Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 471: Pn25




Niệm Niệm vừa nghe vậy thì không hài lòng.

Niệm Niệm có thể nói ba yếu ớt, nhưng người khác cười nhạo ba của Niệm Niệm yếu ớt thì cô bé rất không vui.

Niệm Niệm: "Chú Tiêu Hàng còn yếu ớt hơn ba của con, lần trước ẵm Tiểu Diệp Tử còn bị té nữa, may là em trai không có bị thương."

Tiêu Hàng bị Niệm Niệm vạch trần: "..."

Từ lúc Tiểu Diệp Tử ra đời cho đến nay, chỉ duy nhất lần Niệm Niệm qua chơi, trong lúc cậu ta ẵm Tiểu Diệp Tử không chú ý mà bị vấp phải đồ chơi ở dưới chân nên ngã, may là cậu ta nhanh tay nhanh mắt mới bảo vệ được Tiểu Diệp Tử, chỉ là lại vì thế mà bị Niệm Niệm nhớ kỹ rồi.

Niệm Niệm ghé sát vào bên tai ba khẽ an ủi: "Tuy là sức khỏe ba yếu ớt, nhưng mà không sao đâu, Niệm Niệm đã học Taekwondo nên sau này sẽ bảo vệ cho ba."

Giang Trầm vừa cảm động vừa muốn cười: "..."

Hóa ra trong lòng của Niệm Niệm, anh luôn là một người ba có sức khỏe yếu ớt?

Rốt cuộc thì cái gì đã làm cho Niệm Niệm có lầm tưởng như vậy chứ!

Sau khi ăn tối xong, những người bạn khác vẫn còn chưa chơi đã nên muốn tiếp tục đi đến nơi tiếp theo để chơi, Giang Trầm dẫn theo đứa trẻ hiển nhiên là phải về trước, Tiêu Hàng đã uống một chút rượu, cậu ta dưới sự truy hỏi của vợ trong điện thoại chỉ đành lên xe của Giang Trầm về nhà trước.

Ba người đến sau cùng lại rời đi sớm nhất, Giang Trầm dẫn theo Niệm Niệm và Tiêu Hàng đã có chút say đi đến bãi đổ xe. Lúc gần đến vị trí đỗ xe, đối diện có năm sáu người đi đến chắn trước mặt, là một nhóm thanh niên cao lớn và cường tráng, tuổi không lớn lắm, trông có vẻ giống như đã uống nhiều rượu rồi, nói chuyện với giọng rất to, cách ăn mặc và hành vi của bọn họ đều giống như là những thanh niên không tốt. Lúc đi ngang qua nhau, Tiêu Hàng và một người say rượu đang đi loạng choạng trong đám người đó không cẩn thận đã va phải nhau.

Tiêu Hàng cũng không nói gì, ném ánh mắt cho tên say rượu rồi phủi phủi ống tay áo định rời đi, nhưng tên say rượu kia lại bắt đầu lên cơn, đẩy mạnh Tiêu Hàng một cái. Tiêu Hàng không có chút phòng bị nào nên đã bị ngã về phía sau, suýt chút nữa là kéo Niệm Niệm đang đứng ở bên cạnh cậu ta ngã theo.

Giang Trầm liền kéo Niệm Niệm qua kia rồi sau đó ôm cô bé ở trong lòng.

Niệm Niệm bị dọa, cô bé rụt cổ lại, sợ hãi mà nép vào trong lòng của ba.

Tiêu Hàng liền khó chịu: "Đầu óc mày có vấn đề à?"

Tên say rượu còn muốn đi lên đẩy Tiêu Hàng: "Bố mày đụng trúng mày là may mắn của mày đấy, ánh mắt chê bai vừa rồi của mày là có ý gì, chê bố mày làm dơ quần áo của mày à."

Tiêu Hàng né một cái, tránh được cú đẩy mạnh của tên say rượu, nhưng mà lửa giận của cậu ta cũng bùng lên rồi, cậu ta đi về phía trước muốn cho tên say rượu kia một bài học.

"Làm gì, muốn đánh nhau à! Nhào vô!" Mấy người bạn ở bên cạnh tên say rượu lập tức lao về phía trước bắt đầu xô đẩy Tiêu Hàng.

Tên say rượu nói kháy mấy câu rồi lao về phía trước với dáng vẻ muốn đánh nhau.

Giang Trầm sợ ảnh hưởng đến Niệm Niệm nên đã ôm theo Niệm Niệm lặng lẽ lùi về phía sau, nhìn tình hình thì sợ là không thể hòa bình được rồi, anh lấy điện thoại ra định gọi báo cảnh sát.

Trong nhóm người đó có một kẻ tinh mắt nhìn thấy Giang Trầm dẫn theo đứa trẻ gọi điện thoại, vừa nhìn là biết đang báo cảnh sát, anh ta lao tới định phá hủy chiếc điện thoại của Giang Trầm nhưng lại bị Giang Trầm lách người qua tránh được.

Thấy không thể làm được, anh ta càng tức giận hơn, anh ta liếc nhìn đứa trẻ ở trong lòng Giang Trầm, thế mà vẫn muốn vươn tay ra kéo lấy Niệm Niệm.

Giang Trầm lại lần nữa ôm lấy Niệm Niệm lách người qua, ánh mắt anh thâm trầm nhìn người kia một cái.

"Mày làm gì vậy!" Tiêu Hàng nhìn thấy người kia còn muốn động thủ với Niệm Niệm, liền bị dọa cho tỉnh rượu, người cũng tỉnh táo lại, cậu ta lao tới kéo người kia ra, bảo vệ Niệm Niệm ở phía sau.

Niệm Niệm mím mím môi, sắp bị dọa đến khóc rồi.

Giang Trầm ôm Niệm Niệm ở trong lòng, xoa xoa đầu cô bé: "Niệm Niệm đừng sợ, ba sẽ bảo vệ con."

Niệm Niệm được ba ôm chặt nên sự sợ hãi ở trong lòng cuối cùng cũng vơi đi một chút. Nhưng Niệm Niệm lại nghĩ tới người ba vừa dịu dàng vừa yếu ớt của cô bé đến chú chó chăn cừu màu đen cũng không đánh thắng được, bây giờ ba còn đang bị bệnh nữa, đối mặt với nhiều người, bọn họ còn hung dữ như vậy thì ba muốn bảo vệ Niệm Niệm như thế nào đây!

Vành mắt của của Niệm Niệm đỏ lên, sớm biết như vậy thì lúc học Taekwondo cô bé đã nghiêm túc hơn một chút rồi.

Lúc dùng bữa tối, Niệm Niệm còn hứa là sẽ bảo vệ ba, bây giờ đến cả Tiểu Hạo còn đánh không được, cô bé không bảo vệ được ba rồi, hu hu hu…

Niệm Niệm buồn bã nép vào trong lòng của ba.

Giang Trầm cảm nhận được Niệm Niệm ở trong lòng mình đang rất sợ hãi, anh nhướng cao mày, thiếu kiên nhẫn liếc nhìn đám người ở đối diện vẫn còn đang tiếp tục gây náo loạn và muốn lao lên để gây sự.

Giang Trầm dịu dàng nói với Niệm Niệm ở trong lòng: "Niệm Niệm nhắm mắt lại đi, tin ba, rất nhanh là sẽ không sao rồi."

Theo bản năng, Niệm Niệm nghe lời của ba liền nhắm mắt lại.

Giang Trầm đặt Niệm Niệm vào trong lòng của Tiêu Hàng, không kịp nói thêm gì với Niệm Niệm, quay người đ.ấ.m một cú vào mặt của người gần nhất ở phía trước, vừa rồi chính là người này muốn động thủ kéo Niệm Niệm, một đ.ấ.m còn chưa đủ, Giang Trầm lại giơ chân lên đá vào người của anh ta.

Một tiếng "Bịch", trong nháy mắt người bị đá ngã mạnh, lăn ra trên đất rồi kêu lên một cách đau đớn.

Niệm Niệm bị tiếng động này dọa một cái, cô bé không kiềm được mà mở mắt, sau đó nhìn thấy ba đứng ở trước mặt, một người đối đầu với rất nhiều người.

Niệm Niệm lo lắng vỗ vỗ cánh tay của chú Tiêu Hàng: "Mau lên, chú mau đi giúp ba con đi!"

Nếu không thì ba của cô bé sẽ bị người khác ăn h.i.ế.p mất.

Tiêu Hàng vỗ về Niệm Niệm: "Niệm Niệm yên tâm, ba của con không cần chú giúp."

"..." Trong lúc Niệm Niệm đang lo lắng thì ngay khoảnh khắc tiếp theo, Niệm Niệm giống như đã nhìn thấy chuyện gì đó vô cùng đặc biệt khó tin, ngay lập tức mắt cô bé mở tròn xoe, miệng há ra thành hình chữ ‘O’, nhìn ba ở trong đám người với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Chỉ thấy người ba dịu dàng có cơ thể yếu ớt của cô bé một tay đấm, một chân đạp, đám người xấu cao lớn cường tráng ở đối diện bị ba của cô bé đánh cho ngã lăn ra đất không đứng dậy nổi. Tay ba đánh một người, chân ba đá một người, nắm đ.ấ.m của anh cứng giống búa, đôi chân dài của anh thì giống như iron man, động tác thì như mây bay nước chảy*, đẹp đến bức người*, chỉ vừa có một chút liếc mắt, mấy tên vô lại vừa rồi còn làm ầm lên đều đã bị ba của cô bé đánh cho ngã nhào ra đất, bắt đầu liên tục cầu xin tha thứ.

(*)mây bay nước chảy: động tác thuần thục lưu loát.

(*)đẹp đến bức người: rất đẹp trai.

Miệng hình chữ ‘O’ của Niệm Niệm đã một lúc rồi vẫn chưa khép lại.

Tiêu Hàng nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Niệm Niệm, buồn cười nói: "Thế nào, ba của con có phải rất lợi hại không?"

Lúc trước, khi mà Tiêu Hàng cùng với Giang Trầm đi du học ở nước ngoài, Giang Trầm không phải chỉ đánh nhau có một lần. Lần đầu tiên đánh nhau, Tiêu Hàng đã bị kỹ năng đánh đ.ấ.m của Giang Trầm làm cho kinh ngạc, bây giờ nhìn thấy con gái của Giang Trầm giống với cậu ta hồi đó, đều bị kỹ năng đánh đ.ấ.m của Giang Trầm làm cho kinh ngạc như nhau, Tiêu Hàng cảm thấy cũng rất thú vị.

Niệm Niệm khép miệng lại, đầu không ngừng gật mạnh.

Lợi hại!

Ba đã bảo vệ Niệm Niệm!

Ba của con quá là lợi hại rồi!

Người ba đang bị bệnh đã đánh gục hết tất cả những người xấu rồi! Nếu như không bị bệnh, ba chắc chắn càng lợi hại hơn!

Ba của con có thể đánh gục được những tên vô lại đi ăn h.i.ế.p người khác, chắc chắn cũng có thể đánh thắng được chú chó chăn cừu màu đen muốn cắn Niệm Niệm, thậm chí so với ba của Tiểu Mập Mạp là Lão Mập Mạp có thể đánh thắng con hổ còn lợi hại hơn!

Niệm Niệm nhìn ba với đôi mắt long lanh, thì ra ba của cô bé không yếu ớt chút nào, ba của cô bé là người ba cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ dũng mãnh!

Giang Trầm vừa mới đi tới thì liền nhìn thấy Niệm Niệm đang dang hai tay ra, không những không bị dọa bởi cảnh tượng ba đánh người, mà còn nhìn ba với khuôn mặt đầy hào hứng và muốn ba ôm lấy mình.

Bởi vì đang bị cảm lại thêm vừa đánh nhau xong, Giang Trầm lại bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, anh lắc lắc đầu, điềm nhiên như không ẵm Niệm Niệm từ trong lòng của Tiêu Hàng một cách vững chắc.

Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của Niệm Niệm, Giang Trầm nghĩ đến lúc dùng cơm tối, hình như con gái có nói những lời gì mà cơ thể của ba yếu ớt, anh xoa xoa đầu Niệm Niệm, hỏi: "Ba còn yếu ớt không?"