay người, nhìn Thẩm Minh Chương vươn tay đòi bế, âm thanh đòi bế hết sức vui vẻ: "Cậu, bế. "
Triệu Diễm bị phản bội hai lần: "?"
Thẩm Minh Chương ôm Niệm Niệm từ trong n.g.ự.c Triệu Diễm ra, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô bé: "Niệm Niệm nay đã cao hơn rồi nha."
Niệm Niệm trả lời: “Đúng vậy ạ, Niệm Niệm rất ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn uống sữa tươi, cho nên chiều cao ngày càng tăng ạ."
Triệu Diễm, người mỗi lần tiếp cận em gái cùng cháu gái đều chỉ nhận được câu trả lời lại một hai tiếng, một lần nữa bị đả kích.
Triệu Kỳ đang ngồi một bên, từ ghế salon đứng dậy, lên tiếng chào hỏi Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm.
Sau khi chào hỏi xong, Triệu Diễm mới biết được, thì ra Thẩm Minh Dữu và Thẩm Minh Chương quen biết nhau từ trước, hai người họ là bạn tốt của nhau, hai tháng trước, sau khi Triệu Chấn Hải và Phương Ký Cần lĩnh giấy kết hôn, Thẩm Minh Chương đã bay ra nước ngoài một chuyến, nói chuyện này cho Thẩm Minh Dữu biết.
Thẩm Minh Chương lớn hơn Thẩm Minh Dữu một tuổi, nên cô gọi anh ta một tiếng anh, nhưng không thể không nói, khi Triệu Diễm nghe đến đây, tâm trạng anh ta quả thực có chút khó chịu.
Người đứng đầu nhà họ Triệu - Triệu Chấn Hải, thấy con gái và con rể cũng đã đến, ông ấy nở nụ cười.
"Hôm nay người một nhà chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ, cả nhà hòa thuận, mọi việc thuận lợi, đã bước vào cửa nhà họ Triệu, thì là người của nhà họ Triệu, anh chị em các con đoàn kết hòa thuận với nhau, yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau, đến, mọi người nâng ly."
Sau khi chủ gia đình Triệu Chấn Hải phát biểu cảm nghĩ, bầu không khí trên bàn ăn mới trở nên sôi nổi.
Phương Ký Cần năm nay vừa tròn năm mươi, so Triệu Chấn Hải nhỏ hơn năm tuổi, nhưng dáng người của bà ta được giữ gìn rất tốt, nhìn trông chỉ mới bốn mươi tuổi, ngồi chung một chỗ với Triệu Chấn Hải, người cũng chú ý đến sức khỏe của mình, nhìn mười phần xứng đôi.
Phương Ký Cần gắp cho Thẩm Minh Dữu một đũa đồ ăn, nói: "Dữu Dữu, món này dì cố ý làm cho con, con ăn nhiều một chút. "
"Cảm ơn dì Cần." Thẩm Minh Dữu cười sau đó cũng gắp đồ ăn cho Phương Ký Cần.
Triệu Chấn Hải thấy con gái cuối cùng cũng hiểu chuyện, dùng ánh mắt vui vẻ nhìn cô.
Lúc trước Thẩm Minh Dữu và người vợ thứ hai của ông ấy ở chung không được hòa thuận, Triệu Chấn Hải rất đau đầu với đứa con gái này, thứ nhất là mối quan hệ của cô cùng những người trong nhà hay xích mích, thứ hai là cô cố chấp muốn đi vào học viện điện ảnh muốn làm minh tinh gì đó.
Triệu Chấn Hải muốn ngăn cản cô, nhưng con gái không thèm nghe lời ông, từ sau khi mẹ của Thẩm minh Dữu qua đời, để lại cho cô một gia sản kếch xù, đến ngay cả khách sạn u Hoàng, cổ phần trong tay Thẩm Minh Dữu so với người làm cha là ông ấy còn nhiều hơn, bởi vì khách sạn u Hoàng này vốn dĩ là của hồi môn của nhà họ Thẩm cho con gái duy nhất Thẩm Viện.
Con gái có chống lưng, người làm cha như ông ấy muốn quản cũng không quản nổi, nếu đụng một chút làm cô không vui, có khả năng con gái sẽ cùng ông ấy đoạn tuyệt quan hệ, cho nên Triệu Chấn Hải đối với đứa con gái Thẩm Minh Dữu, ông ấy không có cách nào có thể xen vào chuyện của cô.
Lần này là cuộc hôn nhân thứ ba của ông ấy, Triệu Chấn Hải cho rằng lần này không tránh được phải nhìn sắc mặt của con gái, không ngờ đến lần này con gái trở về nhà lại không giống như những lần trước, không chỉ có đối với người vợ mới cưới của ông vô cùng hòa thuận, đến ngay cả người cha già này, cô còn cười với ông ấy một cái.
Thật sự là khó có thể tin được.
Vốn dĩ nghe tin Thẩm Minh Dữu tham gia diễn xuất một lần nữa, thậm chí lần này còn mang theo cháu ngoại của ông ấy đi tham gia show gì đó, Triệu Chấn Hải định gặp con gái nói rõ ràng, nhưng nhìn thấy con gái cười vui vẻ với ông ấy, những lời phản đối định nói đột nhiên bị chặn lại.
Bỏ đi, dù sao con gái cũng không nghe lời ông ấy, với lại con gái đã kết hôn và sinh con rồi, đã trưởng thành rồi, cô muốn làm gì thì cứ để cô làm đi.
"Cha ăn nhiều một chút. " Thẩm Minh Dữu gặp đồ ăn cho Triệu Chấn Hải.
"Được rồi, tốt tốt tốt, Dữu Dữu cũng ăn đi, món thịt viên Tứ Hỉ này, là cha tự tay làm cho con đó, lúc trước con thích món này nhất mà."
Triệu Chấn Hải cười đến nở hoa: "Niệm Niệm cũng nhiều ăn chút, đợi chút nữa ông ngoại dạy con đánh cờ nhé, cái đầu nhỏ của con rất thông minh, chắc chắn rất nhanh có thể so tài với ông ngoại. "
"Vâng ạ." Niệm Niệm cảm thấy rất hứng thú với chơi cờ, tốc độ ăn cơm tăng lên rất nhanh.
"Anh à, anh cũng ăn đi." Thẩm Minh Dữu cũng gắp cho Thẩm Minh Chương ngồi đối diện một miếng thịt viên.
Thẩm Minh Chương nói: "Lần trước em làm thịt viên Tứ Hỉ này, mùi vị rất giống với đồ ăn của chú Triệu làm, cái nào cũng rất ngon."
Triệu Chấn Hải cảm thấy lạ nói: "Dữu Dữu còn biết làm thịt viên Tứ Hỉ sao, thật không ngờ đến, món này rất khó làm."
Thẩm Minh Dữu cười nói: "Thật ra món này cũng không khó làm."