Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 489: Pn43




Chiếc tủ này được thiết kế đặc biệt để đựng đồ trang sức, sau khi Thẩm Minh Dữu ngồi lên trên, việc giúp Giang Trầm thắt cà vạt thật sự dễ dàng hơn nhiều. Nhưng Giang Trầm lại chống hai tay lên tủ, đôi chân dài nghiêng xuống, hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm người cô, cơ thể anh ngày càng gần cô hơn, ngay cả hơi thở của anh, cô cũng dễ dàng cảm nhận được… Tâm trí của Thẩm Minh Dữu đã không còn đặt trên chiếc cà vạt nữa.

Một phút trôi qua, cô vẫn chưa thắt xong chiếc cà vạt đó.

Nhìn Thẩm Minh Dữu đang bối rối, lại cố gắng để bản thân phải giữ bình tĩnh, Giang Trầm thấy trêu cô đủ rồi, rốt cuộc cũng bật cười, anh cúi đầu nhìn cà vạt càng thắt càng lộn xộn, lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Minh Dữu nói: “Dữu Dữu, em không biết thắt đúng không?”

Thẩm Minh Dữu: “...”

Thẩm Minh Dữu thật sự không biết, cô chưa từng thắt cà vạt giúp đàn ông bao giờ thì làm sao mà biết được chứ!

“Không biết thì anh sẽ dạy em.” Giang Trầm kéo tay cô, nắm lấy tay cô rồi bắt đầu dạy cô cách thắt cà vạt, Thẩm Minh Dữu thử vài lần, cuối cùng cô cũng nhanh chóng học được cách thắt.

Cuối cùng cũng thắt xong cà vạt, Thẩm Minh Dữu thở phào nhẹ nhõm.

Cô thở dài rồi ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt Giang Trầm mang theo ý cười nhìn cô, như thể vừa rồi anh đã quan sát rõ ràng dáng vẻ bối rối và ngượng ngùng của cô, Thẩm Minh Dữu chợt tức giận.

Hóa ra Giang Trầm cố ý trêu đùa cô!

Hơn nữa anh còn rất hưởng thụ việc trêu chọc cô nữa chứ.

Thẩm Minh Dữu tức giận nhưng không chịu thua, cô kéo cà vạt của Giang Trầm khiến anh phải cúi đầu xuống, sau đó mãnh liệt hôn anh.

Bây giờ cô không còn nghĩ gì khác, chỉ muốn hung hăng cắn anh!

Giang Trầm nhướng mày, cực kỳ phối hợp cúi đầu, chậm rãi hôn cô sâu hơn.

***

Cục cưng trong bụng Thẩm Minh Dữu cực kỳ ngoan ngoãn, sau khi cô mang thai, những triệu chứng xuất hiện ở phụ nữ mang thai khác như nôn nghén, cơ thể dễ mệt mỏi, dường như chưa từng xảy ra trên người cô. Mỗi ngày cô đều ăn uống đầy đủ, dưỡng thai, sau đó cùng trồng hoa với Quản gia Hà cho nên cuộc sống mang thai trôi qua vô cùng thoải mái và dễ chịu.

Nhưng khi cô mang thai tháng thứ hai, Thẩm Minh Dữu lại bất ngờ bắt đầu nôn nghén. Sáng hôm nay, cô thức dậy như thường ngày, sau khi rửa mặt rồi xuống tầng ăn sáng, mới vừa cầm đũa lên, cắn một miếng bánh bao tôm pha lê yêu thích của mình, ngay khi ngửi thấy mùi thịt và tôm ở bên trong, Thẩm Minh Dữu đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Mùi vị vốn rất tươi, giờ đối với cô bỗng lại trở nên rất tanh.

Thẩm Minh Dữu chạy vào nhà vệ sinh nôn nhiều đến mức khiến Giang Trầm hoảng sợ.

Từ sáng hôm đó, Thẩm Minh Dữu sẽ bắt đầu cuộc sống ốm nghén của cô, lúc đánh răng cũng muốn nôn, ba bữa một ngày ngửi thấy mùi thức ăn cũng muốn nôn, ngày nào đó Giang Trầm trở về, nếu trên người anh mang theo mùi rượu thì Thẩm Minh Dữu chạy vào nhà vệ sinh nôn khan…

Thẩm Minh Dữu vốn không béo, thậm chí trước đây vì làm diễn viên nên phải chú ý giữ gìn vóc dáng cho nên cô rất gầy. Hai tháng đầu mang thai đã bồi bổ ra một chút thịt, nhưng cũng giảm đi sau vài ngày nôn nghén, có khi còn gầy hơn trước một chút.

Điều này làm Giang Trầm rất lo lắng.

Mặc dù anh biết đa phần phụ nữ mang thai đều sẽ ốm nghén, nhưng anh không nghĩ ốm nghén lại đáng sợ như vậy, bây giờ Thẩm Minh Dữu gần như không ăn được gì, chỉ cần nhìn thấy đồ ăn sẽ muốn nôn, nhưng không ăn thì không được, giống như bị cuốn vào một vòng luẩn quẩn, càng ăn càng muốn nôn, càng nôn lại càng phải ăn… Nếu cứ tiếp tục như vậy, Giang Trầm cảm thấy anh cũng sẽ ốm nghén cùng với Thẩm Minh Dữu.

Bên phía bác sĩ cũng không có biện pháp nào tốt cả, nói đây là hiện tượng s1nh lý bình thường của Thẩm Minh Dữu ở giai đoạn đầu thai kỳ, mặc dù phản ứng hơi mạnh hơn người khác, qua một khoảng thời gian sẽ ổn thôi.

Thế nhưng làm sao Giang Trầm có thể yên tâm được chứ, anh cũng không có cách gì khác, chỉ còn cách tìm đầu bếp chế biến đủ loại món ăn ngon, có dinh dưỡng, hợp khẩu vị, có chua, cay, mặn,ngọt… cho Thẩm Minh Dữu. Dù thử qua đủ loại thức ăn nhưng hiệu quả không cao nên Thẩm Minh Dữu nhìn thấy đồ ăn vẫn nôn như thường.

Có đôi khi Giang Trầm cũng sẽ tự tay xuống bếp, làm một số món bình thường Thẩm Minh Dữu thích ăn nhất, nhưng cũng không có hiệu quả.

Tình trạng ốm nghén của Thẩm Minh Dữu vẫn tiếp tục.

Bản thân Thẩm Minh Dữu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, những món trước đây cảm thấy rất thích thì bây giờ đừng nói ngửi, ngay cả nhìn cũng không thể nhìn, nhưng cô và bé cưng trong bụng đều cần dinh dưỡng. Thẩm Minh Dữu thật sự không dám không ăn cái gì, mỗi lần chỉ có thể kìm nén cảm giác buồn nôn, nhét thức ăn vào miệng rồi khó khăn nuốt xuống, nhưng vừa nuốt xuống, lại nhịn không được mà nôn hết ra.

Giang Trầm đẩy thức ăn trên bàn ra, hình ảnh Thẩm Minh Dữu ép bản thân ăn đã khắc sâu vào trái tim anh, anh lau miệng cho Thẩm Minh Dữu, không đành lòng nói: “Được rồi, không ăn được thì đừng ăn nữa.”

Thẩm Minh Dữu mệt mỏi dựa vào lòng anh, yếu ớt nói: “Không ăn không được.”

“Vậy nghỉ ngơi một lát trước, chờ đói bụng thì lại ăn.” Giang Trầm bế Thẩm Minh Dữu lên tầng, sau khi tắm xong, dỗ cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chờ sau khi Thẩm Minh Dữu ngủ rồi, Giang Trầm xuống tầng gọi điện thoại cho Triệu Chấn Hải.

Giang Trầm nhớ Thẩm Minh Dữu rất thích ăn một món tên là thịt viên tứ hỉ, nhưng Thẩm Minh Dữu luôn cảm thấy thịt viên tứ hỉ do người khác làm rất bình thường, còn thịt viên tứ hỉ Thẩm Minh Dữu thích ăn nhất là do Triệu Chấn Hải tự tay làm. Hoặc có lẽ cô không thích món ăn đó, chỉ là nó mang hương vị hoài niệm thời thơ ấu của cô mà thôi.

Mặc dù không biết Dữu Dữu lúc này có thể ăn được hay không, nhưng Giang Trầm vẫn gọi điện thoại cho Triệu Chấn Hải.

Khoảng thời gian này, Triệu Chấn Hải và Triệu Diễm đều muốn hàn gắn mối quan hệ với Thẩm Minh Dữu, nhưng Thẩm Minh Dữu vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh, Giang Trầm cũng luôn lấy lý do Thẩm Minh Dữu mang thai cần nghỉ ngơi để ngăn cản cô quay về. Cho nên từ sau khi Thẩm Minh Dữu kết hôn, nhà họ Triệu không tìm được cơ hội nào để tiếp xúc với Thẩm Minh Dữu.

Triệu Chấn Hải nghe được Giang Trầm nói Thẩm Minh Dữu ốm nghén nặng, không ăn được gì, trong lòng ông ấy cũng rất lo lắng. Ông ấy không nói lời nào, lái xe trong đêm tới nhà Giang Trầm, tự tay xuống bếp làm món thịt viên tứ hỉ, ông ấy nấu xong, cũng không muốn quấy rầy Thẩm Minh Dữu nghỉ ngơi nên định lái xe rời khỏi đây.

Giang Trầm tiễn ông ấy ra cửa, Triệu Chấn Hải vỗ vai anh, chân thành cảm ơn nói: “Cảm ơn con đã quan tâm Dữu Dữu như vậy.”

Triệu Chấn Hải cả đời không mắc nợ ai, duy nhất chỉ nợ hai đứa con của ông ấy, từ sau khi biết được người cứu Triệu Diễm năm đó là Dữu Dữu, Triệu Chấn Hải cũng vô cùng tự trách bản thân. Từ trước đến nay ông ấy không xứng làm một người ba, ông ấy hiếm khi quan tâm đ ến con cái, sau này vì ông ấy nhắm mắt làm ngơ khiến Thẩm Minh Dữu ở trong nhà chịu nhiều thiệt thòi, trước đây ông ấy không phải không biết gì hết, chỉ là ông ấy cảm thấy đây đều là mâu thuẫn nhỏ giữa những đứa trẻ, chờ khi lớn lên sẽ tốt hơn thôi.

Thế nhưng lại không biết chính thái độ của ông ấy đã làm Dữu Dữu tổn thương nhiều như vậy, sau khi Dữu Dữu trưởng thành càng ngày càng xa cách ông ấy.

Lần trước ông ấy gọi điện thoại cho Dữu Dữu, nghiêm túc xin lỗi Dữu Dữu qua điện thoại, nhưng Dữu Dữu nói cô không muốn tha thứ cho ông ấy. Triệu Chấn Hải tuy đau lòng, nhưng ông ấy vẫn nói con gái không muốn tha thứ cho ông ấy thì không cần tha thứ nữa, cứ làm theo ý cô là được rồi.

Giang Trầm mở cửa xe giúp Triệu Chấn Hải, nói: “Ba không cần cảm ơn con, chăm sóc Dữu Dữu là việc con nên làm.”

Triệu Chấn Hải vui vẻ yên tâm nói: “Sau này con chắc chắn sẽ là người ba tốt.”

“Đương nhiên rồi.” Giang Trầm cười tự tin, đối với việc làm một người ba tốt, anh tự tin hơn ai hết.

Triệu Chấn Hải mỉm cười, sau đó đóng cửa xe rời khỏi.

Thẩm Minh Dữu ngủ một lát đã tỉnh dậy, khoảng thời gian này, sau khi cô ăn không ngon thì cũng bắt đầu khó ngủ, mỗi lần ngủ rồi lại tỉnh sau đó lại cố ngủ, giống như vừa ăn sau đó lại vừa muốn nôn rồi lại phải cố ăn tiếp, lặp đi lặp lại nhiều lần, vô cùng đau khổ.

“Tỉnh rồi?” Giang Trầm vẫn chưa ngủ, vừa nghe thấy tiếng động liền hỏi.

“Ừm.” Thẩm Minh Dữu lên tiếng.

Giang Trầm hỏi: “Đói bụng không?”

Bụng Thẩm Minh Dữu có chút trống rỗng nhưng cô cũng không muốn ăn gì.

“Em đợi anh một chút.” Giang Trầm hôn mặt cô, bảo cô đợi, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, Thẩm Minh Dữu không biết anh tính làm gì, thành thật nằm trên giường chờ anh quay lại.