Thẩm Minh Dữu từ dưới đất bò dậy, thấy Lâm Tư Manh nói xin lỗi cô, cô bèn cười hỏi: "Tôi vừa diễn có tốt không? Dọa cô rồi à?"
Lâm Tư Manh còn đang muốn nói xin lỗi nhưng khi nhìn thấy nụ cười chân thành trên mặt Thẩm Minh Dữu, trái tim đang treo lơ lửng của cô ấy hơi thả lỏng, Thẩm Minh Dữu có vẻ không giống với ngôi sao trước đây cô ấy đã gặp, mặc dù cô ấy chỉ từng tiếp xúc với một ngôi sao là Quan Tường.
"Cô diễn rất tốt." Lâm Tư Manh nói: "Tôi còn tưởng rằng tôi thật sự đã đụng cô ngã rồi chứ, dáng vẻ của cô trông rất đau."
Thẩm Minh Dữu nói: "Lúc tôi ngã xuống có dùng chút kỹ xảo, sẽ không đau đâu, chờ tý nữa tôi chỉ cho cô kỹ xảo nhỏ này, chắc chắn sẽ không bị thương, sau này cô mà quay phim, nói không chừng có thể dùng tới đấy."
"Tốt tốt, tất cả mọi người chuẩn bị một chút, cảnh này quay thêm một lần nữa là qua rồi." Trong mắt đạo diễn tràn đầy hưng phấn, ông ta nghĩ rốt cuộc Thẩm Minh Dữu vừa phát huy kỹ thuật diễn xuất chỉ là gặp may mắn, hay là cô thật sự đột nhiên biết diễn: "Tư Manh tẹo nữa đừng sợ, cứ dùng thêm sức đụng vào, không có chuyện gì đâu, chúng ta tranh thủ một lần qua cho xong đi."
Cảnh quay một lần nữa được quay lại, lần này, Lâm Tư Manh phát huy sức lực rất khá, chí ít khi nhìn vào trong màn hình thì có thể thấy cô ấy đã dùng lực, mà lúc này, động tác Thẩm Minh Dữu ngã xuống đất, biểu cảm được thể hiện vừa đúng, tiếp theo còn dùng giọng điệu lạnh lùng nói lời kịch: "Cô không có mắt à?"
Hoàn mỹ.
"Qua!" Đạo diễn đứng lên hô lớn một tiếng.
Các nhân viên công tác đã chuẩn bị xong cảnh phải NG mấy chục lần: Cảng quay này cứ thế qua luôn rồi à?!
Cho nên, ai vừa mới tung tin đồn trong trường quay nói kỹ thuật diễn của Thẩm Minh Dữu không tốt vậy? Kỹ thuật diễn này mà còn chưa tốt, vậy như nào mới được tính là tốt đây?!
Quay xong một cảnh, ngay sau đó là những cảnh quay khác, biểu hiện của Thẩm Minh Dữu càng ngày càng tốt, Lâm Tư Manh cũng cố gắng bắt nhịp với Thẩm Minh Dữu, sau đó cảnh mà hai người diễn đều một hai lần là có thể qua, đạo diễn càng quay càng hưng phấn, nói mình nhặt được báu vật rồi!
Cuối cùng đã tới lúc nghỉ ngơi, Cảnh Phong nhanh chóng chạy ra rồi đưa nước cho Thẩm Minh Dữu, anh ấy cầm cái một cái ghế xếp đến, ngồi xổm bên cạnh hỏi: "Hôm nay em có chuyện gì vậy? Em là Thẩm Minh Dữu đúng không? Có phải em đã bị người nào đó trùng sinh, xuyên vào người đúng không?"
Thẩm Minh Dữu: "...?"
"Anh đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đó." Thẩm Minh Dữu uống một hớp nước: "Mặc dù em có ra khỏi giới năm năm, nhưng em vẫn luôn nghiên cứu kỹ năng diễn xuất, đọc sách chuyên ngành, nghiên cứu phim, tìm giáo viên về dạy… Chưa bao giờ dừng học."
"Nhưng trước đây em tốt nghiệp học viện điện ảnh, em học được nhiều như vậy, sau khi ra trường cũng đâu có biết diễn?"
"Ai mà biết được." Thẩm Minh Dữu nói: "Có lẽ đột nhiên được thông suốt thì sao."
Năm năm này, Thẩm Minh Dữu đúng là chưa bao giờ ngừng học tập, nhưng cô biết, bây giờ cô có thể diễn được, không phải bởi vì cô học tập, mà là bởi vì cô đã thức tỉnh.
Thẩm Minh Dữu trong sách sau kỳ đầu tiên của《Mẹ Là Siêu Nhân》thì bị toàn bộ cư dân mạng mắng chửi đuổi khỏi chương trình, cuối cùng cứ thế biến mất.
Mà bây giờ, cô không chỉ không rời khỏi chương trình mà cô còn có rất nhiều người hâm mộ trên mạng, danh tiếng không ngừng được nâng cao, sau khi thay đổi kết cục trong sách, quy tắc trong sách đã không chèn ép được cô nữa rồi, lúc trước trong lúc Thẩm Minh Dữu đang quay phim cô đã mơ hồ có suy đoán, và sự thật chứng minh, bây giờ cô có thể đóng phim được rồi.
"Ôi trời, chắc là thật sự được thông suốt rồi." Cảnh Phong cười đến nỗi không nhìn thấy răng đâu: "Anh đi gọi điện thoại cho Vu Trân, để cô ấy chọn cho em mấy bộ kịch bản tốt, sau này chúng ta diễn thêm vài bộ phim nữa, kỹ thuật diễn như vậy, không diễn đúng là quá lãng phí."
Nhìn bóng lưng rời đi của Cảnh Phong, khóe miệng của Thẩm Minh Dữu dần nở một nụ cười nhẹ.
Sau khi hết thời gian nghỉ ngơi, đoàn làm phim mang tất cả thiết bị quay phim từ cổng lớn khách sạn chuyển đến gian phòng xa hoa ở tầng cao nhất để tiếp tục quay phim.
Sau khi nhân viên công tác đi vào căn phòng siêu sang trọng, hai mắt lập tức sáng lên.
"Woa, đây là lần đầu tiên tôi vào phòng xa hoa nhất khách sạn Âu Hoàng đấy, thật đúng là cao cấp quá mà."
"Nghe nói ở một đêm tại căn phòng xa hoa trên tầng cao nhất này phải tốn đến sáu chữ số trở lên, chậc chậc chậc thực sự quá xa xỉ."
"Đắt vậy á! Thế thì có cho tôi cũng không ở."
"Muốn ở cũng không ở được đâu, nhưng mà nghe nói, bây giờ Quan Tường có khả năng đang ở phòng bên cạnh phòng chúng ta quay chụp, hai ngày trước nghe nhân viên công tác nói, bởi vì muốn quay phim ở Âu Hoàng, Quan Tường đã dứt khoát thuê một phòng trong khách sạn, bây giờ cô ta hủy hợp đồng không quay nữa, không biết có trả phòng không?"
"Có lẽ là trả phòng rồi, đã hủy hợp đồng không quay nữa rồi, cô ta còn ở khách sạn làm gì."