Quan Tường tự nhận là bản thân có thể hiểu được chân tướng sự việc bèn nói: "Mình biết rồi, cậu còn không tin mình à, mình chắc chắn sẽ giữ bí mật, không nói lung tung đâu."
"Có thể là Thẩm Minh Dữu đã tìm ba mình, cho nên mới có thể để cho đoàn làm phim tiếp tục thuê khách sạn để sử dụng." Triệu Kỳ nói: "Cô ta và mình tốt xấu gì cũng là chị em, chuyện lần này xem như nể mặt cô ta, chúng ta coi như xong, khách sạn kia đoàn làm phim muốn thuê thì để họ tiếp tục thuê đi."
Triệu Kỳ lại nhắc nhở thêm một câu: "Sau này cậu đụng phải Thẩm Minh Dữu thì nhớ cách xa vào, đừng đối đầu với cô ta."
Quan Tường khó hiểu hỏi lại: "Tại sao vậy? Không phải cậu nói cô ta không phải con gái ruột ba cậu à? A, mình biết rồi, chẳng lẽ cô ta cưới được một người chồng tốt, trên mạng cũng có nói cô ta là phu nhân hào môn mà? Có đúng như thế không?"
Triệu Kỳ giễu cợt cười nói: "Chuyện trên mạng mà cũng tin được à? Thẩm Minh Dữu căn bản không có tình cảm gì với chồng của cô ta, họ chẳng qua chỉ là hôn nhân thương mại mà thôi, hai người kết hôn không bao lâu thì đã ra ở riêng rồi, ly hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn."
"Thì ra là thế, nói cách khác, Thẩm Minh Dữu không chỉ không được nhà mẹ đẻ chào đón, mà ngay cả nhà chồng cũng không thích, quan hệ với chồng còn không được tốt, có đúng hay không?"
"Có thể nói là như vậy."
Triệu Kỳ nói chuyện xong thì cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong mắt lộ vẻ ảm đạm buồn bã.
Cô ta nghĩ, tại sao Thẩm Minh Dữu lại về nước? Nếu cô ta cứ ở nước ngoài vĩnh viễn không trở lại thì tốt rồi.
**
Mười giờ tối, Giang Trầm đến khách sạn u Hoàng đón Thẩm Minh Dữu tan làm.
Ở bên ngoài khách sạn u Hoàng, lúc này ánh đèn sáng trưng, Thẩm Minh Dữu còn đang quay phim, anh nhìn nhân viên công tác đoàn làm phim đang bận rộn đi đi lại lại, tiếng bước chân của anh từ từ giảm nhẹ.
Giang Trầm không muốn quấy rầy họ, anh giấu mình đằng sau một cái cây lớn khuất bóng trước khách sạn, nhìn Thẩm Minh Dữu dưới ánh đèn.
Đạo diễn chắc là đang thảo luận kịch bản với cô, Thẩm Minh Dữu không biết nghe hiểu được cái gì, trên mặt cô nở nụ cười tràn ngập tự tin toát lên vẻ xinh đẹp, trong khoảng thời gian kết hôn năm năm, Giang Trầm chưa bao giờ từng thấy nụ cười như thế.
Mỗi lần về nhà, Thẩm Minh Dữu kiểu gì cũng sẽ nở một nụ cười yếu ớt, dịu dàng, ấm áp như gió xuân, Giang Trầm rất thích nụ cười như thế.
Nhưng nhìn thấy Thẩm Minh Dữu của đêm nay không giống, Giang Trầm mới phát hiện, có lẽ anh chưa từng thực sự hiểu rõ Thẩm Minh Dữu.
Anh vẫn tưởng là cuộc hôn nhân của họ rất hạnh phúc, nhưng có lẽ, chỉ có anh cảm thấy hạnh phúc mà thôi.
Trong lúc Giang Trầm đang yên lặng suy nghĩ, anh đột nhiên nhận được tin nhắn của Triệu Diễm.
Triệu Diễm: [Cậu muốn ly hôn với Dữu Dữu?]
Mặt mày Giang Trầm tối sầm lại, không kiên nhẫn trả lời: [Không.]
Triệu Diễm: [Dữu Dữu đã đến gặp luật sư Phùng, người được mẹ tôi coi trọng nhất khi bà còn sống, ngay cả hợp đồng ly hôn cũng đã làm xong rồi, còn nói là không?]
Vẻ mặt của Giang Trầm lúc này đã u ám tới mức không thể u ám hơn, hợp đồng ly hôn đã viết xong rồi? Có vẻ lần này cô định ly hôn với anh thật.
Triệu Diễm: [Hình như là Dữu Dữu muốn ly hôn với cậu?]
Triệu Diễm: [Có phải cậu làm chuyện gì có lỗi với Dữu Dữu không?]
Triệu Diễm: [Nếu cậu dám bắt nạt Dữu Dữu thì tôi chắc chắn sẽ khiến cho cậu không được sống tốt!]
Giang Trầm không thèm để ý ông anh rể này nữa, anh không nhìn điện thoại nữa mà ngẩng đầu chăm chú nhìn Thẩm Minh Dữu.
Ly hôn?
Từ ngày đầu tiên nhìn thấy Thẩm Minh Dữu, anh đã cảm thấy, Thẩm Minh Dữu chắc chắn là vợ của anh rồi.
Cuộc hôn nhân này, anh không thể nào ly hôn được.
Sau khi Thẩm Minh Dữu quay xong, cô chào hỏi với nhân viên công tác một lát rồi đi đến trước mặt Giang Trầm.
Cô đã sớm phát hiện, sau khi Giang Trầm tới vẫn luôn đứng ở trong góc này không nhúc nhích.
Thẩm Minh Dữu hỏi anh: "Anh đang làm gì vậy?"
Giang Trầm đáp lại: "Anh đang suy nghĩ."
Không biết tại sao, thường ngày giọng nói của anh lúc nào cũng lạnh lùng nhưng lúc này cô nghe vào tai lại cảm thấy rất khác, Thẩm Minh Dữu hoảng hốt nghe thấy một chút đáng thương trong giọng nói của anh.
Thẩm Minh Dữu hỏi anh: "Anh đang suy nghĩ gì?"