Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 480: Pn34




Nhưng còn hơn thế nữa, hiện tại, Giang Trầm thế mà lại muốn tự tay giúp cô thay quần áo!

Bọn họ... thân nhau đến vậy sao?

Nghiêm túc mà nói, cô và Giang Trầm thật ra chẳng thân quen gì, tuy rằng tối hôm qua chuyện nên xảy ra cũng đã xảy ra nhưng cũng không thể nào chỉ bởi một đêm mà hai người có thể nhanh chóng thân thiết được.

Thân thiết đến mức Giang Trầm có thể giúp cô thay quần áo!

Lúc Thẩm Minh Dữu ngây người, Giang Trầm lại hành động lần nữa, cơ thể anh nghiêng về phía trước, ngày càng đến gần cô, lại một lần nữa vươn "móng vuốt" tới dây áo ngủ còn lại của cô, xem ra, anh thật sự định giúp cô thay quần áo!

"Không cần đâu!" Lần này Thẩm Minh Dữu phản ứng rất nhanh, cô nắm chặt cổ áo ngủ, mắt mang theo kinh hãi, hoài nghi, còn có một chút thẹn thùng nhìn về phía người chồng mới cưới sáng ra đã bất thường. Sau đó, cô giành lấy bộ quần áo của mình từ trong tay anh, xốc chăn lên và xuống giường, cuối cùng nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.

Nhanh đến nỗi quên mang cả dép.

Phía sau đúng lúc truyền đến tiếng nhắc nhở ấm áp của Giang Trầm…

"Dữu Dữu, sàn nhà lạnh, em đi giày vào."

Đùng một tiếng, Thẩm Minh Dữu đóng cửa phòng tắm lại, rồi sau đó vội vàng khóa trái cửa, chặn hoàn toàn giọng nói êm tai của Giang Trầm ở bên ngoài.

"..." Giang Trầm nhìn bóng lưng vợ cầm lấy quần áo và chạy trối c.h.ế.t trốn vào phòng tắm, khóe miệng anh cong lên, cũng xốc chăn bước xuống giường.

Trong phòng tắm, Thẩm Minh Dữu tắm nhanh một lượt. Cô quấn khăn tắm và đi tới trước gương, hơi nước phủ lên gương một lớp sương mờ làm cho người ta không thể nhìn rõ.

Thẩm Minh Dữu giơ tay lau đi lớp sương mờ trên gương, một dáng người rõ ràng hiện ra trong gương.

Nhìn bản thân đỏ mặt trong gương, Thẩm Minh Dữu không nhịn được mà xoa khuôn mặt đỏ bừng, khóe miệng cô không kiềm được mà giương lên, nhưng trong mắt lại có sự hoài nghi rất sâu sắc...

Giang Trầm, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?

**

Hòn đảo nhỏ tư nhân của Giang Trầm tên là đảo Hoàn Nguyệt, nó có tên như vậy là bởi vì hình dạng giống như một vầng trăng lưỡi liềm cong vút.

Phong cảnh trên hòn đảo cực kỳ đẹp, đây là một địa điểm lý tưởng để nghỉ ngơi thư giãn.

Bởi vì ngày hôm qua mới tổ chức đám cưới nên hôm nay vẫn còn rất nhiều nhân viên ở lại hòn đảo, việc cuối cùng mà họ cần phải làm là dọn dẹp, sau khi thu dọn xong, họ sẽ rời đi bằng máy bay.

Mới sáng sớm, bên phía nhân viên đã bắt đầu bận rộn rồi. Quản gia cũng dẫn đầu bếp tới biệt thự Giang Trầm đang ở, sau khi bữa sáng được hoàn thành, Thẩm Minh Dữu vừa khéo đã chuẩn bị xong và đi tới nhà hàng dùng bữa.

Giang Trầm đang ngồi bên bàn ăn lướt điện thoại di động, sau khi thấy Thẩm Minh Dữu tới, anh bèn đặt điện thoại di động trong tay xuống, nhìn cô đi tới đây.

Khoảnh khắc chạm mắt với Giang Trầm, bước chân của Thẩm Minh Dữu hơi khựng lại, sau đó cô lại cất bước tiến về phía anh.

Thẩm Minh Dữu đã điều chỉnh tâm lý trong phòng tắm rất lâu, tuy cô không biết tại sao Giang Trầm lại giống như đột nhiên biến thành một người khác, nhưng cô chỉ cần giữ bình tĩnh, dĩ bất biến ứng vạn biến* là được rồi.

(*) dĩ bất biến ứng vạn biến: là lấy cái không thay đổi của mình để ứng phó với vạn điều thay đổi (của thế sự), tạm hiểu là giữ vững lập trường, hành xử linh hoạt trước những điều luôn thay đổi trước mắt.

Đến lúc đó, tự nhiên có thể biết được rốt cuộc trong quả bầu của Giang Trầm đang bán thứ thuốc gì*.

(*) trong quả bầu đang bán thứ thuốc gì*: Thiết Quải Lý là một trong tám vị tiên của Đạo giáo, ông là người gắt gỏng nhưng lại rất nhân từ với những người nghèo khó, ốm đau và bệnh tật. Họ được ông giúp bằng một loại thuốc đặc biệt lấy từ quả bầu của ông. Sau này, một số thầy thuốc đánh giá cao giá trị thực tiễn của quả bầu (có thể đóng kín kẽ, khả năng chống ẩm tốt, dễ giữ thuốc khô,...) và dùng nó để bảo quản thuốc, vì thế mà xuất hiện từ "bầu thuốc". Vì vậy, khi thầy thuốc đeo bầu thuốc trên lưng, người ta hầu như không thể đoán ra bên trong là thuốc gì, cũng từ đó mà có câu "trong quả bầu đang bán thứ thuốc gì".

Thẩm Minh Dữu tự nhiên ngồi xuống bàn ăn, cử chỉ lưu loát bắt đầu ăn sáng.

Nhưng ánh mắt nóng bỏng ở phía đối diện lại làm cho người ta không tài nào bỏ qua được, Thẩm Minh Dữu ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Giang Trầm đang một tay chống đầu, không chớp mắt mà nhìn cô vô cùng chăm chú, cứ như thể nhìn cô là có thể ăn no vậy.

"... Anh nhìn em làm gì?" Thẩm Minh Dữu hỏi.

Giang Trầm thành thật trả lời: "Vợ anh đẹp quá, hình như anh nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ."

Thẩm Minh Dữu: "..."

Hình như Giang Trầm đang "thả thính" cô!

Đôi tai của Thẩm Minh Dữu được khen xinh đẹp hơi đỏ lên một chút, cô cầm ly lên uống ngụm nước, phát hiện ánh mắt của Giang Trầm vẫn đang nhìn chằm chằm cô. Thẩm Minh Dữu cảm thấy ngụm nước vừa uống xong không hề giúp cô giảm được chút nhiệt độ nào. Lần này, khuôn mặt của cô cũng bắt đầu nóng bừng lên.

Thẩm Minh Dữu âm thầm ép bản thân bình tĩnh lại. Không phải chỉ là một hai câu "thả thính" với ánh mắt nóng bỏng đó thôi sao, có cần đến mức khiến cho cảm xúc của cô phải d.a.o động lớn như vậy không?

Thẩm Minh Dữu cũng không phải là người dễ dàng chịu thiệt, bị nhìn vậy thì nhìn lại thôi, cũng không có gì ghê gớm.

Vì thế Thẩm Minh Dữu cũng không chịu thua kém, cô cũng nhìn chằm chằm Giang Trầm ngồi ở đối diện mình bằng ánh mắt nghiêm túc.

Nhìn vợ trợn tròn hai mắt như thể đang tức giận nhìn mình, Giang Trầm hỏi: "Em đang nhìn gì thế?"

Thẩm Minh Dữu trả lời anh bằng một câu không kém cạnh gì: "Chồng em đẹp trai như vậy, em không thể nhìn thêm một chút sao?"

Thẩm Minh Dữu cho rằng Giang Trầm sẽ giống như cô, sẽ có chút ngượng ngùng, nhưng nào có ngờ, Giang Trầm lại nhìn cô và gật đầu, anh vô cùng đồng tình, nói: "Anh cũng cảm thấy chồng của em rất đẹp trai, nhưng mà Dữu Dữu yên tâm, sau này em có thể nhìn ngắm anh mỗi ngày, muốn nhìn kiểu gì thì nhìn, bây giờ chúng ta ăn sáng trước đã, tạm thời không cần vội."

Giang Trầm nói xong thì dùng đũa gắp một cái há cảo thủy tinh cho cô, giọng điệu dỗ dành nói: "Ngoan, ăn nhiều một chút."

Thẩm Minh Dữu bị "chiếu tướng": "..."

Lần đầu tiên cô phát hiện, hóa ra Giang Trầm còn là một người mặt dày như vậy!

Thẩm Minh Dữu đỏ mặt, tiếp tục cúi đầu ăn sáng, lần này hoàn toàn không ngẩng đầu lên nhìn về phía người trêu ghẹo cô ở đối diện!

Giang Trầm lấy tay che miệng, ý cười trên khóe môi cũng không thể giấu được. Lần đầu tiên anh phát hiện, Thẩm Minh Dữu của hiện tại, hóa ra lại đáng yêu như vậy. Cô không dễ dàng chịu thua, có tính tình trẻ con, dễ đỏ mặt xấu hổ, còn không chịu nổi việc anh trêu chọc mình...

Thẩm Minh Dữu năm hai mươi tuổi còn có rất nhiều, rất nhiều khía cạnh khác nhau đáng để anh khám phá và tìm hiểu kỹ lưỡng.

Sau khi ăn sáng xong, Giang Trầm đã vào thư phòng. Cho dù là hai ngày kết hôn này, Giang Trầm vẫn có vô số công việc phải làm. Thẩm Minh Dữu cũng không để ý, cô cầm lấy quyển sách, đi ra bãi biển cách đó không xa, thả lưng trên ghế nằm bãi biển, vừa tắm nắng vừa thảnh thơi đọc sách.

Cũng không biết đã đọc được bao lâu, ngay lúc cô cảm thấy mắt mình có hơi không thoải mái, giơ tay dụi mắt, ánh sáng xung quanh đột nhiên tối đi.

Cô ngẩng đầu nhìn lên thì mới phát hiện là Giang Trầm đến và giúp cô mở ô.

Giang Trầm bước tới dưới ô, cúi đầu nhìn cô rồi nói: "Đọc sách dưới ánh sáng mặt trời không tốt cho mắt đâu."

Thẩm Minh Dữu: "Nhưng em muốn tắm nắng."

"Vậy thì đừng đọc sách." Giang Trầm rút quyển sách trong tay cô ra, nhận ra đó là một quyển sách chuyên môn liên quan đến điện ảnh.

Cuối cùng thì Thẩm Minh Dữu cũng không giành lại sách, ngay khi cô định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc thì đột nhiên có người chen vào bên cạnh cô, chiếm hơn phân nửa chiếc ghế nằm bãi biển của cô.

"..." Thẩm Minh Dữu liếc nhìn mấy chiếc ghế nằm bãi biển còn lại đặt ở bên cạnh, không hiểu tại sao Giang Trầm nhất định phải tới chen chúc chiếc ghế này với cô.

Thẩm Minh Dữu dứt khoát ngồi dậy, định nhường chỗ cho Giang Trầm, còn mình sẽ ngồi một chiếc ghế khác. Nhưng cô vừa mới đứng dậy thì đã bị Giang Trầm vươn tay túm lấy cánh tay, Giang Trầm hơi dùng sức, cả người Thẩm Minh Dữu liền ngã hoàn toàn vào trong lòng anh.

Giang Trầm hỏi: "Em đi đâu đấy?"

Thẩm Minh Dữu giãy dụa, phát hiện bản thân căn bản không thể thoát khỏi vòng tay của Giang Trầm: "Em muốn ngồi ghế bên cạnh."

"Vậy sao?" Giang Trầm nghe vậy bèn ôm cô ngồi dậy, sau đó không tốn chút sức nào mà ôm cô đứng lên, đi hai bước lớn tới chiếc ghế bên cạnh, lần nữa ôm cô nằm xuống: "Như vậy được chưa?"

Cô cảm thấy Giang Trầm đang cố ý.

Hai người làm tổ trên một chiếc ghế, Thẩm Minh Dữu nằm trên người anh, không có chỗ đặt tay để chân vì dù có đặt ở đâu, cô cũng sẽ dễ dàng đụng phải anh.