Ai có thể nghĩ tới việc vòng hoa nhỏ này là Giang Trầm tặng cho Niệm Niệm, hơn nữa còn là anh tự tay làm chứ.
Thẩm Minh Dữu sờ nhẹ vòng hoa nhỏ của Niệm Niệm: “Ôi, chiếc vòng hoa này ba làm đẹp quá, xem ra Niệm Niệm rất thích nó.”
Niệm Niệm cười híp mắt, cô bé nói: “Con cũng chỉ hơi thích thôi.”
“Mẹ thì sao ạ?” Niệm Niệm ngẩng đầu hỏi: “Mẹ có thích quà ba tặng không ạ?”
Thẩm Minh Dữu học được biểu cảm vừa rồi của con gái: “Mẹ giống với Niệm Niệm, cũng chỉ hơi thích thôi.”
Niệm Niệm hì hì cười rộ lên, ôm chân mẹ, vùi đầu cọ nhẹ.
Thẩm Minh Dữu mỉm cười xoa nhẹ đầu con gái.
[Ha ha ha Niệm Niệm rất vui vẻ nha, một cái vòng hoa nhỏ đã khiến Niệm Niệm vui vẻ thành thế này, bạn nhỏ thật sự rất dễ thỏa mãn.]
[Niệm Niệm kiêu ngạo, tuy rằng trong lòng vô cùng thích, nhưng vẫn mạnh miệng nói “chỉ hơi thích thôi”, ha ha ha tại sao có thể dễ thương như vậy chứ!]
[Mặc dù chồng chị Dữu không xuất hiện nhưng dùng một bó hoa tươi và một cái vòng hoa nhỏ đã dỗ được trái tim của vợ và con gái. Sau này tổng giám đốc Giang nhớ tặng hoa nhiều hơn, dỗ chị Dữu và Niệm Niệm của chúng ta vui vẻ nha.]
…
Lúc Thẩm Minh Dữu đang thu dọn hành lý, những khách mời khác hầu như đều đã tới.
Sau khi Niệm Niệm thấy các bạn đã tới, bé con đeo một cái ba lô nhỏ trên lưng rồi chạy ra ngoài tụ tập với các bạn một lần nữa.
“Chị Niệm Niệm, em rất nhớ chị đó.” Chu Tử Ngải là người đầu tiên lên tiếng chào sau khi nhìn thấy Niệm Niệm.
Triệu Nhất Dương nhìn thấy các bạn gái rất vui vẻ, cậu nhóc lấy quà mình chuẩn bị ra: “Niệm Niệm, cái này tặng cho em, còn có Tử Ngải, cái này là của em.”
“Tớ cũng mang theo quà.”
“Còn tớ nữa.”
Các bạn nhỏ bắt đầu đưa quà của mình mang đến. Chỉ chốc lát sau, trong tay Niệm Niệm đã có thêm bốn phần quà nhỏ, cô bé mở cặp sách nhỏ của mình ra, cũng lấy đồ mà cô bé chuẩn bị ra.
“Woa, là hoa hồng!” Chu Tử Ngải nhìn thấy thứ Niệm Niệm lấy ra đều là hoa hồng, vô cùng phấn khích, cô bé rất thích hoa đó.
Trước tiên, Niệm Niệm tặng bông hoa hồng đầu tiên cho Tử Ngải, sau đó tặng mấy bông hoa còn lại cho ba cậu bé khác.
Niệm Niệm biết sau chương trình lần này, cô bé sẽ không cần đến ghi hình chương trình với mẹ nữa. Ngoại trừ Khương Húc học cùng nhà trẻ với cô bé, sau này có lẽ sẽ rất khó để gặp mấy bạn khác.
Cô bé luôn muốn tặng quà cho các bạn nhưng nghĩ rất lâu cũng không nghĩ được nên tặng quà gì.
Buổi sáng hôm nay, lúc ba dẫn cô bé đi cửa hàng hoa, Niệm Niệm chợt nảy ra một suy nghĩ. Nhân lúc ba cô bé đang làm vòng hoa nhỏ, cô bé cố ý chọn ra bốn bông hoa hồng tươi tắn nhất, đẹp nhất trong cửa hàng hoa. Nhân viên cửa hàng đặc biệt giúp cô bé nhổ sạch gai hoa hồng, còn gói mỗi bông hoa hồng được rất đẹp mắt, bốn bạn nhỏ mỗi người một bông, sau có thể làm quà tặng họ.
Niệm Niệm thích hoa cho nên cô bé cũng muốn tặng hoa cô bé thích cho các bạn làm kỷ niệm.
Khương Húc cầm bông hoa hồng của mình, nói: “Niệm Niệm, ba của anh nói hoa hồng là bé trai tặng cho bé gái, em là bé gái, sao em lại tặng hoa cho anh chứ?”
“Còn có chuyện đó sao?” Niệm Niệm cũng không biết còn có cách nói này.
“Đúng vậy đó.” Khương Húc biết rất nhiều thứ, cậu nhóc nói: “Tặng một bông hoa hồng có nghĩa em là duy nhất của anh. Em chia hoa hồng thành mấy bông, tặng cho mấy người bọn anh, vậy rốt cuộc trong bọn anh, ai là duy nhất của em đây?”
“Vậy nhất định là em nhé.” Bảo bối Tử Ngải cầm hoa hồng của mình: “Em là em gái duy nhất của chị Niệm Niệm, vì vậy nên em mới là người duy nhất!”